Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 60: Chương 60: MÌNH CÓ KIÊN NHẪN




CHƯƠNG 60: MÌNH CÓ KIÊN NHẪN Cục của thành phố.

Tìm mãi mới có vị trí để dừng xe, Tần Tô đi vào trong tòa nhà của cục cảnh sát.

Lên tầng bốn, phòng làm việc to nhất ở bên trong, cửa không đóng, thiết kế bên trong đập vào mắt, một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại. từ góc độ của Tần Tô, nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh, trên mặt không chút biểu cảm.

“ Cốc cốc cốc....”

Cô co ngón tay, gõ nhẹ lên cửa.

Nghe thấy tiếng, Khâu Cảnh Diệp quay người nhìn ra phía cửa, nhìn thấy cô, khóe miệng lập tức nở nụ cười.

Tần Tô nhấc chân đi vào bên trong, trong lòng cảm xúc hỗn độn, nghiêm túc đến dịu dàng, đã từng giống như con sư tử xông pha về phía trước, từ lúc nào cũng luyện được mặt này chứ.

Có lẽ là đang bận công việc, Khâu Cảnh Diệp hất cằm biểu thị cô đợi một chút, điện thoại hơi dài.

Cô gật đầu, trang trí xung quanh uy nghiêm cũng không khiến cô cảm thấy không tự tại, chậm rãi ngồi trên sofa, lấy điện thoại ra chơi điện tử đốt thời gian, sau khi mở khóa, lại không kìm được đơ người nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại.

“ Nhìn cái gì thế!”

Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, điện thoại bị người cầm mất.

Khâu Cảnh Diệp lướt trên màn hình, nhìn thấy bức ảnh cưới, nhếch nhếch môi, rồi ném lại, giọng chê bôi, “ Xấu như ma!”

“ Quá đẹp!” Tần Tô không chịu thua, cầm điện thoại dán chặt mắt vào đôi mắt đó.

 

“ Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mắc bệnh háo sắc thế!” Khâu Cảnh Diệp đóng cửa lại, ngoảnh đầu nhìn thấy bộ dạng đó của cô, không kìm được buông một câu xem thường.

Thời gian ở cạnh Khâu Cảnh Diệp giống như ở bên cạnh Lộ Tích Quân, không cần phải giả bộ, vui buồn thoải mái.

“ Mình vẫn còn xuân chán!” Cô nhếch mày, cười thoải mái.

“ Cô gái, đáng tiếc rồi “ Khâu Cảnh Diệp chẳng nể nang.

Tần Tô khẽ nhói trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ điều chỉnh lại biểu cảm, sau đó vẫn cười nói, “ Không sao, mình có kiên nhẫn.”

Cô có lẽ đối với việc khác không có, nhưng đối với anh, dựa vào chính là kiên nhẫ. Kiên nhẫn chờ đợi, đợi gả cho anh, đợi anh sẽ cảm động, đợi đến khi anh dần đón nhận..........

Khâu Cảnh Diệp nheo mắt, trước nay đều như thế, đã bao nhiêu năm rồi, đã kết hôn như ý muốn. Nhưng mỗi lần nhắc đến người đó, ánh mắt cô đều không tập trung.

“ Nói việc chính! Không có thời gian chém gió với cậu, lát nữa mình còn phải đến công trường. Cậu đã điều tra rồi à?”

“ Đương nhiên!” Khâu Cảnh Diệp lôi ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc túi giấy, nhưng lại không đưa cho cô, mà cười với cô, “ cậu hôn mình một cái, hoặc là dành cho mình nụ hôn Pháp, mình sẽ đưa cho cậu, thế nào!”

Cục cảnh sát thành phó giống như tòa nhà làm việc của văn phòng vậy, mỗi phòng làm việc đều độc lập, cửa bị anh đóng lại, cho nên anh cũng có thể giở trò mà không kiêng nể.

Tần Tô đâu có khách sáo với anh, khi anh đứng dậy sán lại, đạp vào chỗ giữa hai chân anh. Dù sao cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, phản ứng rất nhanh , giơ chân phải lên chặn, cú đạp đó trúng đầu gối, đau đến nỗi anh nhảy cả lên.

“ Hừ?!Mình cũng đâu có bảo cậu ngủ với mình, làm gì mà dữ với của quý của mình thế! Sau này hạnh phúc của vợ mình ai chịu trách nhiệm, cậu đúng là độc ác.”

“ Mình thay trời hành đạo.” Tần Tô giật lấy túi giấy, đi trên đôi giày cao gót rời đi.

Cửa phòng làm việc được đóng lại lần nữa, nét mặt Khâu Cảnh Diệp vẫn không biểu cảm gì.

Trong q7 màu trắng, Tần Tô không vội khởi động xe, mà ngồi vào ghế lái, mở chiếc túi giấy.

Bên trong không nhiều giấy tờ, chỉ có hai tờ giấy, nói rõ hoàn cảnh đơn giản của người bị điều tra, chỉ là khi nhìn thấy bức ảnh thẻ dán ở góc phải đó, ánh mắt và khí chất giống nhau đó........

Gân trong não Tần Tô, từng sợi từng sợi như bị xoắn chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.