Chủ Thần Quật Khởi

Chương 16: Chương 16: Thuế Đất




Nghe cô gái trẻ nước mắt giàn giụa giải thích, Ngô Minh xem như hiểu rõ tình hình.

Nguyên nhân của việc này đại khái bắt nguồn từ ba chữ “Ăn tuyệt hậu”!

Cha mẹ Lý Tú Vân đều chết hết, nhà lại không có đàn ông, không có con trai kế thừa gia sản, việc này trong mắt người dân khác trong thôn liền trở thành sau khi tuyệt hậu có thể chia nhau món lợi một cách chính đáng.

Càng không nói đến Lý gia cũng xem như có chút tài sản, tính thêm cả khoản trước đó Ngô Minh cho quả thật khiến không ít người tơ tưởng.

Nếu như Lý cô nương trở về, bảo vệ không được gia sản cũng chỉ là chuyện nhỏ, vừa mất tiền lại vừa mất người, sau cùng có khi còn bị bán đi nơi nào không biết.

- Vậy cô ở lại đây thì không sao... Ớ!

Ngô Minh vỗ đầu một cái, cuối cùng nhớ ra mình cũng là giai cấp có đặc quyền.

Lúc trước đánh chết Lâm Kỳ, xảy ra việc lớn liên quan đến mạng người mà nhiều ngày như vậy cũng không có nha dịch nào dám đến nhà tra hỏi, có thể thấy rõ sự hung hăng càn quấy, ngang ngược hống hách của Ngô gia.

Mà Lý cô nương được Ngô gia bảo vệ, nghe nói còn là thiếp thất của Ngô thiếu gia, cho dù là nửa thiếp thất nửa nô tỳ cũng không phải một người dân bình thường trong thôn dám mơ ước đến.

- Mong Minh thiếu gia đừng đuổi ta đi, tiểu nữ kiếp sau kết cỏ ngậm vành cũng sẽ báo đáp...

Lý Tú Vân nói xong liền quỳ xuống, nước mắt giàn giụa khiến Ngô Minh hơi ngại ngùng.

- Thôi bỏ đi... Cô thích ở bao lâu thì ở bấy lâu!

Ngô Minh phất phất tay, nghĩ đến Ngô gia nhà lớn nghiệp lớn, nuôi thêm một miệng ăn cũng không vấn đề gì.

Dù sao thì cô nương Lý Tú Vân này trông cũng môi hồng răng trắng, giữa hai lông mày có vài tia quyến rũ, dáng người khá đẹp, tên công tử bột trước kia cũng rất có mắt nhìn người.

Như nhìn thấy ánh mắt của Ngô Minh, gò má Lý cô nương thoáng chốc đỏ bừng, một đường lan xuống cổ.

Theo đạo lý lúc này Ngô Minh là chủ nhà, có muốn làm gì cô ta cũng là điều hiển nhiên, yên dạ yên lòng, thế nhưng Ngô Minh chỉ chầm chậm đi qua, cũng không nói thêm gì.

- Cơ mà... cũng không nên chỉ hoàn toàn nghe lời một phía của cô gái này, nuôi cô ta cũng coi như làm việc thiện, nhưng vẫn nên phái người đi xem xét, nếu như...

Lý Tú Vân quay lưng lại với Ngô Minh nên không nhìn thấy, Ngô Minh vừa quay người, trong con ngươi xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Trên đài diễn võ, Phong Hàn ăn vận chỉnh tề, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn:

- Võ công tại hạ đang luyện chính là Kim Cang Đại Lực Ưng Trảo Thủ! Võ công này lưu truyền rất rộng rãi, môn phái đông đảo, ta thuộc nhánh “Thiên Ưng”, bí truyền là “Thiên Ưng Thập Tam Liên Kích”, luyện thành có thể như chim ưng bay lượn xung quanh, từ trên đánh xuống, cực kì mạnh mẽ!

Hắn nói đến đây liền giơ hai tay ra: “Thiếu gia hãy nhìn tay của ta!”

Ngô Minh tiến lên nhìn thì thấy gân cốt trên hai tay Phong Hàn quặp vào nhau, vừa đen vừa cứng, thon dài biến dạng giống như móng gà, không kìm được mà lòng lạnh ngắt: “Ta luyện đến cuối cùng hai tay sẽ không biến thành thế này chứ?”

- Ha ha! Đương nhiên là không! Thứ thiếu gia đang luyện là nội công thượng thừa, phát triển từ trong ra ngoài, tự nhiên mà thành, không cần phải ngâm nước thuốc nhiều lần, cũng không cần đập hai tay thành đường cong!

Phong Hàn nói mà thổn thức không thôi, sau khi Ngô Minh không biết vô tình hay cố ý nói sẽ truyền thụ Quy Tức công và Linh Quy Dưỡng Khí công cho hắn, hắn liền không giấu diếm gì Ngô Minh nữa.

Dù sao, mặc dù gân cốt kinh mạch của hắn đã ổn định, sửa lại chỉ tốn sức tốn thời gian, lại làm nhiều công ít, thế nhưng có thể ban phước cho con cháu sau này hắn đương nhiên không dám lười biếng.

- Vấn đề then chốt của Kim Cang Đại Lực Ưng Trảo Thủ tại hạ đã dốc lòng truyền dạy, tiếp theo chính là luyện! Khổ luyện! Trước cào cát vàng! Sau cào đá viên! Cuối cùng là cào vụn sắt! Luyện thành móng tay có thể lúc cứng lúc mềm, không gì kiên cố mà không phá nổi!

- Tuân mệnh!

Ngô Minh mặc trang phục luyện công, tràn trề tư thái anh hùng, đối mặt với chậu cát vàng trước mặt bắt đầu luyện tập đâu ra đấy.

- Phi Ưng Phác Dương!

- Ưng Kích Trường Không!

Trên thao trường tiếng hít thở âm ỷ, trảo phong bức người, Phong Hàn nhìn mà liên tục gật đầu: “Vốn tưởng chỉ là một tên công tử bột, không ngờ rất có nghị lực, lại có căn cơ...”

Phong Hàn hiểu rõ, có một khởi điểm như vậy, chỉ cần Ngô Minh cố gắng bằng một nửa mình trước kia thôi, thành tựu trong tương lai hoàn toàn có thể vượt xa. Đây chính là quy luật của thế giới, vô cùng tàn khốc! Con cháu nhà giàu cố gắng một phần, sĩ tử nhà nghèo phải cố gắng gấp mười lần, một trăm lần mới có thể đuổi kịp!

Sắc mặt hắn ngẩn ngơ, như nghĩ đến cái gì đó mà trầm mặc trong chốc lát, nhìn nhìn mặt trời rồi nói: “Đủ rồi! Minh thiếu gia, người mới bước đầu luyện tập, nếu không muốn gân mạch xương cốt bị tổn thương thì có thể dừng lại rồi!”

- Không cần!

Ngô Minh mồ hôi như mưa: “Ta cảm thấy... bây giờ ta còn lâu mới tới cực hạn!”

Đột nhiên ở giữa thao trường, móng vuốt quét qua như gió, ác liệt bức người, giữ chặt hai bên cọc gỗ, hơi thở kéo dài, khoang mũi rung ra tiếng, trên tay dùng lực vừa cuộn vừa quấy: “Mãnh Cầm Tê Dương!”

Đùng đùng!

Hai âm thanh cực lớn vang lên, vụn gỗ bay tán loạn, hai cánh tay của hình nhân vậy mà bị Ngô Minh vặt xuống.

- Đây... Đây... Kim Cang Đại Lực Ưng Trảo Thủ bước đầu hoàn thiện! Còn có hơi thở này...

Phong Hàn tiến lên, nhìn đôi bàn tay trắng nõn như bạch ngọc không có một vết chai, giống như một công tử con nhà giàu được bảo dưỡng cẩn thận của Ngô Minh, trên mặt lộ vẻ chấn động kinh ngạc không thôi.

Sao có thể biết lúc này Ngô Minh đã dùng nội công thượng thừa bảo dưỡng đôi bàn tay, hoàn toàn không bị chút tổn thương nào, vô cùng nội liễm, một chưởng đánh ra mang theo sức mạnh của quỷ thần, tràn trề khó có thể ngăn chặn!

Đây là cảnh giới cao nhất mà hắn ta luôn theo đuổi, thế mà Ngô Minh chỉ cần nhẹ nhẹ nhàng nhàng là đã đạt được.

Sự chênh lệch rõ ràng như vậy thật khiến hắn có chút nản lòng thoái chí, lòng tự ái bị đả kích nặng nề.

- Quy Tức nhập định! Mạch khí dài lâu... Thiếu gia ngài thế mà đã luyện Linh Quy Dưỡng Khí Công từ từ đạt đến độ hoàn mỹ nhất! Thật là khó mà tin nổi.

Trong mắt Phong Hàn liên tục hiện lên sắc thái khác thường: “Loại võ công này tràn trề sức sống, chuyên về dưỡng sinh, quả là sự kết hợp tuyệt vời với Ưng Trảo Thủ mạnh mẽ hung tàn! Dùng để ôn dưỡng đôi tay hoàn toàn không cần lo bị thương nữa... Chúc mừng thiếu gia, Tiên Thiên đã ở ngay trước mắt rồi!”

Thực ra sau khi Ngô Minh lĩnh ngộ Linh Quy Dưỡng Khí Công liền biết mình đã không còn gặp bất kỳ trở ngại nào trên con đường tiến đến cảnh giới Tiên Thiên.

Người luyện võ ở Chân Khí cảnh đã hóa ra chân khí, ở Tiên Thiên cảnh cũng chỉ là quá trình bổ sung chân khí cho toàn thân, ôn dưỡng căn nguyên, trở về với năng lực bẩm sinh.

Lúc này Ngô Minh đẩy chân khí di chuyển đến đôi tay, điều dưỡng gân mạch xương cốt, rõ ràng đã bước qua bước then chốt nhất!

Sau Tiên Thiên chính là Ngoại Cương! Có thể đem tiên thiên chấn khí đẩy ra ngoài ba tấc, cách một khoảng cũng có thể làm bị thương người khác, không thứ kiên cố nào không phá bỏ được! Sau Ngoại Cương là Nội Cương, cương khí phân bố khắp toàn thân, thậm chí nội tạng xương cốt cũng cô đọng thành một tấm cứng như thép! Một người luyện võ như vậy, nhập ngũ liền trở thành kẻ có thể địch lại trăm người! Dân thường cũng có thể phong hàm cửu phẩm, chức quan võ lại càng dễ lấy! Đáng tiếc...

Phong Hàn thở dài một tiếng.

Bản thân hắn cũng đã đạt đến cảnh giới này, kiếm một chức quan không khó, nhưng muốn nghĩ đến thăng bát phẩm, thất phẩm sau này lại khó hơn lên trời!

Dù sao, ngoại trừ nhà giàu có danh tiếng thế lực, võ tướng hạng này yêu cầu về mưu lược binh pháp cực kì cao, hắn là con nhà nghèo, có thể luyện võ đạt đến cảnh giới như bây giờ đã là rất may mắn rồi, làm gì còn thời gian đi nghiên cứu binh pháp? Lại thêm không có căn cơ, quả thật là không cách nào ngẩng đầu lên được.

Loại người này nếu như không có mánh khóe riêng, cả đời tối đa cũng chỉ có thể làm một trợ thủ hoặc làm tay sai được những gia tộc giàu có hay nhà quan lớn nuôi dưỡng mà thôi.

- Nếu có cơ hội để tiến cử, Ngô Minh nhất định không quên Phong sư phụ!

Ngô Minh hứa, mắt đối mắt mà nhìn Phong Hàn một cái, tất cả đều diễn ra trong im lặng.

...

Thu đến hạ đi, thời gian hơn một tháng đã yên lặng trôi qua lúc nào không hay.

Trong khoảng thời gian này, Ngô Minh vẫn luôn yên tâm làm một con gián đất sống trong ụ bảo vệ, mỗi ngày đều không ngừng luyện công, tiện thể cẩn thận vươn râu ra tìm hiểu tình hình địa phương, thế cục thiên hạ.

Mà chỉ trong vòng vài tháng này, cả võ công lẫn kiến thức của hắn đều có tiến bộ lớn.

Đầu tiên là tiêu hóa hoàn toàn kí ức của tên công tử bột trước kia, có thể tự tin đối mặt với bất kì ai mà không lộ ra sơ hở.

Ngoài ra, một đôi Kim Cang Đại Lực Ưng Trảo thủ đã luyện đến vô cùng thành thạo, khiến Phong Hàn không ngừng cảm thán, nói ngoại trừ kinh nghiệm đối mặt với địch hạy đạo tùy cơ ứng biến thì đã không còn gì để dạy nữa rồi.

Mùa thu thu hoạch để cất trữ cho mùa đông!

Đối với bất kỳ nhà nông nào mà nói, mùa thu là mùa quan trọng nhất trong năm, thậm chí còn liên quan mật thiết đến kế sinh nhai của cả gia đình.

Thu hoạch ở một nước nông nghiệp thời cổ đại còn ảnh hưởng đến vận nước, vô cùng trọng đại.

Đến mùa này, làm chủ nhà trên danh nghĩa của Ngô gia, Ngô Minh cũng không được nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải xuống thôn tuần tra, ít nhất cũng làm ra vẻ.

Dù sao đất tốt xung quanh cái ụ bảo vệ này, thậm chí vài thôn gần đây đều mang họ “Ngô”, nông dân cũng hơn nửa là tá điền của Ngô gia.

Tuy mấy công việc cấp thấp này đều do đám chó săn của Ngô quản gia giải quyết, nhưng Ngô Minh cũng không thể không lộ mặt.

- Ừ! Năm nay thu hoạch không tồi!

Ngô Minh chắp hai tay, vừa đi trên bờ ruộng nhìn các loại ngũ cốc như gạo, lúa mạch tràn đầy vừa không khỏi nói một câu.

Theo tính toán của hắn, một mẫu này thu hoạch được khoảng một thạch đến hai thạch, so với kiếp trước thì thật đáng rầu, nhưng đối với người thời này thì cũng có thể xem như thu hoạch tốt rồi.

- Đều là nhờ phúc của chủ nhân ngài!

Bên cạnh Ngô Minh có một nông dân già cả đang khom mình, dáng người tháo vát thật thà, đôi tay khô nứt thô ráp, trong mắt lại có tia giảo hoạt của sơn dân, vừa xoa xoa tay vừa nói.

- Thôn này cũng do lão Tôn ông làm việc tốt! Ngô Minh cười cười, nhìn lão Tôn: “Còn gì nữa, nói đi...!”

- Chủ nhân... năm nay mặc dù thu hoạch tốt, nhưng năm trước hạn hán lớn, lương thực mùa đông của thôn dân chưa thấy đâu, năm nay trong thôn còn chết mất một con trâu, đào mương nước cũng cần dùng người, tốn không ít công sức...

Lão Tôn nói, suýt chút nữa mắt nước mắt lưng tròng: “Thuế đất năm nay?”

- Ha ha... thôi bỏ đi! Cứ theo lệ cũ mà làm!

Ngô Minh nhìn chằm chằm lão Tôn, cười mà không nói, đợi đến khi trán đối phương rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc mới cười nói.

- Đa tạ chủ nhân! Đa tạ chủ nhân!

Lão Tôn cảm động đến rơi nước mắt, như trút được gánh nặng, nhìn dáng vẻ của lão như suýt chút nữa quỳ xuống lạy Ngô Minh, lại lộ ra vẻ tươi cười: “Chủ nhân nghỉ ngơi một chút, thức ăn buổi trưa đã chuẩn bị xong rồi, gà mái già đêm qua đã bắt đầu hầm, còn có một ít món dân dã mới bắt trên núi, món trong thôn, nếm thử đồ tươi...

Ngô Minh câu được câu không mà hừ, ha, trong lòng có chút đau thương âm ỷ.

Thông lệ năm trước chính là một nửa, đầy đủ năm phần! Cũng có nghĩa là những người nông dân này, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm cả năm thì có nửa năm là mất trắng.

Thế nhưng cho dù như vậy, làm tá điền của Ngô gia sẽ được miễn phần chia cho quan phủ, thuế má các loại, thế mà cũng là “công đức” vĩ đại! Cam tâm tình nguyện, vui vẻ ngất trời mà bị bóc lột!

- Cái này gọi là số đỏ, nếu không xuyên thành giai cấp dưới đáy xã hội, không quần áo không cái mặc, thế mới là nghĩ lại không rét mà run!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.