Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 266: Chương 266: Chương 241: Cá chết lưới rách sẽ làm bị thương đến nhiều người hơn




Từng chữ lạnh như băng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, lời nói mạnh mẽ, làm cho cả cục cảnh sát không ai dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.T

La Tình Uyển vẫn đang bi thương khóc thúc thít, cảm giác được sự lạnh lẽo và nỗi nhục nhã vây quanh mình, mà sắc mặt của bà La cũng trở nên trắng bệch, nhìn thoáng qua dáng vẻ của Nam Cung Kình Hiên, lại nhìn con gái của mình, rưng rưng nghẹn ngào: “Làm bậy. . . . . . Hai đứa. . . . . . Tại sao hai đứa lại thành cái dạng này, Kình Hiên, nhất định là có hiểu lầm gì đó! Cháu không nên vội vàng quyết định, ngay từ đầu hai nhà chúng ta đã rất tốt. . . . . .”

Bà La đang cố gắng vãn hồi, vãn hồi hôn nhân hạnh phúc của con gái mình!

Ông La lại mím môi không nói một lời, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, bàn tay nắm tay vịn của cái ghế chặt đến mức khớp xương cũng trắng bệch.

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, không muốn dài dòng thêm nữa, chẳng qua là hờ hững bỏ lại một câu “Ba ngày sau gặp lại”, thuận tay quơ lấy phần tài liệu kết án đặt trên bàn, vô cùng châm chọc lắc lắc trước mặt La Tình Uyển, tựa như uy hiếp trong im lặng, ưu nhã mà lạnh lùng, xoay người sải bước đi ra khỏi cục cảnh sát.

Ánh mặt trời bên ngoài hơi chói mắt.

“Ba chờ một chút!” Thấy Nam Cung Ngạo sắp được đám hộ vệ đỡ lên xe, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên trầm xuống, lạnh lùng gọi ông ta.

Nam Cung Ngạo cứng người ở tại chỗ, nhìn bóng dáng cao ngất của con trai chầm chậm đi tới, gương mặt già nua cũng âm trầm đến đáng sợ.

“Còn có một chuyện tôi muốn hỏi ba, Tiểu Ảnh đâu?” Cánh tay của Nam Cung Kình Hiên chống trên mui xe, đôi mắt hung ác nham hiểm cực kỳ đáng sợ, lạnh lùng nói: “Ba giấu thằng bé lâu như vậy đã đủ chưa? Tôi nghĩ tôi đã để cho ba nhìn rõ, đến cùng thì con gái nhà họ La là mặt hàng gì, ba vẫn cứ muốn bắt Tiểu Ảnh để uy hiếp tôi phải không? Rốt cuộc ba đã nói gì với Thiên Tuyết, khiến cô ấy đối với chuyện gả cho tôi lại không xác định, nếu để tôi biết ba lại mang con trai ra uy hiếp cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho ba!”

Ánh mặt trời rất ấm áp, Nam Cung Ngạo đứng ở tại chỗ, tâm lại hoàn toàn lạnh giá.T

Ông ta không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, ánh mắt của con trai sắc bén lạnh như băng, đứng trước mặt mình, nói ra câu “Tôi sẽ không bỏ qua cho ba”, mặc dù ông ta biết anh oán hận, anh bài xích, anh đề phòng mười phần, nhưng trái tim già nua của ông ta vẫn là vì câu nói này mà trở nên cực kỳ bi thương. . . . . .

“Chuyện hôm nay ba đều thấy được, xác thực có một số chuyện Uyển nha đầu làm không đúng, đó cũng do quá nóng lòng mà thôi,“ Nam Cung Ngạo chậm rãi nói tiếp: “Tất cả đều là tại mày! Đang êm đẹp lại gây ra xì căng đan tình nhân con riêng, Tình Uyển đã bị tổn thương thân thể, tự nhiên là sợ mày sẽ vì vậy mà thật sự không cần con bé. . . . . . Nhưng ba không ngờ con bé lại làm như thế, tùy tiện kéo người tới chết thế gánh tội thay, chỉ để được kết hôn với mày. . . . . .”

Nam Cung Ngạo rũ mắt nghĩ ngợi, càng nghĩ sắc mặt càng xanh mét, tay cầm gậy cũng không vững.

“Xì căng đan không phải do tôi lộ ra, đến cùng là ai làm, trong lòng tôi cũng biết rất rõ, cũng chỉ có ba là không biết gì mà thôi——” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Tôi muốn bảo vệ Thiên Tuyết còn không kịp, không cho phép bất cứ kẻ nào đẩy cô ấy lên đầu sóng ngọn gió! Tốt nhất ba hãy xử lý cho xong chuyện này, ba ngày sau, tôi phải nghe được đề nghị biện pháp hủy bỏ hôn ước, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo, nhà họ La không có quan hệ gì với tôi, đó là ân nhân của ba, ba tự suy nghĩ nên làm thế nào để chừa cho họ chút mặt mũi đi!”

“Mày. . . . . .” Nam Cung Ngạo bị buộc đến gương mặt già nua cũng đỏ lên, trợn mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên, nhưng cũng không có lý do để nổi giận.

“Còn nữa....., tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc Tiểu Ảnh đang ở nơi nào?” Nam Cung Kình Hiên cũng không khách sáo mà ngắt lời của ông ta, nhíu mày hỏi, hiện tại anh rất nóng ruột, vô cùng nôn nóng muốn biết tình hình của bảo bảo.

“Đứa nhỏ Tiểu Ảnh kia đang ở trong phạm vi thế lực của ba, ba bảo vệ cháu nội của mình, mày không cần lo lắng!” Nam Cung Ngạo cũng cau mày, tình hình đang rối loạn như thế này, ông ta cũng không muốn để Tiểu Ảnh trở về chịu tội, xì căng đang tình nhân đã truyền ra ngoài, danh danh của Dụ Thiên Tuyết có tồi tệ như thế nào ông ta cũng không quan tâm, nhưng mấu chốt là cháu nội của ông ta, tuyệt đối không thể vì chút chuyện này mà bị uất ức!

Nam Cung Kình Hiên căng thẳng, tay chống cửa xe bắt đầu dùng sức, nghiến răng nói: “Ba vẫn không chịu nói đúng không?”

“Thời điểm muốn nói tự nhiên ba sẽ nói cho mày biết, trước mắt hãy nhìn chú La giải thích thế nào chuyện của Tình Uyển, ba sẽ cùng chú ấy thương lượng rồi sau đó sẽ quyết định!” Nam Cung Ngạo bực dọc nói, đôi mắt thoáng thâm thúy như biển, nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, nói tiếp: “Về chuyện của Uyển nha đầu, có phải mày biết được cái gì hay không? Rốt cuộc là ai làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia với con bé ?”

Lửa giận bùng cháy trong ngực Nam Cung Kình Hiên bị cưỡng chế đè xuống mấy phần, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta.

“Tôi nghĩ tôi biết là ai, trong tay tôi cũng có đầy đủ chứng cớ để chứng minh người đó, chẳng qua là tạm thời vẫn chưa thể nói ra,“ Anh hờ hững nói tiếp: “Nhìn thái độ cuối cùng của nhà họ La ra sao đã, nếu như hôn ước vẫn còn, cũng đừng trách tôi không khách sáo, cá chết lưới rách sẽ thương tổn càng nhiều người.”

Tạm thời anh còn muốn bảo vệ Dạ Hi, nếu như Trình Dĩ Sênh bị bắt, vậy thì có lẽ anh không cần ‘đánh thái cực’ cùng La Tình Uyển nữa, nhưng với tính tình của Dạ Hi, nói không chừng sẽ huyên náo long trời lỡ đất, ngay cả gia đình cũng sẽ không cần.

Cũng đã là mẹ của một đứa bé, Y Y cũng đã lớn như vậy, mặc dù không có ai muốn phá hoại gia đình này, chẳng qua, đó cũng chỉ là hình tượng gió êm sóng lặng của bọn họ mà thôi.

“Còn nữa….., tôi muốn biết tin tức của Tiểu Ảnh,“ Nam Cung Kình Hiên tiếp tục nói, ánh mắt sắc bén mềm nhũn một chút: “Ít nhất cũng phải cho biết chút tin tức để chúng tôi biết thằng bé rất an toàn, coi như không hiểu tôi thì ba cũng nên hiểu cho Thiên Tuyết, từ đầu tới đuôi cô ấy chưa từng nợ gì ba, không hề đối kháng cũng không làm chuyện gì có lỗi với nhà Nam Cung. . . . . . Ngược lại là ba, không giải thích được trói cô ấy đưa đến ‘ZNV', hiện tại lại bá đạo cướp đi con trai của cô ấy, ba có thấy mình hơi quá đáng hay không!”

Nghe anh nói xong, sắc mặt của Nam Cung Ngạo có phần không nén được giận, mạnh tay vuốt ve cây gậy, mím môi không nói lời nào.

“Trở về ba sẽ xử lý chuyện này, mày chờ tin đi!” Rốt cuộc ông ta cũng mềm giọng nói một câu, nói xong, trong đôi mắt cứng cáp lộ vẻ trách cứ, chỉ vào Nam Cung Kình Hiên, nói tiếp: “Mày nói đi, có phải mày vẫn muốn ở bên ngoài hay không, sống chung cùng Dụ Thiên Tuyết đó ngay cả nhà cũng không về! Nhìn xem mày như vậy còn thể thống gì không! Không muốn kết hôn thì cũng thôi đi, dọn ra ngoài ở là như thế nào? Chẳng lẽ muốn vạch rõ giới hạn với nhà Nam Cung cả đời hả, ba không đồng ý thì mày cứ khoanh tay đứng nhìn không làm người thừa kế phải không!”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, bóng dáng ưu nhã cao ngất lộ vẻ khinh miệt cùng băng lãnh.

“Nếu cuối cùng ba vẫn phản đối, tôi cũng không ngại dùng loại thủ đoạn này để bức ba sốt ruột, dù sao thì ba cũng đã uy hiếp tôi rất nhiều lần, tôi làm vậy cũng coi như công bằng —— đúng không?”

“Mày. . . . . .” Trong đôi mắt của Nam Cung Ngạo lộ ra sự rối rắm, tay chỉ vào anh run rẩy một hồi lâu, vẫn là đè nén lửa giận xuống: “Ba chỉ muốn nói cho mày biết, muốn ăn vụng cũng không nên dọn ra ngoài ở, có bản lãnh thì dẫn cô ta về nhà! Nếu mày kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với Tình Uyển, dù sao cũng phải cho ba biết, rốt cuộc cô con dâu này có chỗ nào hấp dẫn mày, quyến rũ mày đến mất hồn mất vía có nhà cũng không muốn về!”

Hết chương 241

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.