Chờ Trông Một Đời

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4:VẬN MỆNH RÀNG BUỘC

Nhìn nhìn di động, đã khoảng hai giờ sáng rồi. Phiền Triết nằm trên giường, lăn qua lộn lại không thể ngủ nổi. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Tiêu Phàm tuy biểu hiện như bình thường, nhưng lại có phần kinh sợ trong lời nói. Còn có cái lúc chạy trối chết, ánh mắt lại có chút ẩn nhẫn. Tuy sớm có đoán trước kết cục là thế này, nhưng hắn nghĩ Tiêu Phàm có lẽ sẽ uyển chuyển mà kết thúc, không nghĩ đến hắn trực tiếp như vậy, cũng không để mình có cơ hội nói câu nào. Nam nhân này nhìn như ôn nhu, thật ra nội tâm lại rất trấn tĩnh lãnh đạm, với mọi người dù cố ý hay không vẫn duy trì khoảng cách. Nghĩ vậy, rốt cục nhịn không được mà gọi cho Tiểu Tiểu.

” Ê, Tiểu Tiểu. Đã ngủ chưa?”

“Anh trai yêu quý của em à, giờ là hai giờ sáng đó !! Giờ ngủ tu dưỡng sắc đẹp của em đó ! ! ! Đại nhân ngài có chuyện gì cũng không nên giờ này mà phá rối nha!”

” Hôm nay, anh đến gặp Tiêu Phàm”

“Em biết a, em an bài hai người gặp em còn không biết sao! Chẳng lẽ anh hứng thú với hắn ! ! !” Nghĩ đến lời mình nói có vẻ khả thi, Tiểu Tiểu nháy mắt tinh thần tỉnh táo hẳn.

“Ha hả, không phải đâu. Này tiểu tử kia, hắn hôm nay nói với anh không cần mày đó. Nghĩ vì sao không em? Hắn lại còn nói cái gì không xứng với mày, mày đáng giá cùng người tốt hơn đường hoàng hơn ít nói hơn. Anh mày chưa nói được cái gì hắn liền đã chạy vèo mất rồi. (Tiêu Phàm:anh nghĩ tôi là hỏa tiễn đấy à, còn vèo vèo nữa chứ)

“Ai, em kỳ thật cũng đã sớm nghĩ đến rồi. Cái lúc xem mắt ý, hắn tuy rằng ánh mắt nhìn em, nhưng không đủ chuyên tâm. Thật trống rỗng nha. Hơn nữa, toàn là em chủ yếu nói chuyện, mãi mới lấy được số điện thoại hắn. Cho nên mới nói, em nghi ngờ hắn ẩn tính gay mới kính dâng cho anh.”

. . . . . .

Ngắt điện thoại, Phiền Triết trong đầu hiện lên vài chữ.”Ẩn tính gay”.

Có thể không? Nói cách khác Tiêu Phàm cũng có thể là đồng loại của mình, thậm chí một ngày nào đấy còn có thể bầu bạn với mình?

Lắc đầu cho bản thân thanh tỉnh, Phiền Triết ngươi suy nghĩ gì thế? Đến đồng loại mình còn không chắc được cái gì là tình yêu, còn muốn cùng một thẳng nam phát triển? Tự giễu cười cười, quên đi! Về sau đại khái cũng sẽ không gặp mặt, với Tiêu Phàm . . . hẳn là dù có gặp cũng là không liên quan.

. . . . . .

Dù chỉ là một cái áo sơ mi trắng bình thường cùng quần âu phục, dáng người cũng không quá cao lớn vẫn có thể làm cho Phiền Triết liếc mắt cái liền nhận ra, nam nhân ở chỗ trạm chờ xe buýt kia chính là Tiêu Phàm. Ha hả cười nhẹ tự giễu, thật đúng là duyên phận nha.

Càng không thể lý giải chính là, mình cư nhiên lại ma xui quỷ khiến thế nào lại lái xe theo xe buýt mà Tiêu Phàm lên. Ở trạm xuống xe sau, Tiêu Phàm lại xuống xe rồi đi tiếp, mà Phiền Triết cũng giống như làm kẻ trộm, lén lút đi theo đằng sau.

. . . . Người này không phải nên đang làm việc sao, đi thôi mà cũng lắc lư cái gì? Chẳng lẽ lại là đi xem mắt tiếp? Nghĩ vậy, Phiền Triết tự nhiên có vài điểm oán giận.

Thật ra Tiêu Phàm đang trong giờ làm, hiện tại đang đi để hoàn thành nhiệm vụ tổng giám đốc giao cho.

Dừng lại ở một ký túc xá. . .

“Tiêu Phàm”

“Ai? Phiền Triết tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Shopping. Ơ mà cậu không phải đang làm việc sao, sao lại tới đây?

“Tôi? À, đang đi làm thôi, tôi phải qua đòi một ít sổ sách.”

“Nga, đòi sổ sách a. . . Cái. . . Cái gì! ! ! Đòi sổ sách? Cậu, cậu á? Cậu đòi bao tiền sổ sách, đến một mình không sợ người ta đạp ra ngoài à?”

“Ừ, số tiền cũng không nhiều lắm, tôi tự đi được mà. Lão bản nhà này cũng không tồi lắm đâu. Nhất định là gần đây gặp khó khăn nên mới chậm chạp không trả tiền.”

“Ngạch, vẫn là để tôi đi cùng cậu đi, vạn nhất bị người ta đánh. . . . . .”

Tiêu Phàm cười cười, cũng không cự tuyệt. Không nghĩ tới Phiền Triết bộ dáng suất như thế lại là người có thể sốt sắng lo cho người khác. (chỉ với ngươi thôi, thỏ con à)

. . . . . .

Phiền Triết đi theo Tiêu Phàm đến ký túc xá, bí thư vừa thấy Tiêu Phàm đã nói: lão bản đi công tác, vài ngày nữa hẵng đến.

Người sáng suốt nhìn là biết, đây là từ chối không gặp. Phiền Triết lúc ấy nhớ kỹ tên công ty này, nhìn xem lão bản này làm cái gì, rồi sau đó thay Tiêu Phàm đên đòi bằng được sổ sách. Phiền Triết cũng không phát hiện, mình trước giờ vốn lạnh lùng mà hôm nay cư nhiên lại muốn vì Tiêu Phàm bênh vực kẻ yếu.

Tiêu Phàm nghe nói lão bản không ở, hiểu rõ cười cười, cũng không có đi mà được bí thư mời ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, nói: “Chị Vương, em với bằng hữu đi đường có chút mệt mỏi, ngồi đây nghỉ ngơi chút có được không? Nhờ chị cho em hai chén cà phê nhé!”

Bí thư cũng gặp trường hợp này nhiều rồi, có chút bất đắc dĩ, phải đi lấy cà phê.

Nhưng Phiền Triết vốn luôn bình tĩnh bây giờ lại ngồi không yên,

“Tiêu Phàm, tôi có hơi thất lễ, nhưng cậu có chờ ở đây thì lão bản cũng không ra đâu.”

Tiêu Phàm không nói gì, chỉ híp mắt nhìn Phiền Triết cười cười.

Phiền Triết thấy Tiêu Phàm nhìn mình cười trấn an, đột nhiên cảm thấy trái tim không thể khống chế mà thình thịch nhảy dựng, mất tự nhiên khụ một tiếng, vặn vẹo quay đi không nhìn hắn.

Cứ như thế hai người ở phòng khách, uống cà phê, nói chuyện phiếm. . .

Nhìn nhìn đồng hồ, đã gần hai tiếng rồi, Phiền Triết có chút buồn bực Tiêu Phàm quá tin tưởng người khác rồi. Hắn không phải muốn ngồi đây nhàn hạ nên mới không muốn đi đấy chứ . . . . . .

“Cạch”

“A, lão. . . . . . Lão bản. . . . Thực xin lỗi” Thư kí cúi đầu hổ thẹn.

Hóa ra là đại lão bản cuối cùng cũng xuất hiện.

“Tiêu Phàm, biệt lai vô dạng nha.”

“Triệu lão bản, đã lâu không gặp.”

“Ai, ta còn tưởng cậu là người nhã nhặn nên sẽ không có biện pháp, ai ngờ. . . Cậu cũng biết mà, ta vốn không bao giờ lỡ tiền hàng, chỉ là . . . Gần đây công ty quả thật có chút khẩn trương. . .”

“Tôi biết mà, Triệu lão bản. Cho nên đâu có xông vào đâu nha”

“Ha ha, cậu nha, lần đầu tiền đến đòi sổ sách cũng có xông vào đâu, ngồi bên ngoài dây dưa mãi không chịu về nha. Cậu người này, mềm cứng đều không ăn, ôn hòa gì cũng mặc. Ta đúng là chịu cậu rồi. Ai, được rồi, ta trước hết nghĩ biện pháp đã, về bảo Vương quản lí là, ngày mai ta sẽ trả trước 50% tiền hàng, còn lại thì cho ta vài ngày. Cậu biết ta mà, ta nói được làm được.”

“Tốt quá, Triệu lão bản tôi cũng không lưu lại nữa, ngài cũng đang vội đúng không, còn nữa, chị Vương, cảm ơn cà phê của chị. Tái kiến”

Thẳng đến khi ra khỏi ký túc xá, Phiền Triết vẫn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì vừa xảy ra. . . . .

“Cái kia. . . Tiêu Phàm. . . . . . ., như thế là giải quyết xong rồi à?”

“Đúng thế. Tôi nói mà, con người Triệu lão bản không tồi đâu. Tốt rồi, tôi phải về công ty, cảm ơn anh đã giúp.”

Nói xong, Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại, tiêu sái mà đi. (ăn cháo đá bát :v đến xấu hổ)

Mà soái ca kiêm phiền toái đại nhân của chúng ta không thể tin vào mắt mình, mình đây đang bị đối xử như đôi đũa dùng một lần đúng không, Tiêu Phàm dùng xong xoay người bước đi vứt mình tại chỗ. . . (là tự ngươi dâng lên cho hắn đối xử thế mà)

Trở lại trong xe, Phiền Triết dùng sức xoa huyệt Thái Dương. Hôm nay mình làm sao không biết, từ đêm qua đã bắt đầu không bình thường. . . Có phần để ý đến Tiêu Phàm. . . Hắn là thẳng nam đấy, rất khác với mình đó. Hơn nữa hắn lớn lên còn cũng đâu có khác người, ngoài tươi cười thực ấm ám ra thì còn tính tình rất tốt. . . . . . Đình đình đình. . . . . Mình nhất định là bị con bé Tiểu Tiểu làm cho loạn óc. Thanh tỉnh một chút. . . . . . Có lẽ, nên chủ động đi tìm bạn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.