Chồng trước có độc

Chương 8: Chương 8: Chương 7: Xuất chiêu




Editor: Nam Cung Nguyệt

Beta-er: Cẩm Tú

Cả người Du Du đột nhiên cứng ngắc, giống như Lâm Đại Địch, thu về cánh tay đang giãn ra. Kha Triết Nam nháy mắt với cô, sau đó cười với người phụ nữ bên kia nói: “Giang tiểu thư, phụ tá Jim của tôi ở bên kia, cô trực tiếp tìm cậu ta lấy đồ là được.”

Giang Tâm Di trông thấy hắn, không khỏi có chút kinh ngạc: “A, đúng lúc như vậy, Kha nhị thiếu cũng ở đây?”

Kha Triết Nam mặt không biến sắc cười nói: “Lễ phục của cô chính là tôi thiết kế, tôi đương nhiên muốn tới rồi!”

Du Du không quay đầu lại. Cô thật không biết, một khi quay đầu lại sẽ có động đất cấp mấy đây?

Giang Tâm Di không hổ là Tiểu Hoa Đán của đài truyền hình, nghe vậy đến gần một bước, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Kha Triết Nam dịu dàng nói: “Kha nhị thiếu thật là quá chu đáo! Váy của anh thiết kế tôi chắc chắn rất thích! Tôi có thể mặc váy mà anh thiết kế, thật sự rất vinh hạnh!”

Kha Triết Nam cười nói: “Thật mong đợi phim mới của cô!”

Giang Tâm Di lại thẹn thùng cười một tiếng: “Tôi đã chuẩn bị nghỉ phép! Tháng sau tôi chụp xong ảnh cho hai tạp chí rồi sẽ nghỉ ngơi, bởi vì thân thể của tôi không được tốt!”

“Hả? Thân thể khó chịu còn kiên trì làm việc! Thật hiếm thấy! Cô thật chăm chỉ!” Kha Triết Nam khẽ cười nói.

Du Du đột nhiên quay đầu lại, cười nói: “Giang tiểu thư, cô đang có thai còn kiên trì chụp hình tạp chí, tôi thật sự rất bội phục!”

Giang Tâm Di ngơ ngẩn, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt: “Cô? Cô cũng ở đây?”

Kha Triết Nam đi tới bên cạnh Du Du, nhìn cô nói: “Gay go rồi, Giang tiểu thư sao cô không nói là cô đang mang thai, chiếc váy kia tương đối bó sát ở phần bụng, không biết có ảnh hưởng tới thai nhi hay không? Đúng rồi, cô có mấy tháng rồi?”

Sắc mặt Giang Tâm Di vừa hồng vừa trắng, cắn môi nói: “Hơn hai tháng.”

Kha Triết Nam cau mày : “Vậy phải bảo vệ thật tốt! Ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm!”

Du Du lại cố ý nói: “Giang tiểu thư là Hoa Đán của đài truyền hình, chưa tới phút giây cuối cùng thì sao lại buông tay việc đóng phim được!”

Vài nhân viên xung quanh nghe được, cũng không dám lên tiếng. Dù sao, ở trong ngành giải trí, chuyện mang thai sinh con ... Bình thường có thể không công khai đều không công khai, miễn cho bị người khác quá chú ý.diénaflequydon

Giang Tâm Di cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Cô ta xoa bụng của mình, nhíu mày, một câu cũng không nói được.

Du Du tiếp tục cười lạnh: “Cô nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên ra ngoài nhiều!”

Giang Tâm Di bước đến gần cô, hung hăng nói: “Cô là đang ghen tỵ với tôi! Cô không mang thai đứa bé của anh ấy, nhưng tôi lại có đứa bé! Cô chính là đang ghen tỵ! Nhưng có ích sao?”

Lúc này, phía sau cô ta truyền tới một âm thanh không vui: “CeCe, không phải là tôi đã bảo cô khiêm tốn đi một chút sao?”d

Sau đó một người phụ nữ đeo kính đi tới. Cô ấy là người đại diện của Giang Tâm

Sắc mặt Giang Tâm Di đột biến, cắn môi xoay người lại. Du Du lui một bước, đối diện với Kha Triết Nam nói: “Tiểu Nam, tớ muốn uống một chút gì đó!”

Kha Triết Nam cười nói: “Ừ, bên kia hình như có cà phê đá cùng trà chanh lạnh .”

Du Du đi theo hắn ra ngoài, Giang Tâm Di đã bị người đại diện nhỏ giọng trách mắng.

Du Du đi ra bên ngoài liền hỏi Kha Triết Nam: “Cậu còn giúp cô ta thiết kế lễ phục à?”

Hắn thay cô rót một cốc cà phê đá nói: “Có khách tìm tới nhất định phải làm! Cô ta cũng là một Tiểu Minh Tinh. Người đại diện cùng trợ lý của cô ta đều quen tớ, cho nên không từ chối được.”

Đưa cốc cho cô, hắn cười một tiếng: “Yên tâm! Tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu!” Lại hỏi, “Đứa bé của cô ta là của . . . . .”

Du Du bưng chén lên nhẹ nhàng uống một hớp, nói: “ Bạch Ngôn Sơ.”

Trong ánh mắt của Kha Triết Nam thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười khổ: “Là như vậy sao.” Sau đó lại vỗ vai của cô, dịu dàng nói, “Đừng đau lòng!”

“Tớ sẽ không nhận thua!” Du Du nắm tay, bình tĩnh nói.

=== ====== ====== ===

Bóng đêm bao trùm, đã hơn chín giờ tối rồi. Một chiếc Porsche màu đen đang chạy trên đường cao tốc Thanh Hà.

Tiễn Cường vừa lái xe vừa nhìn người phía sau báo cáo: “Bạch tiên sinh, tiểu thư vẫn ở trong phòng khách không ra ngoài. Đi vào đã hơn một tiếng.”

Bạch Ngôn Sơ “Ừ” một tiếng, không nói gì.

“Hình như Giang tiểu thư cũng ở đó.” Tiễn Cường khó khăn nói, sau đó theo thói quen liếc vẻ mặt của người đàn ông kia qua kính chiếu hậu.

Bạch Ngôn Sơ khẽ nhíu chân mày một cái, nói: “Sẽ không có việc gì.”

Tiễn Cường thở dài nói: “Bạch tiên sinh, ngài đã mệt mỏi rồi. Về nhà nghỉ ngơi một chút đi!”

Chiếc xe vòng lại, đi vào đường hầm sáng rực.

Đang lúc này, điện thoại của Bạch Ngôn Sơ đột nhiên vang lên, anh vội vàng cầm lên nghe: “Tâm Di, có chuyện gì sao?”

Bên kia là một âm thanh yểu điệu của phụ nữ, làm cho người ta nổi lòng thương tiếc: “Ngôn Sơ, em có chút không thoải mái, anh có thể tới đón em không?”

Bạch Ngôn Sơ hỏi: “Trương tiểu thư đâu?”

Anh đang nói tới người đại diện của cô Trương Lệ Đình.

“Em không muốn về cùng cô ấy! Em muốn anh tới đón em.” Bên kia đã bắt đầu nũng nịu.

Bạch Ngôn Sơ biết, cô ta nhất định lại cãi nhau với người đại diện rồi.

Anh hạ lệnh: “Vòng lại, đi đón Giang tiểu thư!”

Nhận được chỉ thị, Tiễn Cường gật đầu.

Bạch Ngôn Sơ để tay ở trên đầu gối, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Còn nhớ rõ, khi Giang Tâm Di còn là một thiếu nữ chất phác thì rất dịu dàng động lòng người. Nhưng kể từ cô đi vào con đường nghệ sĩ, thì tính tình cô trở nên rất nóng nảy.

Anh là mối tình đầu của cô, cô cũng thế. Bọn họ là đồng hương cũng cùng tuổi, đều là cùng cha mẹ đi đến Hương thành để kiếm sông. Từ lúc bọn họ mười lăm mười sáu tổi liền bắt đầu làm bạn tốt, mãi cho đến khi hai mươi tuổi mới chính thức yêu nhau.

Anh lên đại học, nhưng cô bởi vì hoàn cảnh gia đình nên không đi học đại học, mà thi đậu ban diễn viên của đài truyền hình, làm một diễn viên. Bởi vì cạnh tranh kịch liệt, cô vẫn luôn không đứng lên được.

Sự thay đổi của cô bắt đầu vào lúc đó. Cô trở nên kiêu căng, không cam lòng làm một người bình thường, đây là điều mà anh không muốn nhìn thấy. Sau đó, khi anh đã bình tĩnh suy nghĩ lại, đưa ra quyết định đường ai nấy đi.

Sau khi Giang Tâm Di cùng anh chia tay, rất nhanh đã xảy ra xì căng đan với các thiếu gia nhiều tiền, hôm nay nghe nói cô theo thiếu gia nhà này đi ra ngoài uống rượu, ngày mai lại nghe nói cô theo thiếu gia nhà kia ra ngoài hóng gió.

Có một số việc, một khi thay đổi thì không cách nào quay lại được nữa. Giống như chuyện anh và Giang Tâm Di đã qua. Bây giờ cô hết sức lệ thuộc vào anh, luôn nói anh không thể bỏ cô. Nhưng bây giờ anh có thể cho cô bao nhiêu đây?

Thật ra anh cũng không biết.

=== ====== ====== ======

Buổi trưa thứ bảy, Du Du trở lại Đường gia ăn cơm trưa. Cô vừa vào cửa, mẹ kế Lâm Như Nguyệt liền nghênh đón cười nói: “ Du Du, đã về rồi à?”

Du Du chào hỏi cô ta: “Dì Nguyệt.”

Đối với người mẹ kế trẻ tuổi này, Du Du không thích cũng không chán ghét. Với lại, Lâm Như Nguyệt cũng là người phụ nữ thông minh, rất biết nhìn vẻ mặt mà nói chuyện tiến lùi đúng lúc, không làm người khác chán ghét. Tuy nói cùng con gái của chồng chưa tới mức tình cảm như mẹ con, nhưng cũng sống yên ổn với nhau.

Người có thể trèo vào gia đình Đại phú hào, không có chút tài năng sao được?

Đường Hạc Lễ đang xem báo trên ghế sofa ngẩng đầu lên nhìn con gái, cau mày nói: “Sắc mặt sao lại kém như thế?”

“Cha. . . . . .” Du Du lập tức giang hai tay, lao vào lồng ngực cha, như tiểu miêu ở trong lòng ông cọ cọ.

Cha mới là người yêu thương cô nhất, điểm này không cần hoài nghi.

Đường Hạc Lễ yêu thương sờ sờ cái ót của con gái bảo bối, thở dài nói: “Con hãy ở lại đây đi! Một người ở bên kia, cũng không biết ăn cái gì?”

Lâm Như Nguyệt ở một bên cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Như vậy Du Du có thể cả ngày ở bên cha của mình rồi!”

Du Du lại bĩu môi: “Con chỉ muốn ở một mình!” Liền ôm cổ cha của mình, dịu dàng nói, “Cha, con muốn sống tự lập! Cha đã chăm sóc con hơn hai mươi năm, con không muốn để cho cha bận tâm vì con nữa!”

Lúc này, Niên thúc đi lên nói: “Đúng thế, ở cạnh cha mẹ sẽ không trưởng thành được. Lão gia, người cũng nên yên lòng!”

Đường Hạc Lễ buông con gái ra, gật đầu một cái: “Ta vì lo lắng nó! Ông xem, thật vất vả gả cho người ta lại ly hôn, thật không để cho ta yên tâm. . . . . .”

Lâm Như Nguyệt thở dài nói: “Ông xã, cái này cũng không phải là lỗi của Du Du!”

Du Du thấy đề tài bắt đầu nghiêm trọng, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Tốt lắm tốt lắm! Dì Nguyệt, Hải sâm hầm đậu đỏ đã làm xong chưa?”

Lâm Như Nguyệt cười cười: “Dì lập tức đến phòng bếp coi ngay! Con chờ chút!” Sau đó liền ưu nhã bước vào phòng bếp.

Đường Hạc Lễ như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, A Niên, A Sơ tại sao còn chưa đến?”

Niên thúc trả lời: “Có lẽ là kẹt xe, cũng có lẽ do có chuyện gì đó nên mới đến muộn.”

Du Du không hiểu: “Cha, làm sao cha còn mời Bạch Ngôn Sơ tới đây ăn cơm?”

Tại sao đã ly hôn rồi mà vẫn coi anh như con trai?

Đường Hạc Lễ dở khóc dở cười: “Ăn một bữa cơm thì có sao đâu? Chủ nhật tụ họp không phải rất bình thường sao? Con yên tâm, ta tuyệt đối không càu nhàu chuyện của hai đứa con! Các con thích thế nào thì như thế đó, ta chỉ ăn cơm, ok?”

“Lần sau đừng có gọi anh ta tới nữa, có được không ạ?” Du Du lại bắt đầu cọ cọ vào trong ngực ông.

Đường Hạc Lễ đẩy ra cô ra, bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Thật là càng ngày càng kỳ cục rồi!”

Lâm Như Nguyệt dịu dàng đi tới, cười nói: “Có thể ăn cơm được rồi!” Lại hỏi, “Tại sao Ngôn Sơ còn chưa đến?”

Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.

Niên thúc lặng lẽ nhìn cô, lắc đầu một cái.

Đường Hạc Lễ đứng lên nói: “Không cần chờ, chúng ta ăn trước!”

Du Du hoan hô lên: “Con muốn ăn hải sâm!”

Đang lúc này, cửa mở ra. Niên thúc vội vàng kêu lên: “Bạch tiên sinh đến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.