Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1095: Chương 1095: Muốn ăn cái gì, anh mời em




Chương 1096: Muốn ăn cái gì, anh mời em

Editor: May

Ngay tại lúc Tô Cửu Y muốn mở hòm thuốc, Thi Ngạo Tước nắm lấy cổ tay của cô, không nói một lời, trực tiếp kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người đè lại bờ vai của cô không cho cô nhúc nhích.

“Thương thế của anh....” Tô Cửu Y giãy dụa muốn đứng lên, từ đầu đến cuối lực chú ý của cô tập trung ở trên cánh tay Thi Ngạo Tước, nhìn vết thương ứ đọng một mảng lớn này, cô liền nhớ tới chuyện phát sinh ban ngày, lúc ấy nếu không phải anh kịp thời kéo cô ra, bây giờ cô có thể đã mất mạng đi.

Lúc ấy Tiêu Thần lái xe tốc độ rất nhanh, nếu thật sự đụng vào cô, tỷ lệ sống sót hẳn là rất nhỏ, cộng thêm vết thương trên người cô còn chưa có khỏi hẳn, vết thương chồng thêm vết thương, năng lực chống đỡ đương nhiên sẽ rất yếu.

Suy nghĩ một chút vẫn là có chút nghĩ mà sợ, nếu như hôm nay không phải cô quấn lấy Thi Ngạo Tước nói muốn ra ngoài đi dạo, như vậy bị thương chính là Cảnh Nhân và Tần Thiếu Bạch. Cũng may, một kiếp này xem như tránh thoát rồi.

“Thương thế của anh, anh sẽ trở về phòng tự mình xử lý.”

Thi Ngạo Tước cúi đầu nhìn cô, môi của anh cách mặt của cô chỉ có một centimet, Tô Cửu Y có thể cảm giác rõ ràng được hơi thở nóng rực của anh quét ở trên mặt cô, lại dần tản ra đến trên cổ.

Mùi thuốc lá trên người anh rất nhạt, chẳng những không gay mũi ngược lại còn rất dễ chịu, lúc chui vào trong mũi Tô Cửu Y, cô ngây dại một giây. Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, đầu của cô đột nhiên trống rỗng như là tấm ảnh chặt đứt, mất đi năng lực suy tư.

Thi Ngạo Tước đột nhiên đưa tay chế trụ đầu của cô, đặt mặt của cô ở vị trí lồng ngực của anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp và nhiệt độ cơ thể trên người cô, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

“Tối nay, cứ ngủ như vậy đi.” Anh thản nhiên mở miệng, ngay sau đó nhắm mắt lại dựa vào trên ghế sofa, hai đầu lông mày lộ ra vài phần mệt mỏi.

Tô Cửu Y bị cô kéo vào người, cảm thấy rất yên tâm, vì vậy khẽ gật đầu: “Được.”

Cuối cùng, Thi Ngạo Tước vẫn không để ý tới vết thương trên cánh tay, mà Tô Cửu Y cũng không cưỡng cầu đi xử lý cho anh nữa, hai người cứ ôm nhau như vậy, dựa vào ở trên ghế sofa ngủ cả đêm.

Tô Cửu Y vẫn luôn không dám nhắm mắt, yên lặng tựa ở trong ngực Thi Ngạo Tước, không phải bởi vì cô lo lắng Thi Ngạo Tước sẽ làm gì cô, mà là không nỡ ngủ. Cô sợ cô nhắm mắt lại lúc tỉnh lại, một buổi tối liền trôi qua rồi. Thật ra cô quan tâm không phải là kết quả, mà là quá trình. Kết quả là cái gì không quan trọng, quan trọng là ở trong quá trình này có một người quan trọng ở cùng.

*

Lúc đi ra từ cục cảnh sát, bước chân Thích Cảnh Nhân cũng trở nên có chút nặng nề, bởi vì chuyện Tiêu Thần ác ý hành hung cô bị cảnh sát tra hỏi cả một buổi chiều, bởi vì nguyên nhân cô họ Thích mà không phải họ Mạc, không có người sẽ nghĩ tới cô sẽ là công chúa, cộng thêm cục cảnh sát không tra được hồ sơ của cô, thân phận của cô liền trở thành bí mật.

Cũng chính bởi vì như vậy, vốn tra hỏi nửa tiếng kéo dài dài đến năm tiếng, tra hỏi chuyện Tiêu Thần rồi lại tra hỏi thân phận của cô. Cô cho ra giải thích chính là cô được nhặt được, không có hộ khẩu cũng không có chứng minh thân phận....

Không có cách nào, bên phía cục cảnh sát chỉ có thể trước để cô trở về, cũng bảo cô mau chóng đi nghành liên quan làm một tấm thẻ chứng minh nhân dân để chứng minh thân phận của mình.

“Hiện tại phải về ngay sao?” Nhìn bóng lưng Thích Cảnh Nhân, Tần Thiếu Bạch mở miệng hỏi.

Thích Cảnh Nhân nghe tiếng quay đầu lại, nói: “Em đói rồi.”

“Muốn ăn cái gì.” Tần Thiếu Bạch cười nói: “Anh mời em.”

“Bò bít tết đi.” Thích Cảnh Nhân nói.

Tần Thiếu Bạch dừng chân, anh tuấn cắm tayg vào trong túi quần tây, môi mỏng giương lên, “Hình trái tim được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.