Chọc Nhầm Sếp Lớn

Chương 13: Chương 13




Sau khi mở dù ra Khả Lan bay khoảng nửa tiếng.

Lúc này xem như là hạ cánh, mặc dù trên người không có thương tích gì nhưng nửa người lại treo trên cây.

Hai chân nhũn ra, ngón tay đau buốt, lòng bàn tay sớm đã bị cô đâm bê bết máu.

Nhịp tim đập thình thịch, giống như muốn đâm thủng màng nhĩ cô, ở trên bờ vực của sự sống và cái chết, khiến cho bây giờ khuôn mặt cô trắng bệch.

Thật vất vả mới lấy lại hơi thở, Khả Lan lại nghe thấy tiếng máy bay trực thăng ở trên đầu, bị sợ đến nỗi cả người chấn động, vốn dĩ cái dù lúc hạ cánh xuống đã bị xé rách, bây giờ lôi xuống.

Cả người cô liền rớt từ trên cây xuống.

Cũng may không quá cao, sau khi rơi xuống đất, Khả Lan cũng không thảm lắm.

Chỉ là chân tay hơi tê tê, vết thương ở bàn tay vị rách, máu tươi tràn ra.

Cô tự nhận từ trước đến giờ cô cùng Lương Bảo Nhi là nước sông không phạm nước giếng, không ngờ Lương Bảo Nhi lại ra tay hung ác như vậy.

Muốn khiến cô sống không được mà chết cũng không xong sao?

Được!

Chuyện ngày hôm nay, cô nhất định sẽ đòi lại!

Khả Lan rơi xuống đất, bởi vì hai chân vẫn còn tê dại, không thể bò dậy, nửa ngồi trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Không thấy máy bay trực thăng đâu nữa, sắc trời có vẻ âm trầm, có gió cùng mưa.

Cô không rơi xuống vị trí dự định, nơi này là quân khu, xem như Lương Bảo Nhi không cho người tìm cô, Lục trung úy cũng sẽ cho người tìm cô.

Cô là vợ của thủ trưởng!

Nhưng đợi sau khi cô quay về, tám phần sẽ khiến Cố thủ trưởng mất mặt.

Cô phải đối mặt thế nào?

Rồi sau đó, đội tìm kiếm cứu nạn tìm được Khả Lan.

Đưa cô từ trên núi tới bệnh viện quân đội, dọc đường đi Lương Bảo Nhi không có xuất hiện.

Mà Khả Lan nằm trên giường bệnh trong bệnh viện quân đội, mặc dù ở trên mặt đất, nhưng cơ thể vẫn cảm thấy giống như đang rơi từ trên trời xuống.

Liên tiếp lặp lại, không cách nào xóa đi nỗi sợ hãi của Khả Lan lúc nhảy dù hôm nay.

Khả Lan vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, bác sĩ liền tiêm thuốc ngủ cho Khả Lan, lúc này mới khiến Khả Lan mơ màng ngủ.

Nhưng ngủ thẳng đến nửa đêm, Khả Lan nằm mơ, thấy mình không có đeo dù, bị Lương Bảo Nhi đẩy từ trên máy bay trực thăng xuống.

Thẳng đứng rơi xuống đất, máu thịt bê bét.

A......

Khả Lan kêu to giật mình tỉnh dậy, bị sợ đến nỗi mồ hôi túa ra, từ trên giường ngồi dậy.

Đèn trong phòng vẫn mở, sau khi Khả Lan ngồi dậy, hít sâu một hơi, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, không ngừng run rẩy, giống như giấc mơ là có thật khiến cho cô thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị mở ra, cả người mặc quân phục, vóc dáng cao ráo, Cố Thành Viêm đi vào phòng.

Thấy Cố thủ trưởng, vốn dĩ cơ thể Khả Lan run lẩy bẩy liền hơi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Thành Viêm, trong đầu nhớ tới chuyện ngày hôm nay, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải!

Chuyện ngày hôm nay, nhất định khiến cho Cố thủ trưởng mất hết mặt mũi, nhảy dù, không để ý tới kỷ luật trong quân sự!

Mà sau khi Cố Thành Viêm đi vào phòng, không vội vã nói chuyện, môi mỏng mím chặt, ngồi xuống cạnh giường Khả Lan.

Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, Khả Lan nhìn Cố thủ trưởng một cái.

Lúc này mặc dù vẻ mặt Cố Thành Viêm bình tĩnh tự nhiên, nhưng hai mắt lại lạng lùng.

“Thật......Thật xin lỗi.” Khả Lan cẩn thận nhìn Cố Thành Viêm, đôi mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt liền trở nên trắng bệch.

Cô đang sợ, sợ Cố thủ trưởng trách cứ, cô không làm tròn trách nhiệm một người vợ biết nghe lời!

Vậy mà Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan nói, cũng không trách cứ, chỉ hơi thở dài nói: “Đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Thành Viêm bình tĩnh hỏi, giọng nói ôn hòa, khiến cho Khả Lan bối rối.

Cô giương mắt nhìn về phía Cố thủ trưởng, nhưng lúc thấy Cố thủ trưởng nhìn mình, vội nhanh chóng cúi đầu.

“Đỡ......Đỡ hơn nhiều.” Khả Lan nói xong, trong lòng càng thêm run rẩy.

Chuyện cô nhảy dù ngày hôm nay, sợ là đã sớm lan truyền khắp nơi, nhất định khiến Cố thủ trưởng mất hết mặt mũi.

Cô cho rằng, Cố thủ trưởng không vui, hoặc sẽ mắng cô không hiểu chuyện, không biết nặng nhẹ.

Nhưng lại không ngờ, câu nói đầu tiên của Cố thủ trưởng, lại là hỏi cô đỡ hơn chưa!

Điều này làm cho trong lòng Khả Lan mờ mịt, lúc này hai mắt tràn ra dịch trong suốt.

“Không có việc gì là tốt, tôi sẽ nói Lục trung úy đưa cô về nhà.” Cố Thành Viêm nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời, vẫn ôn hòa như cũ, rồi sau đó từ mép giường đứng dậy.

Ván giường chìm xuống, bởi vì Cố Thành Viêm đứng dậy, lại trở về lúc đầu.

Mà Khả Lan lại cảm thấy áy náy trong lòng!

“Cố thủ trưởng, chuyện ngày hôm nay, tôi.....Tôi rất xin lỗi.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng muốn đi, gấp đến nỗi không lựa lời mà nói, chỉ cảm thấy, bây giờ có làm gì cũng đều là sai!

Cô hối hận, nếu như lúc bắt đầu cô biết Lương Bảo Nhi có ý này, cô nhất định sẽ không đi theo Lương Bảo Nhi, cô tình nguyện.....tình nguyện ở nhà.

“Chuyện này không liên quan đến cô.” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, hơi nghiêng đầu nhìn Khả Lan một cái, lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Khả Lan, hơi dừng lại.

Cố Thành Viêm lại đi tới trước mặt Khả Lan, ngồi ở bên giường, đưa tay vén vén sợi tóc xốc xếch bên tai cô.

“Thật thật xin lỗi.” Mặc dù Cố Thành Viêm nói không liên quan đến cô, nhưng nếu như cô cẩn thận hơn một chút, kiên trì một chút nữa, cũng sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Khả Lan yếu ớt xin lỗi, khiến cho trong lòng Cố Thành Viêm mềm nhũn, đưa tay kéo Khả Lan, ôm vào trong lòng, xoa xoa lưng Khả Lan nói: “Tôi biết rõ, chuyện không liên quan đến cô.”

Khả Lan bị Cố Thành Viêm ôm vào trong lòng, hơi sững sờ, há mồm muốn nói cái gì, trong lúc nhất thời, không dám nói gì, chỉ cảm thấy cái ôm này thật ấm áp.

Rồi sau đó Cố thủ trưởng vẫn không đi, yên vị ở trên giường, ôm Khả Lan một lúc lâu, mới buông ra.

Vậy mà anh vừa mới buông ra, Khả Lan lại đột nhiên nắm tay anh.

Cố Thành Viêm bị nắm lại, vẻ mặt hơi dừng lại, liếc nhìn Khả Lan, cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bên giường, nắm tay Khả Lan để cô yên tâm ngủ.

Khả Lan đã tỉnh ngủ một lần căn bản khó có thể ngủ tiếp.

Nhưng lại không dám ngủ, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bên giường, hí mắt nhìn Cố Thành Viêm.

Nét mặt Cố Thành Viêm anh tuấn và tự nhiên, im lặng ngồi ở bên cạnh giường Khả Lan.

Đôi mắt như đang trầm tư gì đó.

“Anh mệt rồi, đi về ngủ đi.” Thật lâu, lúc này Khả Lan mới cẩn thận mở miệng nói.

Bị Cố thủ trưởng nắm tay, đêm khuya rồi, Cố thủ trưởng phải về nhà nghỉ ngơi thôi!

Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe thấy Khả Lan nói, hai mắt vốn dĩ đang rũ xuống khẽ nâng lên, bàn tay vẫn nắm chặt tay Khả Lan không buông, mà vén chăn lên giường nằm.

Cố Thành Viêm đột nhiên nằm lên giường khiến Khả Lan sợ run lên, thiếu chút nữa rớt xuống giường, vậy mà Cố Thành Viêm lại đưa tay ra ôm lấy, kéo cô trở lại giường!

Khả Lan bị kéo trở lại giường, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cả người dán vào trong ngực Cố Thành Viêm, mũi ngửi thấy được mùi cỏ xanh nhàn nhạt còn có mùi thuốc lá trên người Cố Thành Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.