Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 11: Chương 11: Rời khỏi căn phòng này.




Edit: Junie

Tôi cảm giác bản thân giống như kỹ nữ, hay là tiểu tam, đang cố gắng lấy lòng người đàn ông trước mặt, để anh thấy được nhiều điểm tốt của tôi hoặc là cho tôi nhiều tiền hơn, tôi thừa nhận hành vi của mình bây giờ không khác gì bán thân, tuy nhiên tôi cũng không có nghĩ đến làm chuyện này lại tổn thương đến lòng tự ái như vậy!

Tôi thật sự muốn rời khỏi căn phòng này biết bao nhiêu, tuy nhiên, tôi không thể!

Chỉ có người đàn ông này, mới có thể cho tôi vai diễn đó! Cố gắng lâu như vậy, không phải vì giờ khắc này sao? Một chút nữa là chạm tới thành công rồi, tại sao tôi lại bỏ nửa chừng chứ?

Dù khó chịu đến mức nào, tôi cũng phải nhẫn nhịn!

Nghĩ như vậy, tôi liền lấy lại tinh thần, sửa lại lớp trang điểm một chút, mở cửa phòng vệ sinh đi về phía cửa chính.

Chợt, một bóng đen che khuất đường đi.

“Ưmh. . . . . .” Đôi môi bị che lấp, nụ hôn cuồng nhiệt giống như bão táp đánh dồn dập.

Tôi muốn giãy giụa, thế nhưng anh áp sát tôi vào tường, hung hăng xâm chiếm từng tấc da tấc thịt của tôi.

Sức lực của anh quá mạnh, cắn vào da làm tôi đau đớn, tôi không nhịn được mà nhíu mày, than nhẹ một tiếng: “Anh. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .”

Anh không đáp lại, lồng ngực phập phồng tựa như đang cực lực kiềm nén lửa dục của mình xuống, một tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng thả tôi lên giường, sau đó khẽ hôn trán của tôi, mặt, cổ, từ từ dời xuống dưới.

Lần này, anh dịu dàng rất nhiều, hôn khắp thân thể tôi.

Có lẽ mọi động tác dạo đầu đều được thực hiện đủ, cũng có lẽ do động tác của anh quá dịu dàng, làm tôi cảmthấy say mê, như thể bản thân bị mất phương hướng, đôi con ngươi nhắm lại hưởng thụ, nhưng khi anh tiến vào bên trong cơ thể tôi, loại đau đơn như xé rách lại bắt đầu.

Mồ hôi nóng hổi của anh chảy xuống, theo sự vận động thuần thục , tôi chỉ có thể cố chịu đau đớn, lặng lẽ chờ đợi kết thúc.

Tiếng thở hổn hển. . . . . .

Tiếng than nhẹ mập mờ. . . . . .

Nhớ không rõ rốt cuộc kéo dài bao lâu. . . . . .

Bão táp đi qua, tất cả bình tĩnh trở lại.

Tôi mở mắt lần nữa, thấy ánh sáng mờ tối ở đầu giường, tôi nằm lỳ trên giường, cảmthấy rất mệt mỏi, nặng nề, muốn đi toilet giải quyết một chút,động đậy thân thể mới phát hiện trên lưng bị cơ thể khác đè lên

Khó trách thân thể lại nặng như vậy, tựa như cõng khối đá lớn trên lưng.

Tôi không muốn quấy rầy anh, nhưng anh vẫn bị tôi làm cho thức giấc.

Anh vẫn đè lên người tôi như cũ, đôi tay vòng chắc eo của tôi, khẽ cắn nhẹ bên tai tôi, giọng nói khêu gợi lẩm bẩm vài tiếng: “Thân thể của cô quá tuyệt vời. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.