Chồng Trước Ngon Miệng

Chương 26: Chương 26: KẾT THÚC




Edit: Cẩm Tú

Tô Tế Nhân hạ quyết định, phải lấy được Bách Việt về nhà thêm một lần nữa, trước tiên cần phải hoàn toàn vấn đề ở chung giữa cô và mẹ mình.

Anh nghĩ ra một phương pháp, rất nhanh sẽ hành động.

Kể từ cháu gái nguyện ý mở miệng kêu bà nội, Vương Lỵ Vân liền ngày ngày chạy tới nhà họ La, mang theo một đống quần áo đẹp, mang theo cháu gái đi đến các nơi xã giao, khoe khoang với xung quanh, ước gì toàn thế giới đều biết bà có một đứa cháu gái xinh đẹp như thế này. La Bách Việt không thích con gái sống xa hoa như thế, Vương Lỵ Vân lại cho là con gái thì nên điệu đà, hai người phụ nữ không có chung ý kiến, bắt đầu có mùi thuốc súng. Tô Tế Nhân biết chuyện, liền nói với mẹ: “Điểm này con đồng ý với Bách Việt, con bé vẫn nên chất phác một chút, hơn nữa dạo này trị an không tốt, nếu để người ta biết nó là con của nhà họ Tô, thì không an toàn.”

“Khi bà nội thương cháu gái, chăm chút cho nó, có gì không đúng? Mẹ không cho truyền thông gặp nó, ngoại trừ bạn bè thân thiết ra, người ngoài cũng không biết được bộ dáng của Tiểu Lam.”

“Mẹ, con hi vọng chuyện này mẹ nghe theo Bách Việt.”

Vương Lỵ Vân nổi giận. “Tại sao phải nghe theo nó?”

Phản ứng của mẹ đúng như anh dự đoán, Tô Tế Nhân bình tĩnh nói. “Bởi vì quan điểm của Bách Việt rất có lý. Thật ra thì mẹ hi vọng Lam dung nhập vào việc xã giao của chúng ta, để con bé có thêm trải nghiệm, mở mang tầm mắt, là vì muốn tốt cho nó.”

“Đúng vậy!” Những câu này đánh trúng tâm lý của Vương Lỵ Vân. “Bách Việt suy nghĩ nhiều quá, mẹ lại không ác ý.”

“Như vậy đi, con sẽ nói chuyện với Bách Việt, nếu như cô ấy không chịu nhượng bộ, mẹ hãy vì con mà nhẫn nhịn một chút, đừng tìm cô ấy để gây gổ. Sau đó mẹ có thể mắng con, xả cơn tức trên người con, mẹ với cô ấy tranh cãi bao lâu, mẹ có thể mắng con bấy lâu, mẹ cứ mắng con một phút, con sẽ gửi cho mẹ 1 vạn tệ.”

“Hả?” Nghe thật không thể tưởng tượng nổi.

“Sau khi tiết kiệm được đến số tiền nhất định, con sẽ dẫn mẹ ra nước ngoài. Không phải mẹ muốn đi Nhật Bản chơi sao? Con sẽ xin nghỉ phép, dùng tiền tiết kiệm này để đi.”

Con trai bận công việc, chưa bao giờ dẫn mẹ đi du lịch, điều kiện rộng rãi như thế khiến Vương Lỵ Vân hớn hở. “Sao lại mắng con, cũng không phải là lỗi của con.”

“Con biết là mẹ rất để ý.” Anh thở dài, giả bộ lo lắng. “Con làm như vậy cũng là vì Tiểu Lam, người nhà hay cãi nhau, sẽ có ảnh hưởng xấu tới tâm hồn của nó.”

“Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không cãi nhau nữa, nếu Bách Việt chịu nhượng bộ, mẹ cũng không tranh cãi với nó nữa.”

Đối với La Bách Việt, Tô Tế Nhân lại nói: “Lam rất đẹp, nên mẹ muốn khoe nó cũng không có gì đáng trách.”

La Bách Việt liến thoắng một tràng. “Vậy cũng nên tiết chế lại, Lam còn nhỏ tuổi, không cần tiếp xúc với việc xã giao phức tạp quá sớm.”

“Tại em đấy thôi, nuôi dạy Lam khiến người gặp người thích, khiến mẹ một giây cũng không muốn con bé rời khỏi tầm mắt, gặp người khác liền khen con bé.” Anh thừa cơ hôn trộm một cái. “Con bé hoàn toàn di truyền từ nhan sắc mỹ miều của em, tương lai không biết sẽ hại bao nhiêu đàn ông giống như anh, mê muội vì em, cầu hôn thất bại vô số lần, còn phải coi chừng lỡ mà em thay lòng.”

“Chuốc mê canh vô dụng thôi” Giọng nói của La Bách Việt vẫn lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười vui vẻ.

“Anh rất lo lắng, hai người luôn cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến Lam, con bé sẽ nhận định rằng hôn nhân lại đáng sợ như vậy.”

“Ai, bây giờ chúng ta còn chưa có quan hệ hôn nhân mà!” Cô sữa chửa, nhưng kỳ thật cô cũng có nghĩ đến, không thể lại dùng phương thức ở chung với Vương Lỵ Vân như ngày trước, sẽ để lại bóng ma cho con gái.

“Như vậy đi, anh sẽ đi nói với mẹ, nếu như bà ấy không chịu nhượng bộ, em hãy vì anh mà nhẫn nhịn đi, đừng tìm bà ấy để cãi nhau, mỗi một lần bà ấy mắng em, em có thể đưa ra một yêu cầu với anh, bất cứ chuyện gì anh cũng đều đồng ý.”

“Bất cứ chuyện gì cũng được sao?”

“Bất cứ chuyện gì cũng đều được, cho dù em có bắt anh đời này anh không được cầu hôn em, anh cũng sẽ đáp ứng.”

“Nói hưu nói vượn.” Cô phì cười, tâm có chút động.

“Cho dù là ở trong phòng, thậm chí cho dù em nói không nên lời. . . . . .” Mập mờ dừng lại. “Anh cũng sẽ tuyệt đối phối hợp.”

“Em không nói làm sao anh biết?” Đôi mắt đẹp của cô lấp lánh ánh sáng, trong lòng bắt đầu tính toán.

“Tâm linh tương thông, anh thừa biết, em muốn. . . . . .” Ghé vào bên tai cô, trầm thấp nỉ non, cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Cuối cùng, Tô Tế Nhân thông đồng với con gái, khi không khí giữa hai người phụ nữ không được tốt thì hãy trưng ra vẻ mặt sợ hãi, con gái rất vui lòng hợp tác với anh.

Cứ như vậy, La Lam kìm hãm, Tô Tế Nhân ngầm phối hợp, mài mòn một chút góc cạnh, thêm một chút đường mật, khi bầu không khí giữa La Bách Việt và Vương Lỵ Vân không được tốt, hai người đều tránh cãi nhau trước mặt trẻ con, đều đang đợi đối phương đốt lửa trước, kết quả chính là hỏa khí giữa hai người càng ngày càng ít, xử phạt mà Tô Tế Nhân đề xuất còn chưa có cơ hội được trải nghiệm.

Vì phần thưởng cho họ, anh hoãn hết việc đưa gia đình đến Châu Âu du lịch, trình độ ngoại ngữ của La Bách Việt rất tốt, làm cho tâm tình của Vương Lỵ Vân rất tốt, nên hảo cảm với con dâu tăng lên gấp bội.

Mà cách tính toán tỉ mỉ cùng với phương thức ai cũng có phần của bà, khiến La Bách Việt nghĩ tới người mẹ đã mất của mình, lúc mua đồ sẽ luôn nghĩ đến người nhà, khi bà mừng hân hoan lúc mua được ba bộ đồ giống nhau nhưng khác số đo, muốn cô và con gái mặc vào, ba người phụ nữ ăn mặc giống nhau đi dạo phố, còn dẫn theo bệnh nhân La Diệu Tĩnh chưa bao giờ ra khỏi nước theo, lần đầu tiên cô cảm nhận được tình thân khi đi bên cạnh mẹ chồng.

Tô Tế Nhân đội mũ che nắng, mỉm cười.

Ra nước ngoài du lịch là thỏa mãn kỳ vọng của mẹ, sau khi về nhà, vì để an ủi cô vất vả đảm nhận chức phiên dịch, đã tỉ mỉ bố trí một buổi tối lãng mạn, hoàn toàn thỏa mãn cô, ở trên giường cùng với nơi khác.

Mùa hè qua đi, mùa thu cũng đã tới, không khí giữa hai người phụ nữ càng ngày càng hài hòa, tranh cãi ầm ĩ đã sớm không còn nữa. Vương Lỵ Vân đã sớm ngầm đồng ý hôn sự của con trai, nhưng Tô Tế Nhân cầu hôn nhiều lần, La Bách Việt vẫn không gật đầu.

Mới vừa vào đông thì Tô Tế Nhân phải đi công tác mất nửa tháng, trở lại liền chạy thẳng tới nhà họ La. La Bách Việt vẫn không dọn vào nhà họ Tô, hai người họ giao ước thay phiên nhau ở nhà đối phương.

Nhiệt liệt triền miên đi qua, La Bách Việt mới tuyên bố một tin tức tốt.

“Em mang thai?!” Tô Tế Nhân vui mừng, ngay sau đó lại sợ hãi. “Tại sao không nói cho anh...nếu anh biết thì sẽ dịu dàng một chút.” Anh vội vàng muốn kiểm tra cô. “Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không?”

“Đâu có ai không biết tiết chế giống như anh chứ, em rất cẩn thận.” La Bách Việt lười biếng nằm ở trên gối. “Mẹ và Lam đều biết rồi, sợ kinh động đến anh, cho nên gạt anh. Mẹ biết em mang thai, liền đi ninh canh, cho em bổ thân thể, em rất ghét vị thuốc bắc, lại không nỡ từ chối, sau đó Lam nhìn em uống đến mặt ủ mày ê, nói muốn giúp em uống.”

Cô cười hì hì. “Đó là thuốc bắc dưỡng thai, một cô bé nói muốn uống..., đáng tiếc anh không thấy được vẻ mặt của mẹ lúc đó.”

“Kết quả thế nào?” Tưởng tượng tình huống kia, anh cũng bật cười.

“Anh biết Lam là đứa bé phải truy đến tận gốc mà, dĩ nhiên con bé hỏi tại sao không thể uống, mẹ liền nói đó là để bồi bổ cho em với đứa bé trong bụng, con bé lại nghi hoặc hỏi, nó không phải là trẻ con sao? Sau lại mẹ liền dặn nhà thuốc Đông Y chế nó thành dạng viên, tránh cho Lam thật sự uống nó. . . . . .” Cô cười đến không nói được, chợt bị anh ôm lấy.

“Anh được làm cha rồi!” Trong lòng anh tràn đầy vui mừng, người phụ nữ anh yêu mến đang mang thai đứa con thứ hai của bọn họ, anh ôm chặt thân thể mềm mại của cô, tràn đầy yêu thương cùng cảm động.

“Không phải đã sớm làm rồi sao?” Cô cười, dịu dàng vuốt tóc anh. “Em còn có một tin nữa, căn cứ qua gần nửa năm ở chung, em khẳng định, anh đáng giá là người đàn ông để em dựa dẫm suốt đời, cho nên ——”

“Cho nên?” Đôi mắt anh chớp chớp.

Cô đưa bàn tay trái không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, mỉm cười không nói.

Anh cởi dây chuyền của cô ra, gỡ chiếc nhẫn xuống, để ở trước đầu ngón tay của cô. “Em có đồng ý gả cho anh không, Bách Việt?”

“Em đồng ý.” Cô nói ra ba chữ được xem là ngọt ngào nhất cuộc đời anh.

Chiếc nhẫn lồng vào ngón tay, truy đuổi tới cùng, trán anh cụng vào trán cô, giọng nói khàn khàn mà hân hoan: “Cho phép anh hôn cô dâu nhé.”

Cô bật cười, bờ môi mềm chủ động hôn lên môi anh, trong bóng đêm, trao đổi lời thề yêu, lần này thật sự là vĩnh viễn.

【 hết trọn bộ 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.