Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 249: Chương 249: Chương 224: Cô ta đã không còn đường lui




Nam Cung Kình Hiên bị cái gối đập trúng, mặt lệch sang một bên, vẫn nhíu mày lạnh lùng như cũ.

—— người phụ nữ này, rốt cuộc thì câu nào là lời kịch, câu nào là nói thật? ?

“Muốn dùng phương pháp này ép tôi không hủy bỏ hôn ước thì cô đã sai lầm ——” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn cô ta chằm chằm: “Chính tôi sẽ tra rõ chuyện này, mỗi một chi tiết thực giả tôi đều phải biết rõ, tạm thời cô có thể che mắt ông già kia và mọi người, nhưng cứ yên tâm, có một ngày, tôi sẽ khiến cô cởi bỏ toàn bộ mặt nạ phơi bày cho tất cả mọi người nhìn, cũng xin cô nhớ kỹ, La Tình Uyển —— là cô khiến bản thân mình trở nên dơ bẩn như thế.”

Nói xong, anh đứng dậy, ưu nhã tự nhiên như thường ngày.

“Còn nữa..., đừng có nói yêu tôi, đối với người không thương cô mà nói, không đáng giá một đồng. . . . . . Tôi nghĩ cô đã sớm rõ ràng.” Anh lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt như hàn băng, xoay người chậm rãi rời đi.

Trong phòng bệnh lại khôi phục sự an tĩnh.

La Tình Uyển giật mình tại nguyên chỗ, qua hồi lâu mới túm cái mền bao bọc thân thể thật chặt, ôm lấy chính mình, trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng, bất lực mà đau lòng khóc thành tiếng.

Tiếng khóc cực kỳ thê lương, rất bén nhọn, tê tâm liệt phế, chưa bao giờ cô ta nghĩ mình cũng có thể khóc như thế này! !

Thì ra, không có ai thật sự thương cô ta, yêu cô ta. . . . . . Không có, một người cũng không có!

Cô ta đắm chìm trong sự bi thống thương tâm, bầu không khí lạnh như băng chung quanh đang mọi lúc nhắc nhở cô ta có bao nhiêu thảm thương, không có sự ấm áp, không có ai an ủi, cô ta hướng về người mình yêu khóc rống, đổi lấy là sự hoài nghi cùng giễu cợt của anh, bất kể thân thể của cô ta có bị người cường bạo hay không cũng đều không sạch sẽ, không sạch sẽ! !

Đầu óc ong ong, La Tình Uyển không biết mình đã khóc bao lâu, nước mắt đã thấm ướt cái mền trong tay.

Cô ta có cảm giác cả người không thăng bằng, cảm giác được tiếng ồn ào của phóng viên và truyền thông ở bên ngoài từ phức tạp đã dần trở nên an tĩnh, cô ta giơ tay chống trán ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong gió rét, ánh mặt trời ấm áp vẫn xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống tia nắng chói mắt, cô ta giật mình, nhớ tới thời điểm giao dịch cùng Trình Dĩ Sênh ở nhà họ La, cô ta bái phục mình, lúc ấy lại có thể lạnh lùng bình tĩnh thế kia.

Sau khi tàn sát bừa bãi như một tên cầm thú, Trình Dĩ Sênh thoả mãn bò dậy từ trên người cô ta, đứng lên đi lấy cái camera mini.

Anh ta rất đắc ý, thậm chí quay trở lại ôm lấy cô ta, phát lại hình cho cô ta xem.

Mắt La Tình Uyển mở trừng trừng nhìn màn hình, hai chân trắng nõn của cô ta nhốt chặt thắt lưng anh ta, bị buộc phải nghênh đón mỗi một cái đánh sâu nhất mạnh nhất của anh ta, trơ mắt nhìn bộ phận xấu xí như lưỡi kiếm sắc bén của anh ta đâm xuyên vào trong cơ thể mình, trơ mắt nhìn tay anh ta giày xéo mỗi một tấc tư mật trên thân thể mình . . . . . . Cô ta gào thét chói tai, túm lấy tất cả mọi thứ bên cạnh hướng về phía Trình Dĩ Sênh đập tới.

Trình Dĩ Sênh cười mà không phản kháng, sau cùng ôm lấy cô ta đã mất đi hơi sức, thì thầm nói: “Bảo bối Tình Uyển, tôi không đủ dịu dàng nên làm đau cô phải không? Tôi bảo đảm lần sau sẽ cẩn thận một chút, không làm cho cô chảy nhiều máu như vậy, chẳng qua tôi thấy cô chảy máu thì kích động, thật sự không có cách nào. . . . . .”

La Tình Uyển giơ tay lên muốn tát vào mặt anh ta, nhưng mới nâng lên giữa không trung thì bị anh ta bắt được, bên tai là giọng nói trầm thấp: “Yên tâm, lần hiến thân này là thù lao, cục diện rối rắm ở bên kia của ba cô tôi sẽ giúp giải quyết, chỉ là đoạn video này vẫn còn ở trong tay tôi, nhưng không đủ lưu lại để làm kỷ niệm quý báu —— bảo bối, lần sau, thời điểm tôi khát khao, xin cô rộng mở hai chân xinh đẹp mà nghênh đón tôi. . . . . .”

Đối mặt với một tên cầm thú như vậy, La Tình Uyển chỉ đành nuốt nước mắt xuống, giọng khàn khàn nói: “Được, Trình Dĩ Sênh, tôi đồng ý yêu cầu của anh, nhưng tôi cũng có điều kiện, anh nhất định phải đáp ứng, nếu không, tôi không ngại cá chết lưới rách với anh, chúng ta, một sống hai chết!”

Trong mắt Trình Dĩ Sênh thoáng qua một tia sáng, nghiền ngẫm nói: “Cái gì?”

“Tôi đã hư thân không có cách nào đền bù, cho dù cuối cùng tôi có thể gả cho Kình Hiên cũng không giấu diếm được tôi đã không còn trong trắng! Trình Dĩ Sênh, tôi muốn anh cam kết là đoạn video này vĩnh viễn không xuất hiện, về phần anh muốn tôi làm gì cũng không có vấn đề, chỉ cần anh giữ bí mật là được!”

Chớp mắt, Trình Dĩ Sênh đã hiểu ý của cô ta.

“Há. . . . . . Này không ngờ cô vẫn còn rất có đầu óc, chỉ là cô không cảm thấy tiết mục này đã quá xưa cũ rồi sao? Cô dùng thân thể để có được sự đồng tình của nhà Nam Cung, cô thấy bản thân có thể duy trì đến khi nào?”

“Những điều đó không cần anh quan tâm,“ La Tình Uyển lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Anh chỉ cần giữ bí mật là được, anh nên biết, một khi chuyện này vỡ lỡ, tôi không gả vào nhà Nam Cung, anh cũng sẽ bị Nam Cung Ngạo chỉnh đến sống không bằng chết, hai chúng ta ai cũng không có kết quả tốt! Mà tôi thì vẫn còn muốn gả cho Kình Hiên, tôi yêu anh ấy, không phải anh cũng còn thích Dụ Thiên Tuyết sao? Nếu như Kình Hiên không chiếm giữ cô ta, vậy thì không còn ai tranh đoạt với anh nữa, về phần nghệ sĩ dương cầm kia, chắc hẳn anh chưa từng để ở trong lòng, đúng không?”

Sau cơn bi thống khổ đau, cô ta vẫn có thể tỉnh táo phân tích, cứu vãn hậu quả tệ hại nhất thành kết quả tốt nhất.

Trình Dĩ Sênh nheo mắt lại, ngẫm nghĩ một lát, cười lạnh đáp ứng.

Vì thế, toàn bộ sự hỗn loạn rối ren mới chính thức hạ màn, cũng chính thức bắt đầu. . . . . .

La Tình Uyển nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cô ta dùng giọt nước mắt chân thật cuối cùng chôn theo trinh tiết quý giá của mình, cô ta đã bị bức tới bước đường này, không còn đường lui nữa. . . . . .

Từ hôm nay trở đi, cô ta mới bắt đầu chân chính không chừa bất cứ thủ đoạn nào, cái gì thiện lương, cái gì đồng tình, tất cả cút xéo! Trình Dĩ Sênh, tốt nhất là hãy nghiêm ngặt giữ bí mật, bằng không, nếu ngày nào đó sự thật bị vạch trần, tôi sẽ thật sự liều mình cá chết lưới rách với anh! Tôi chết cũng sẽ không để cho anh sống yên! !

*****

Từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc.

Bất thình lình Dụ Thiên Tuyết mở mắt, trên trán mồ hôi đầm đìa, cả người nóng hổi.

Đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại bất lực nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới cảm giác được trời đã tối, sau khi về đến nhà, cô liền mơ mơ màng màng ngủ, bàn tay nhỏ bé sờ soạng trên ghế salon, mò tìm được điện thoại di động, trên đó có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Nhìn thấy cái tên trên di động, cô hơi đau lòng, dứt khoát bỏ điện thoại di động xuống, đứng lên nhìn xung quanh.

Sau lưng chính là phòng của Tiểu Ảnh, cô xoay người, kinh ngạc nhìn mấy giây, nước mắt lại bắt đầu tràn đầy hốc mắt, trước kia vào giờ này, cô đã nấu cơm xong, gõ cửa phòng của con trai, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo, ăn cơm, con không ra là mẹ ăn hết đó, ăn xong rồi làm tiếp có được không?”

Nhưng còn bây giờ. . . . . .

Dụ Thiên Tuyết vươn tay che miệng, nén nước mắt đã dâng tràn, cũng áp chế sự bi thương trở về lồng ngực.

“Sao ở chỗ này một mình?” Một giọng nói trầm nhẹ đậm đà vang lên sau lưng.

Dụ Thiên Tuyết giật nảy mình, xoay người, sợ tới mức trái tim cũng suýt ngừng đập! !

Hô hấp dồn dập, cô thấy mờ mờ một bóng người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai, ‘Tách’ một tiếng, đèn trong phòng đã sáng lên, bóng dáng thon dài ưu nhã của Nam Cung Kình Hiên đứng cách đó không xa.

“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết giơ tay che ánh đèn đột ngột chói mắt, đôi mắt ươn ướt, một cái chớp mắt tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở ấm áp, cô bị ôm vào trong một lồng ngực, cánh môi ấm áp của Nam Cung Kình Hiên bao trùm lên vành tai nhạy cảm của cô: “Tại sao không trở lại bệnh viện? Em không biết anh rất nhớ em sao? Cả ngày nay không nhìn thấy bóng dáng của em, em muốn anh gấp chết hả?”

Hết chương 224

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.