Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 13: Chương 13: Chương 12: Ba mẹ đi công tác




Edit: Tô Nguyệt Nhi

Beta: DuongPhiPhi

Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Vĩ Bình bước ra từ một chiếc xe hơi nhỏ, đi đến gõ cửa nhà họ Triệu, Triệu Vinh Quốc vừa mở cửa, ông (Vĩ Bình) liền bị đồ đạc bừa bãi bên trong nhà làm cho hoảng sợ.

“Vinh Quốc, nhà ông tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Vợ của ông không phải ưa sạch sẽ sao, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhà của ông biến thành bãi phế liệu như thế này đó.” Vĩ Bình đi tới đi lui một vòng, cầm lên một bình rượu to cỡ 1/2 đứa bé, giật mình “Đây là rượu trắng, các người không phải là uống hết rượu của cả quán bar đấy chứ? Quá trâu bò rồi!”

Triệu Vinh Quốc cũng cảm thấy rất kì lạ, tối qua ông có thể nhấm nháp được hương vị đặc biệt ngon ngọt của rượu, uống một ngụm khiến cho cả người trở nên sảng khoái, thế là cứ một ngụm rồi lại một ngụm, bất tri bất giác liền uống sạch trơn. Uống hết nhiều rượu như vậy, đáng lẽ buổi sáng khi tỉnh dậy đầu ông phải choáng váng, hận không thể ngỏm luôn, nhưng mà sáng nay lúc thức giấc, tinh thần lại sảng khoái, tinh lực (=tinh thần và thể lực) còn dồi dào hơn trước kia, ngay cả chỗ cổ đau nhức ngày thường cũng vô tung vô ảnh biến mất, thật sự là kỳ quái.

“Cái này là do có người bạn khó lắm mới ghé chơi, bởi vì vui quá nên cùng nhau ca hát tới nửa đêm, không biết như thế nào lại lấy ra chai rượu trắng to như vậy, ngay cả Kiến Lan và con gái tôi cũng uống vài ly rượu.”

Vĩ Bình bị mùi rượu trong bình hấp dẫn, dùng tay quẹt một ít nếm thử, một cỗ hương vị rượu thơm ngát lan tràn trong cơ thể, sau đó tứ chi tê dại, lúc sau lại khiến cho tinh thần chấn động, cảm giác này thật tuyệt vời giống như trăm hoa đang đua nở.

“Thực *(CMN) tuyệt vời! Quả là rượu ngon!” Vĩ Bình bị tác dụng của rượu làm cho rung động, có lẽ cảm giác này cũng giống như hít thuốc phiện thôi, ông vội vàng nâng cả bình rượu lên uống, một giọt cũng không chịu lãng phí, “Đáng tiếc chỉ còn chút ít này, chỗ rượu này làm sao đã ghiền được, Vinh Quốc, chúng ta là bạn bè tốt, ông không thể keo kiệt giữ cho riêng mình, tặng cho tôi một bình đi.”

“Rượu này thực sự không phải của nhà tôi, là của một người bạn mang tới. Hắn bây giờ còn đang ngủ trên lầu kìa, nếu không, tôi gọi hắn dậy rồi tự ông nói chuyện với hắn nhé.” Triệu Vinh Quốc bị Vĩ Bình quầy rầy đến mức không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy.

Trên lầu Tiểu Lý đang giúp sắp xếp chăn, Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu cũng được Kiến Lan đánh thức rồi.

Triệu Tiểu Chiêu cực kỳ xấu hổ.

Không tin nổi, tối qua vậy mà cùng Ngô Du ngủ! Ngủ! Ngủ!

Không thể chịu được nữa!

“Mẹ, tại sao mẹ có thể để con và anh ấy ngủ cùng nhau như thế? !” Triệu Tiểu Chiêu cực kỳ tức giận.

La Kiến Lan lúc này đang vội, rất không kiên nhẫn mà nói: “Người tới là khách, chẳng lẽ con muốn cho nó ngủ dưới sàn nhà?”

“Vậy chú Tiểu Lý cũng là khách, tại sao mẹ không để chú ấy ngủ trên giường, mà để chú ấy ngủ dưới đất!” Triệu Tiểu Chiêu tức giận lên thì cũng không chú ý nói bừa.

Một cái gối bay tới, nháy mắt đem Triệu Tiểu Chiêu K.O (=Knock out)!

“Rời giường, nhiều lời vô nghĩa như vậy, chẳng muốn cùng con dong dài thêm nữa.” La Kiến Lan trợn trừng mắt, nhanh chóng đem phòng dọn dẹp ổn thỏa, mang theo Triệu Tiểu Chiêu đã mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, sau đó vẻ mặt ôn hoà đối với Ngô Du nói, “Ngô Du à, cháu cứ từ từ, thời gian còn sớm lắm.”

Ngô Du nhìn hai mẹ con tương thân tương ái, chỉ cảm thấy đặc biệt ấm áp, một gia đình bình thường sẽ giống như vậy chăng. Vừa nói vừa cười, cãi nhau ầm ĩ, đáng tiếc, hắn kiếp trước, trước khi kết hôn gia đình đã tan đàn xẻ nghé, sau khi kết hôn cũng chỉ là đồng sàng dị mộng, cho nên hắn có chút hâm mộ hình thức ở chung của gia đình Triệu Tiểu Chiêu.

Cùng Ngô Du đi xuống lầu, Triệu Vinh Quốc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cháo loãng dưa muối, lại sợ Ngô Du ăn không quen, cho nên ông đã đặc biệt ra ngoài mua về một chút bánh quẩy, bánh bao hấp và bánh trẻo rán.

Triệu Tiểu Chiêu muốn hóa giải căm phẫn bằng cách ăn ngấu nghiến.

La Kiến Lan kêu mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, 6 người ngồi xung quanh một cái bàn nhỏ hơi chật, nhưng không khí hòa hợp, mọi người chẳng ai cảm thấy chật chội cả.

“Ngô Du kia chính là người bạn mà Vinh Quốc ông nói hả?” Sau khi bữa sáng kết thúc, Vĩ Bình kéo Triệu Vinh Quốc qua một bên.

Triệu Vinh Quốc gật đầu.

Vĩ Bình kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Cũng chính là ông chủ nói chuyện làm ăn, đồng ý nhượng ông một nửa cổ phần?”

Triệu Vinh Quốc lại gật gật đầu.

Vĩ Bình đã không còn kinh ngạc, mà là hoảng hốt: “Người anh em, tôi thấy ông đây là gặp tà, thằng nhóc này mới nhiêu tuổi, ông cứ như vậy mà tin tưởng nó, tôi khuyên ông nên nhanh chóng bỏ vụ này đi, chờ sau này ông vừa lãng phí thời gian, lại vừa không kiếm được chút tiền nào, có người khóc đó.”

Triệu Vinh Quốc trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ cuối cùng có kiếm được tiền không, ông cũng muốn thử liều lĩnh một lần, nếu lại thất bại, ông sẽ từ bỏ, dù sao ông cũng muốn chờ thêm mấy năm nữa để dành đồ cười cho Triệu Tiểu Chiêu, tạo cho Kiến Lan một cuộc sống yên ổn, bà ấy đi theo ông vẫn chưa một ngày được hưởng phúc, lại luôn luôn gánh vác trách nhiệm thật lớn muốn cùng ông vất vả xây dựng sự nghiệp.

“Vĩ Bình ông không cần khuyên tôi nữa, tôi và Kiến Lan đã thương lượng xong rồi.”

Vĩ Bình thấy tính tình Triệu Vinh Quốc một khi chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định (kiểu như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?), cho dù mình có khuyên như thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nói: “Vậy ông cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Chiêu, ông có thể an tâm phấn đấu cho sự nghiệp.”

Triệu Vinh Quốc nắm chặt tay Vĩ Bình, toàn bộ lời nói đều không diễn tả được...

Sau khi nhà họ Triệu thu thập ổn thỏa, Tiểu Lý giữ nhiệm vụ đưa Triệu Vinh Quốc và La Kiến Lan ra bến xe, ngược lại Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu thì đi theo Vĩ Bình, cùng nhau đem hành lý đã thu xếp của Triệu Tiểu Chiêu chuyển đến nơi ở của Vĩ Bình.

Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, hai người mới an tâm đi học.

“Triệu Tiểu Chiêu, em tính như thế nào?”

Triệu Tiểu Chiêu chạy một hồi, thở hổn hển, ngược lại Ngô Du ở bên cạnh rất là thoải mái, thậm chí còn có thời gian thảnh thơi cùng cô nói chuyện phiếm.

“Tính cái gì cơ?”

“Chuyện của ba mẹ em.” Ngô Du thấy Triệu Tiểu Chiêu chạy theo đến cả khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là thể lực không tốt, anh từ từ thả chậm bước đi cho đến khi dừng lại, “Nghỉ một lát, uống nước.”

“Dạ, cám ơn.” Triệu Tiểu Chiêu dừng lại thở hồng hộc, nhận lấy bình nước trong tay Ngô Du, uống ực một hơi hết nửa bình nước, uống một ít nước vào bụng giống như hạn hán gặp mưa, Triệu Tiểu Chiêu thoải mái đến mức lục phủ ngũ tạng đều than thở.

“Uống ngon thật.” Triệu Tiểu Chiêu khen, “Anh cho cái gì cũng tốt như vậy.”

Ngô Du cười cười, nhận lấy lời khen của Triệu Tiểu Chiêu.

“Biết anh cho em toàn đồ tốt, lần sau không cần chia cho ai hết.”

Triệu Tiểu Chiêu lườm hắn, thầm mắng một câu: Thật nhỏ mọn.

Ngô Du cười: “Cảm thấy anh keo kiệt? Đừng tưởng anh cho em đồ tốt, em liền cảm thấy tính tình anh cũng tốt như vậy, Triệu Tiểu Chiêu, anh xưa nay không hề tốt, cũng chưa bao giờ muốn mang tiếng là rộng lượng, mấy thứ đó đối với anh mà nói đều không quan trọng bằng việc em được khỏe mạnh .”

Triệu Tiểu Chiêu có chút sững sờ.

“Anh tại sao lại đối tốt với em như vậy?”

Ngô Du đưa tay nhẹ nhàng kéo Triệu Tiểu Chiêu vào trong lòng mình, Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy tình trạng này có cái gì đó sai sai, thân ái, chúng ta mới chỉ có 7 tuổi a, 7 tuổi! Do đó trái tim cũng chỉ ở mức 7 tuổi, đúng là không thể làm ô nhiễm tầm mắt của người khác nha!

Triệu Tiểu Chiêu cảnh giác nhìn ngó chung quanh một chút, hoàn hảo bốn phía không có ai.

Ngô Du vỗ cái đầu đang lộn xộn của Triệu Tiểu Chiêu, hù dọa nàng nói: “Đừng nhúc nhích, lộn xộn là coi chừng anh mang em cho sói ăn bây giờ.”

Triệu Tiểu Chiêu im lặng, ngây người, cô có nên làm ra dáng vẻ cực kỳ sợ hãi hay không nhỉ? Thực là ngây thơ a!

Ngô Du vừa lòng xoa xoa đầu tóc bù xù của cô: “Triệu Tiểu Chiêu, em bây giờ còn nhỏ, vẫn còn không biết cái gì hết, em cũng không cần biết, an tâm hưởng thụ việc anh đối xử tốt với em, đây là đời trước anh thiếu em.”

Trong lòng hắn yên lặng nói: Những gì em nợ anh, anh cũng sẽ đòi lại cho bằng được.

Triệu Tiểu Chiêu vùi đầu trong ngực Ngô Du, thầm nghĩ, đời trước thiếu cô? Thiếu cái gì? Là mạng, là tiền bạc, hay là tình cảm? !

“Nghỉ ngơi tốt, chúng ta cứ tiếp tục chạy đi, Triệu Tiểu Chiêu, em quá yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn.” Ngô Du nắm tay Triệu Tiểu Chiêu, bắt đầu ngênh ngang đi trên con đường dài đằng đẳng.

“Ngô Du, em nghĩ, đối với chuyện của ba mẹ, còn phải nhờ anh giúp một chút, nếu không, anh giúp em gọi dượng tới đi, anh xem, ba mẹ ra ngoài làm ăn, cũng không tiện quay về thường xuyên, lỡ như Vương Tuệ Hoa gọi điện thoại về khiến cho ba mẹ tưởng xảy ra chuyện gì, làm cho bọn họ lo lắng thì sao? Anh nhờ dượng anh giúp em đối phó một chút có được không?”

“Làm vậy thì anh được lợi gì?” Ngô Du kéo Triệu Tiểu Chiêu chạy, để cô học theo nhịp hô hấp của anh, Triệu Tiểu Chiêu chạy một chút đã bất giác mệt bở hơi tai, mỗi lần dừng lại để thở có thể cảm nhận được một dòng khí toát ra, khiến cô có thêm sức lực tiếp tục.

Triệu Tiểu Chiêu không phải kẻ ngốc, tuy cô không biết lí do, nhưng trong lòng hiểu rõ, tất nhiên là Ngô Du đã làm gì đó giúp cô. Không phải có một số người trùng sinh có rất nhiều Bàn Tay Vàng hay sao? Chẳng hạn như không gian, hệ thống, hay ma pháp huyền ảo, người kế thừa cổ võ gì gì đó.

“Em đồng ý với anh một điều kiện.” Cô hạ quyết tâm, thầm nhớ kỹ Ngô Du đối xử với cô tốt như thế, cũng không thể không báo đáp lại.

Ngô Du khóe môi khẽ nhếch, nụ cười dần trở nên xấu xa: “Tại sao không sợ anh bán em nữa rồi hả ?”

Triệu Tiểu Chiêu sau khi nói ra những lời này, ngược lại trong lòng thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc nào cũng nhận từ người khác, cô cảm thấy rất áp lực, hiện tại có thể trợ giúp lại hắn, áp lực trong lòng cô cũng vơi bớt.

“Không sợ, không phải anh nói đời trước thiếu nợ em hả? Làm sao anh có thể làm chuyện xấu như vậy.” Triệu Tiểu Chiêu cũng cười, nụ cười này mang theo chút nghịch ngợm, một chút thoải mái, cùng với đó là sự đắc ý, Ngô Du nhìn cô cười tâm tình cũng trở nên thoải mái.

“Được, một lời đã định.” Ngô Du chìa ngón tay nhỏ.

Triệu Tiểu Chiêu cũng chìa ngón út.

“Ngoéo tay ước định trăm năm không được thay đổi!”

Trong phòng làm việc, Vương Tuệ Hoa cùng giáo viên chủ nhiệm lớp 2 Diệp Mộng Thần đang nói chuyện phiếm.

“Cô Vương, lần thi đấu này dành cho học sinh tiểu học trong thành phố trổ tài, cô tính toán để cho người nào tham gia?” Diệp Mộng Thần hỏi.

“Mới đầu tính để cho Triệu Tiểu Chiêu đi, thế nhưng hiện tại con bé khi dễ bạn học mà không chịu thừa nhận lỗi lầm, phẩm cách quá kém, không thể cân nhắc. Nhìn lại người thích hợp cho lần này còn có Lý Nghiên, Trương Vĩ, Phùng Thanh Thanh chọn trong số đó đi. Lớp mình nên chọn Ngô Du, đứa nhỏ này nhìn lạnh lùng, không hợp với đội nhóm, nhưng mà đầu óc quả thật thông minh, nghe nói lúc ở nhà trẻ đã giành được không ít giải thưởng. Lần này thằng nhóc này tham gia trổ tài tại kì thi lớn, chỉ cần là trận đấu nhỏ thằng bé đều đã tham gia, ngoài thằng bé thì còn có ai chứ?” Vương Tuệ Hoa tò mò hỏi.

“Thi Olympic toán học cấp bộ, Anh ngữ thiếu nhi cấp bộ, Taekwondo thiếu niên, công nghệ điện tử dành cho thiếu niên. Chỉ có bốn kì thi này thôi, rất đáng tiếc là thời gian trùng lặp, nếu không thì có thể đăng kí nhiều cuộc thi.” Diệp Mộng Thần đẩy đẩy gọng kính trên chóp mũi, trong giọng nói tràn ngập tiếc nuối.

Vương Tuệ Hoa hâm mộ đến mức tim muốn nhỏ máu: “Lớp các người chỉ cần xuất ra một đứa như Ngô Du, lập tức có thể ôm về 4 huy chương vàng, các người còn không biết đủ, quá chọc cho người ta ghen ghét rồi đó.”

“Ai bảo cô chơi oẳn tù xì thua tôi, thua thì phải chịu chứ, không cần quá hâm mộ, Ngô Du giật nhiều huy chương vàng, mấy thầy cô chúng ta được xét tư cách ở mức cao cấp, ngay cả trường học cũng có thể được đứng trên hàng ngũ trường tiểu học trọng điểm đứng thứ hai thành phố, hiệu trưởng Lục sớm dặn dò tôi mấy lần, để tôi đặc biệt quan tâm Ngô Du, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Trong lời nói của Diệp Mộng Thần tràn ngập tự hào, khiến cho mấy thầy cô bên cạnh đều dừng không được hâm mộ ghen ghét!

“Bang bang ầm!”

Mấy thầy cô đang nói chuyện phiếm thì bị tiếng đập cửa cắt ngang.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía người đang đứng ở cửa.

“Ai, đây không phải là dượng của Ngô Du sao? Người bận rộn như vậy, làm sao lại có thời gian rảnh ghé thăm, nếu có việc thì gọi điện thoại cho tôi là được, cần gì phải tự mình đi một chuyến.” Diệp Mộng Thần nháy mắt liền nhận ra người tới, bước lên phía trước nghênh đón.

“Cô giáo Diệp, không vội, tôi đến đây không phải tìm cô, mà là tìm các thầy cô khác.” Tạ Trí Hòa ôn hòa cười với Diệp Mộng Thần, sau đó nói, “Không biết vị nào là cô Vương Tuệ Hoa?”

Vương Tuệ Hoa đột nhiên bị kêu tên, không khỏi ngây ngốc đứng lên: “Xin chào, tôi, là tôi”.

Tạ Trí Hòa cười tít mắt nhìn sang, không biết tại sao, Vương Tuệ Hoa chỉ cảm thấy đứng trước cửa không phải một người đàn ông, mà là một kẻ chớp lấy thời cơ, như hổ rình mồi.

“Nghe nói Triệu Tiểu Chiêu nhà chúng tôi chọc giận ngài, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng là một khuôn mặt tươi cười, rõ ràng giọng điệu ôn hòa, Vương Tuệ Hoa nghe vào trong tai lại âm trầm khủng bố, sắc mặt cô khó coi, hai chân như nhũn ra, chỉ còn lại có một ý nghĩ trong đầu, cô có thể hay không thu hồi lời nói ngày hôm qua, không cần kêu Triệu Tiểu Chiêu đến đây dọn dẹp!

Hu hu, bé rất sợ đó nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.