Cho Thuê Bạn Trai

Chương 4: Chương 4: Đơn Hàng Số 4 – Yểu Điệu Cũng Có Mùa Xuân 




CHƯƠNG 4: ĐƠN HÀNG SỐ 4 – YỂU ĐIỆU CŨNG CÓ MÙA XUÂN 

“Đáng ghét, tôi mới không thèm.”

Lướng Ánh vừa đi vừa đùa giỡn cùng Phương Tiểu Nhạc, thanh âm ẻo lả vang lên xong, ngay sau đó có tiếng nói.

“Chọn anh ta.”

Lương Ánh thấy chủ nhân của giọng nói đó chỉ vào mình, đôi mắt vô tội mở to tròn hỏi ngược lại: “Tôi?”

Trong mắt đối phương chợt lóe sáng, giống như tìm được bảo bối quý giá, “Đúng, tôi thuê anh.”

Lương Ánh sửng sốt, trong cửa hàng, thành tích công tác của hắn là kém cỏi nhất, mỗi lần yểu điệu giơ tay nhấc chân luôn bị người ta ghét bỏ hoặc sợ chết khiếp. Đây là lần đầu tiên có một khách hàng thuê hắn với biểu hiện… khẩn cấp như vậy.

Lẽ nào gặp được Bá Nhạc rồi?

Lương Ánh lẳng lặng quan sát đối phương. Tóc nhuộm vàng, tai đeo năm sáu cái khuyên, mặc áo ghi lê cùng quần jean rách, quả là một người chạy theo trào lưu. Ngũ quan tinh tế dễ nhìn, tuy rằng có vẻ nhỏ tuổi hơn hắn. Nhận đơn hàng này cũng không có gì hại.

Vì vậy Lương Ánh cười ngọt ngào như uống mật, ân cần hỏi: “Muốn tôi làm gì?”

Trần Trạch trực tiếp kéo người ra ngoài, “Theo tôi làđược.”

Hai người đi tới khu phố trung tâm, đoàn người ngày một đông hơn. Đôi con trai nắm tay nhau tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chúý của người khác, huống chi trong đó còn có một người để tóc dài, ăn mặc đồ hồng nhạt lẳng lơ.

Càng nhìn càng thấy khó coi khiến người ta chán ghét.

“Chúng ta thế này không tốt lắm đâu.” Tuy rằng trước mặt đồng nghiệp, Lương Ánh luôn thần kinh, thoải mái làm nũng, nhưng ở chốn công cộng, da mặt của hắn rất mỏng. Lương Ánh muốn rút tay mình về nhưng Trần Trạch vẫn lôi kéo không buông.

“Kệ bọn họ.”

Lương Ánh ngây người nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, cảm nhận được sựấm áp đang lan tỏa.

Đúng rồi, cứ kệ bọn họ o(ヘo#)

Trần Trạch trực tiếp đưa Lương Ánh vào một cửa hàng đồ nữ, hắn hoàn toàn không biết kế hoạch của Trần Trạch, không khỏi hiếu kì hỏi: “Làm gì thế?”

Trần Trạch tự lựa chọn quần áo, thỉnh thoảng lại ướm thử lên người Lương Ánh.

“Anh mặc đồ nữ chắc sẽ rất đẹp.” Trần Trạch bình luận.

Lương Ánh hít một hơi, trong mắt lóe ra vẻ khó tin, ỡm ờđi vào phòng thửđồ, Trần Trạch cũng lập tức vào theo.

“Tôi nói này, cô bán hàng sẽ không bị chúng ta dọa sợ chứ?”

Trần Trạch không đểý hắn nói, giúp Lương Ánh thay quần áo vào.

“Cậu có thể quay mặt đi không?” Làm tròở trước mặt người khác hở da hở thịt, dù cho làđồng tính, Lương Ánh vẫn sẽ ngượng ngùng.

“Thật phiền phức.” Trần Trạch nói thầm một câu, nhưng vẫn quay người đi.

Dù không bị cậu ta nhìn, ở trong cùng không gian nhỏ hẹp, Lương Ánh vẫn đỏ mặt thay quần áo.

“Thế nào?” Hắn tràn ngập chờ mong cùng thấp thỏm hỏi Trần Trạch.

Trần Trạch chỉ thầm đánh giá, không nói gì, sau đó tháo dây buộc tóc trên đầu hắn xuống, để mái tóc đen dài hơi xoăn bù xù xõa ra. Sau khi nhẹ nhàng vén hai bên tóc mai, cậu ta nói: “Cười một cái xem nào.”

Lương Ánh bình thường hay chụp hình tự sướng, rất thông thạo cách biểu cảm khuôn mặt. Khóe miệng giương lên, một nụ cười quyến rũ hé ra.

“Không tệ, buổi chiều anh mặc cái này theo tôi về ra mắt ba mẹ.”

“A? Thế nhưng tôi vừa nói ra sẽ lộ ngay.” Dù sao nghe thanh âm cũng biết ngay làđàn ông, trừ phi muốn hắn giả vờ câm điếc. Lương Ánh cho rằng Trần Trạch muốn tìm hắn giả bạn gái về nhà.

“Chính là dùng thân phận bạn trai.”

“Cậu lẽ nào muốn ba mẹ cậu tức chết?” Lương Ánh chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại nói trúng. Hắn rốt cuộc không hiểu sao người này lại chọn mình, “Đến lúc đó làm ba mẹ cậu tái phát bệnh tim cũng đừng có trách tôi.”

Trần Trạch nhếch miệng cười bỉổi: “Bọn họ còn sức đểđánh anh chửi anh nữa kia, thân thể rất là tốt.”

Trong lòng Lương Ánh yếu ớt mắng: Hóa ra là một đứa trẻ ngỗ nghịch.

“Cái này được không?” Trần Trạch hỏi.

Lương Ánh lấy điện thoại ra, dùng màn hình điện thoại làm gương xem toàn thân mình. Hắn rất thích chiếc đầm voan xanh biếc này, vì vậy gật đầu một cái, Trần Trạch trả tiền mua váy về.

Khi đi ra, cô bán hàng nhìn Lương Ánh vài lần, hắn thoải mái quay đầu sang mỉm cười, mặc cho cô tha hồ ngắm.

Nhà trọ Trần Trạch thuêở ngay gần cửa hàng, hai người vừa đi vừa tán ngẫu, cũng hiểu nhau hơn.

“Hóa ra cậu còn đang học năm hai, tôi đã tốt nghiệp hai năm rồi. Ai Hoa tàn ít bướm, ngay cả một người bạn trai cũng không tìm được.” Lương Ánh bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt mình.

“Anh thoạt nhìn trông cũng giống sinh viên.”

Lương Ánh cười tủm tỉm, nói: “Thật sao?”

Nhìn vẻ mặt tươi cười sáng sủa nhưánh mặt trời của hắn, Trần Trạch gật đầu nói: “Anh mặc như vậy, so với cô gái Trương tiểu thư chọn cho tôi xem mặt còn xinh đẹp hơn. Trương tiểu thư là mẹ tôi.”

Lương Ánh nghĩ nhờ có Trần Trạch mà hôm nay hắn tự tin hơn rất nhiều, mặc dù từ“xinh đẹp” không thích hợp để hình dung đàn ông.

“Trước đây tôi từng mặc đồ nữ.” Lương Ánh vừa nói vừa xem phản ứng của Trần Trạch, “Nhưng mà lần đó không có ai khen tôi như vậy, bạn thân nhất của tôi còn chửi tôi buồn nôn, ghê tởm, sau đó chúng tôi tuyệt giao.”

Lương Ánh cười tự giễu, nói: “Hiện tại nghĩ lại, chắc là cậu ta đã sớm không chịu nổi ở bên cạnh người như tôi.”

Trần Trạch lại không chút đểý: “Đấy là anh ta không có mắt.”

Mặc kệ lời này là thật hay giả, chíít giờ phút này, Lương Ánh nghĩ mình đang được an ủi. Đứa trẻ phản nghịch này, không ngờ còn có một mặt ôn nhu đến thế.

Lương Ánh vui vẻ, ngay cả bước đi cũng như vừa đi vừa nhảy. Thời gian ở chung ngắn ngủi cũng đủđể  Lương Ánh cóấn tượng rất tốt với Trần Trạch.

Theo Trần Trạch đi tới phòng trọ, vừa vào cửa, Lương Ánh đã nhíu mày vì phòng khách lộn xộn. Đã bao lâu cậu không dọn dẹp chỗ này rồi?

Trần Trạch qua loa xếp cái sô pha bừa bãi, đem quần áo vo lại ném vào trong máy giặt.

Thấy Trần Trạch đứng trước máy giặt nửa ngày không xong, Lương Ánh bất đắc dĩđi qua giúp cậu một tay.

Trần Trạch lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao không thấy gì?”

“Cậu đã cắm điện đâu.” Lương Ánh cúi người hạ thắt lưng cắm điện, nhấn nút một cái, máy giặt mới rung lên.

Hắn nhìn xung quanh một chút, bộ dạng ghét bỏ: “Sao bừa thế này, cậu định ở kiểu gì?”

Giờ bọn họđứng ở gần nhà bếp, còn có thể ngửi thấy mùi mỳăn liền thiu thối.

Bởi vậy có thể thấy được, Trần Trạch không phải loại đàn ông biết làm việc nhà.

Lương Ánh thẳng thắn làm người tốt, báo đáp lại lời khen ngợi của Trần Trạch, “Để tôi giúp cậu dọn dẹp nhé.” Lời vừa dứt, bao tử của người nào đó liền kêu lên.

“Còn chưa ăn điểm tâm.” Trần Trạch đi dép vào định ra ngoài, bị Lương Ánh gọi lại.

“Chờ một chút!” Lương Ánh mở tủ lạnh ra, thấy bên trong vẫn còn ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó nói: “Chắc là có thể làm ít thức ăn, cậu chờ một chút.”

Thấy Lương Ánh mang rau xanh và mì sợi vào nhà bếp, Trần Trạch cũng nhắm mắt theo đuôi, đứng ở cửa bếp nhìn Lương Ánh bận rộn lu bù.

“Anh còn có thể làm cơm sao?”

Nói về sở trường của mình, Lương Ánh có chút đắc ý, nhưng mà chỉ có chôn trong lòng tự kỷ một mình, “Không có cách nào khác, loại gay như tôi, nếu không học thêm chút kỹ năng thì ai thèm yêu.”

“Mỗi người có mắt thẩm mỹ không giống nhau, tự nhiên sẽ có người phát hiện ra anh rất tốt.” Trần Trạch nói ngay.

“Thật sao?” Lương Ánh nhìn cậu, đổ thêm nước vào nổi, sau đó bật bếp lên đun nóng. “Cậu có thể chấp nhận bạn trai cậu thích trang điểm, thích sơn móng tay, thích mặc quần áo con gái sao? Cậu nguyện ý cùng người như vậy ra đường sao, không cảm thấy mất mặt sao?”

Trần Trạch không cho làđúng: “Nếu như tôi thích người đấy, những thứ này đối với tôi cũng là điểm đáng yêu.”

“Nói dối trắng trợn.” Lương Ánh xùy một tiếng, vứt cái hộp giấy bị ngấm nước trong bồn rửa bát đến nhũn ra vào thùng rác, nhanh chóng ném túi rác đầy ắp bụi bặm sang một bên.

Bỏ toàn bộ mì vào nồi, Lương Ánh đang định rụt tay về, đột nhiên bị Trần Trạch bắt được.

Hắn xoay người, trong mắt lóe lên nghi hoặc, nhìn về phía Trần Trạch: “Cậu làm gì thế?”

Trần Trạch kéo tay hắn ra trước mặt mình, xoay mu bàn tay hắn lại ngắm nghía bình luận: “Móng tay của anh rất đẹp.”

Lương Ánh rụt tay về, mặt đỏ giống như tôm luộc.

Đứa trẻ này cũng biết dỗ dành người ta.

Lương Ánh giả vờ bình tĩnh ho khan hai tiếng, đứng đắn nói: “Mặc kệ cậu nói cho có lệ hay thực sự khen tôi, tóm lại là, tôi tin cậu.”

Lương Ánh đang tập trung tinh thần thái hành tây, đột nhiên từ phía sau vang lên thanh âm sột sột soạt soạt. Hắn nhìn hình bóng phản chiếu trên lớp gạch men trước mặt, Trần Trạch đang đứng ở phía sau vén tóc cho hắn. Bởi vì tóc xõa tung ra, có những sợi dán vào da, dù rất vướng nhưng Lương Ánh không có tay để vén.

Hắn cười cười, chợt nhớ ra Trần Trạch đứng sau không nhìn được, đành nói lời cảm tạ.

Trần Trạch còn đang vỗ về tóc trên đầu hắn, trong mắt Lương Ánh hiện lên chút ngờ vực nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục thái hành.

“Tóc anh thật đẹp.”

Lương Ánh đem hành đã thái xong đổ vào trong nồi trên bếp, sau đó mới đắc ý dạt dào nói với Trần Trạch: “Đương nhiên rồi, bình thường tôi vẫn chú trọng bảo dưỡng mà.”

Rau đã luộc xong rồi, còn nóng hôi hổi, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Hai người đối mặt ngồi bên bàn cơm, Lương Ánh chống cằm nhìn Trần Trạch mà hỏi: “Thế nào, không tệ chứ?”

Trần Trạch chắc là quáđối, thô lỗăn uống, cái miệng nhồm nhoàm không rảnh để nói, chỉ vươn ngón tay tán thưởng.

Khóe miệng Lương Ánh giương lên, cười cực kỳ hài lòng.

“Trần Trạch, cậu đoán xem tôi làm nghề gì?”

“Hả? Không phải cho thuê bạn trai sao?”

Lương Ánh trừng mắt liếc anh: “Nào có ai chuyên môn nghềđó. Công việc của tôi có liên quan tới cái này.” Lương Ánh xòe mười ngón tay ra trước mặt Trần Trạch.

Ngón tay thon dài, trắng trẻo đẹp đẽ.

Trần Trạch vừa nghĩ vừa đoán: “Đầu bếp?”

“Ở cả ngày trong nhà bếp không sợ thối chết sao?” Lương Ánh bĩu môi, “Đoán lại.”

“Nghệ sĩđàn dương cầm sao?”

Lương Ánh lắc đầu, sau đóđứng dậy lấy một cái bút trong túi ra, “Cho cậu một gợi ý.”

Lương Ánh lấy tay che không cho Trần Trạch thấy, vạch tới vạch lui trên giấy, sau khi hoàn thành liền cầm tới cho anh xem.

Bên trên rất rõ ràng, cả một trang giấy vẽ chibi hai người nho nhỏ, dựa theo đặc điểm đặc thù có thể nhận ra là Trần Trạch cùng Lương Ánh. Một bé ôm đùi một bé, bé bịôm còn giả vờ lạnh lùng, xa cách.

Hình ảnh trông thật đáng yêu.

“Hóa ra anh là họa sỹ.”

Lương Ánh nhợt nhạt cười, dũng cảm ký tên mình lên chỗ trống trong tranh, sau đóđưa qua: “Tặng cho cậu.”

Trần Trạch đặt sang một bên, tránh làm bẩn nó.

“Quan hệ của cậu với ba mẹ không tốt sao?” Bởi vì lát nữa còn phải theo anh về nhà, Lương Ánh nghĩ mình phải hiểu rõ tình huống chút. Trần Trạch đối với một người xa lạ cũng có thể quan tâm như thế, quan hệ với ba mẹ kém lắm sao.

Trần Trạch lo lắng trả lời: “Trên tôi còn có một anh trai, mọi thứđều tốt, so với anh ấy, tôi là một thằng hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp. Mấy hôm trước tôi mới come out, họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tôi với anh trai sao lại khác nhau một trời một vực. Tôi thấy bọn họ muốn biến tôi thành một “anh trai thứ hai”. Tôi không muốn, cả ngày chỉ học tập, không có gì tiêu khiển, buồn chán lắm.”

Lương Ánh cười nhìn anh: “Người lớn nhà nào cũng muốn con mình giống con nhà người khác, cậu cũng khổ rồi. Tôi đồng cảm với cậu, yên tâm, lát nữa tôi sẽ phối hợp thật tốt với cậu.”

Trần Trạch uống nốt ngụm canh cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thoát, nói rằng: “Cảm ơn.”

Lương Ánh đứng dậy, cầm lấy túi quần áo vừa mới mua đi vào nhà vệ sinh, còn bảo Trần Trạch: “Bát cứđể trên bàn đi, chốc nữa tôi rửa, tôi đi thay quần áo trước đã.”

Thay đồ, Trần Trạch ở bên ngoài đợi mãi không thấy liền tới gõ cửa.

Cửa mở ra mà không thấy ai trả lời, Trần Trạch trợn tròn mắt, lấy làm kinh hãi, “Anh còn trang điểm.”

Lương Ánh cười quyến rũ vô cùng, nhưng mà vừa mở miệng liền bại lộ thân phận, “Bình thường tôi mặc quần áo nhã nhặn, giờ mặc đồ như vậy cần phải trang điểm đậm một chút, nếu không rất dễ phát hiện ra nét nam tính đặc thù.”

Trần Trạch thấy vấn đề này đối với mình quá chi là thâm ảo, nhưng lại có chút hiếu kỳ hỏi thăm: “Mặc đồ nữ, trang điểm xong liền biến tính luôn, thật quá thần kỳ.”

Lương Ánh hừ một tiếng: “Cậu cho là cậu cũng có thể sao? Đây là của trời cho đó.”╭(╯^╰)╮

Trần Trạch cảm thấy phiền muộn.

Còn chưa tới nhà, mẹ Trần đã liên tục gọi điện thoại. Đầu tiên là hỏi han một phen đi tới đâu rồi, biết được Trần Trạch sắp tới liền cảnh cáo anh phải biểu hiện cho thật tốt, đừng làm họ mất mặt liền treo máy.

Trần Trạch cùng Lương Ánh nhìn nhau cười, anh chẳng thể nói gì, chỉ nhún vai, “Muốn con trai đồng tính luyến ái gặp gỡ phụ nữ, Trương tiểu thư thật quá ngây thơ.”

Đứng ở cửa, Trần Trạch dùng ánh mắt không tiếng động nhìn Lương Ánh. Hắn hiểu ý, làm tư thế OK.

Mở rộng cửa là một người phụ nữ khuôn mặt hiền lành, mặc quần áo ở nhà, đại khái chắc là mẹ của Trần Trạch.

Khi nhìn thấy anh, vẻ mặt của mẹ Trần thoáng cái bình tĩnh nhẹ nhõm đi. Thế nhưng thẳng đến khi trong tầm mắt xuất hiện Lương Ánh, biểu tình của bà liền trở nên cổ quái.

“Trần Trạch, con cóý gìđây?” Mẹ Trần ngăn ở cửa chất vấn con trai, hiển nhiên không muốn cho hai người đi vào.

Tần Trạch cốý hô to một tiếng “Con đã về”, sau đó lấy giày trong tủ cho Lương Ánh thay.

“Trần Trạch, con đừng chọc tức mẹ.”

Trần Trạch như là không nghe thấy mẹ Trần nói gì, tùy tiện đi tới trước bàn ăn. Có một cái ghế vốn là của anh Trần, nhưng vì anh không trở về nên để Lương Ánh ngồi.

Nhìn cử chỉ hai người vô cùng thân thiết, mẹ nhà gái tới xem mặt không cam tâm tình nguyện, bởi vì bà chưa từng nghe nói nhà này có con gái.

“Bà Trần, Tiểu Trạch nhà bà không phải có bạn gái rồi chứ? Tuy rằng điều kiện nhà chúng tôi không bằng nhà các người, nhưng cùng đừng lừa gạt chúng tôi.”

Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Trạch, muốn tìm cớ giải thích, lại bị Trần Trạch cướp trước một bước: “Cô, đây không phải bạn gái cháu.”

“A, vậy là cô hiểu lầm rồi.” Có thể là em họ?

Lập tức, Trần Trạch ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, không sợ chết nói: “Đây là bạn trai cháu. Mẹ, thế nào, anh ấy lớn lên còn đẹp hơn cô gái này, chúng con trai tài trai sắc, mẹ thỏa mãn không?”

Lương Ánh cũng phối hợp đứng dậy, “Ba mẹ, lần đầu gặp mặt, chào hai người. Con là Lương Ánh. Tiểu Trạch nói hai người thích có con dâu như vậy nên con cốý chuẩn bị một phen, mong hai người sẽ thích con.”

“Trần Trạch, con đang làm cái quỷ gì?” Người đứng đầu trong nhà cuối cùng cũng phát uy.

Trần Trạch ung dung thong thả trong tình thế giằng co, nói: “Ông Trần, ông mới đang làm cái quỷ gì? Con trai ông rõ ràng là một người đồng tính, ông còn muốn hắn đi xem mặt phụ nữ, đây không phải là hại con gái nhà người ta sao?’

Trần Trạch quay sang cô gái kia, khom lưng chín mươi độ, mang theo vạn phần thành ý xin lỗi, “Vị tiểu thư này, thực sự là ngại quá, xin hãy tha thứ cho ba mẹ tôi sốt ruột vì yêu con.”

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con trai bà nói như vậy cóđúng không?” Mẹ cô gái kia chất vấn mẹ Trần, thấy đối phương nhất thời do dự liền biết việc này mười mươi là sự thật.

Chỉ nghe bà ta nâng cao đề xi ben gầm lên giận dữ: “Còn muốn hại con gái của tôi phải không? Giai Giai, chúng ta đi!”

Cửa bị dùng sức đóng sập lại, có thể thấy được người đóng cửa tức giận tới chừng nào.

Bầu không khí trong phòng khách yên lặng một hồi, ba Trần còn cố gắng trấn định nói với Lương Ánh: “Cô… Cậu này, có thể mời về trước không?’

Trần Trạch lại ôm lấy thắt lưng Lương Ánh, tay xiết chặt hơn, biểu thị công khai chủ quyền: “Ông Trần, anh ấy là vợ của tôi, các người muốn giải quyết việc nhà cũng phải tính thêm phần của anh ấy.”

Lương Ánh mang theo lễ vật đặt ở cửa tiếng đến, ân cần đưa cho mẹ Trần, “Mẹ, đây là chút tâm ý của con.”

Một tiếng xưng hô kia không thể nghi ngờ làđổ thêm dầu vào lửa, mẹ Trần nhìn vẻ mặt tươi cười vô hại của Lương Ánh, càng nghĩ hắn chính làđầu sỏ gây nên chuyện, biến con trai của bà thành tên biến thái như vậy cũng là tại hắn.

Quay sang Lương Ánh, bà giận dữđánh tới, gạt quà của hắn, còn đẩy hắn ngã xuống mặt đất. Rượu vang trong túi cũng vì thế mà vỡ toang, phát sinh tiếng vang dội.

Chất lỏng màu đỏ nhiễm lên làn váy, Lương Ánh cau mày nhìn, không biết có thể giặt sạch hay không.

Lương Ánh trong mắt ngập nước, hai má cũng đỏ bừng. Nếu là một cô gái, mẹ Trần có lẽ sẽ thương xót một chút, nhưng trước mắt là một người đàn ông.

Anh trai Trần Trạch, Trần Ân bước vào, vừa lúc nhìn thấy một màn này, nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ sẽ hiểu lầm thành bạo lực gia đình.

“Đây là có chuyện gì?”

Thấy đứa con lớn nhất trở về, mẹ Trần cảm thấy tinh thần vững vàng lên, “Trần Ân, con mau nói em trai con đi. Thích một tên không ra nam cũng không ra nữ, đầu óc nó có vấn đề rồi.”

Lời này nói ra thật quá tổn thương người khác, Trần Trạch vừa đỡ người dậy vừa chỉ trích: “Trương tiểu thư, bà nói chuyện nên tôn trọng người khác một chút cóđược không?”

Lương Ánh không nói gì, Trần Trạch cho rằng hắn bị mẹ anh dọa sợ rồi.

Nhìn bóng lưng hắn, Trần Ân thấy cô gái này có chút quen mắt, nhưng không nghĩ ra đã nhìn thấy ở nơi nào.

Lương Ánh xoa xoa mắt, hít một hơi sâu, sau đó xoay người, vui vẻ ra mặt nhìn Trần Ân: “Đã lâu không gặp, Trần Ân.”

Chuyện này thật đúng là trùng hợp, Trần Ân cư nhiên là anh trai Trần Trạch. Lương Ánh nghĩ chắc hôm nay cậu ra được không xem lịch(1) rồi. Tuy rằng lúc đầu nhìn thấy Trần Ân, hắn có chút bối rối, nhưng rất nhanh đãđiều chỉnh tốt tâm trạng đểđối mặt với Trần Ân.

Ba mẹ Trần gia cùng Trần Trạch đều ngạc nhiên vô cùng.

“Các con biết nhau?”

Trần Ân nhìn Lương Ánh, sắc mặt phức tạp, “Vâng, chúng con là bạn đại học.”

Ánh mắt mẹ Trần sáng lên, tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng mà bắt lấy tay Trần Ân, “Con có thể nói cậu ta đừng quấn lấy em trai con không? Đàn ông đàn ang màăn mặc kiều này thật quá mất mặt.”

“Con thích anh ấy như thế.” Trần Trạch bỗng nhiên vững vàng nắm lấy tay Lương Ánh, dường như sợ anh bị người khác đoạt đi.

Lương Ánh nhíu nhíu mày, nhưng không buông tay Trần Trạch ra.

Dựa vào mấy lời này, Trần Ân rất nhanh đã hiểu hết tình huống.

“Lương Ánh… cậu…”

Còn chưa nói xong, Lương Ánh đã ngắt lời anh ta. “Đúng vậy, tôi biết, thế này rất kinh tởm, nhưng không có cách nào khác đâu, Tiểu Trạch thích tôi như vậy. Chỉ cần cậu ấy thích làđược.”

Trên mặt Lương Ánh lóe lên chút hả hê, trước biểu tình kinh ngạc của Trần Ân, hắn đột nhiên nghiêng người sang hôn một phát lên khóe miệng Trần Trạch, rất nhanh đã lui ra.

Ba mẹ Trần gia mặt mày trắng bệch.

Trần Trạch có thể cảm nhận được thân thể Lương Ánh đang run rẩy, thấy thái độ của hắn và Trần Ân, Trần Trạch nảy ra suy đoán kỳ quái.

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Trạch đưa Lương Ánh ra ngoài, quả nhiên, đối phó với ba mẹ anh không thể chỉ dựa vào mồm mép. Bọn họ giống anh, rất cố chấp, nói không thông được. Trái lại còn khiến Lương Ánh phải chịu khổ sở, trong lòng Trần Trạch có chút băn khoăn.

Đi tới cửa, ba Trần hét lên một tiếng rõ to, mang theo uy hiếp: “Trần Trạch, nếu con dám bước ra khỏi cái cửa này thìđừng hòng trở về!”

Một chân Trần Trạch đã bước ra ngoài, anh dũng cảm bước nốt chân kia ra ngoài: “Không hề gì, dù sao các người cũng có một đứa con trai ưu tú rồi.”

Phanh—–

Cánh cửa đáng thương lần nữa bị sập thật mạnh, đồng thời cắt đứt tiếng mắng chửi nổi giận đùng đùng trong phòng.

Về tới nhà trọ, Trần Trạch vừa định nói tiếng xin lỗi với Lương Ánh thì hắn đã nói trước: “Xin lỗi, cậu bị dọa rồi đúng không, tôi vừa rồi đột nhiên hôn cậu.”

Thấy bộ dạng trầm mặc của Trần Trạch, Lương Ánh sốt ruột: “Thực sự xin lỗi, lúc nãy tôi có chút hoang mang lo sợ.”

Trần Trạch bỏ qua vấn đề nàu, trong đầu hầu như chỉ muốn biết chuyện khác, “Anh cùng anh trai tôi… Anh thích anh tôi à?”

Hỏi ra miệng, Trần Trạch lại có chút hối hận, nhưng cũng mong chờ kết quả cuối cùng không giống như mình tưởng. Vừa nghĩ tới chuyện Lương Ánh thích Trần Ân, trong lòng Trần Trạch tràn ngập đố kị cùng không muốn tin. Mặc dù anh biết Trần Ân là trai thẳng, thẳng tới không thẳng nổi nữa, hai người bọn họ không có cơ hội.

“A? Cậu suy nghĩ rồi.” Hắn đã hai năm không gặp Trần Ân, chuyện cũ trước đây đã sớm quên sạch sẽ rồi, cũng không muốn nghĩ tới nữa. “Tôi mặc đồ nữ, bị bạn tốt nhất ghét bỏ ghê tởm, người kia chính là anh cậu.”

Hóa ra là vậy, trong lòng Trần Trạch thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhớ tới ánh mắt thiển cận của Trần Ân mà cười nhạt, “Tôi đã nói anh ta không có mắt mà.”

Chợt nhận ra hai người vẫn còn đang nắm tay, Lương Ánh tránh ra, muốn nhắc Trần Trạch buông tay, nào ngờ anh càng nắm chặt hơn.

Lương Ánh nghi hoặc nhìn Trần Trạch. Biểu hiện của anh có chút bất an, cái miệng hé ra nhắm lại, sợ Lương Ánh không chờ nổi thì anh mới thở sâu nói rằng: “Tôi không giống với anh trai.”

Hắn tán thành gật đầu: “Tôi biết.”

“Anh mặc đồ nữ rất đẹp.”

“Lần trước cậu đã khen rồi.”

Nhận ra trong lời của Trần Trạch còn cóý khác, Lương Ánh chờ anh nói ra trọng điểm.

“Vừa rồi khi anh hôn tôi, tôi có cảm giác điện giật, hơn nữa, thiết chút nữa… cứng luôn.”

“A?”

= 皿 =  Đây là thổ lộ sao?

Trần Trạch đột nhiên nắm chặt tay hắn kéo vào ngực mình, thần tình kích động cùng khẩn trương, “Tôi nghĩ tôi thích anh rồi, chúng ta hẹn hòđi!”

Tựa hồ có một quả bom nổ bùm trong đầu óc vốn luôn bình tĩnh như nước của hắn, làm nổi lên xao động như sóng to gió lớn.

“Tôi tin vào tình yêu sét đánh, cũng tin vào lâu ngày sinh tình.”

Lương Ánh lộ ra thần tình bất đắc dĩ, nói thầm: “Cậu quả nhiên không giống với anh trai cậu.”

“Anh nghĩ sao? Hay là, anh thực sự thích anh em?” Lần thứ hai Trần Trạch truy vấn nói: “Lần này không phải em thuê bạn trai, mà là tìm một người làm bạn trai em.”

Đây là lần đầu tiên Lương Ánh được người ta theo đuổi, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Đối với Trần Trạch đang dùng ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm, hắn ngại ngùng, ấp úng nói: “Không có, anh…”

Trần Trạch không nói gì, lẳng lặng đợi Lương Ánh nói xong, rốt cục cũng đợi được một câu đáp lại. “Nếu sau này ở bên nhau, em thấy không quen hoặc thấy xấu hổ, thì phải nói ngay với anh.”

Lương Ánh hạ mi, cúi đầu thấp. Ánh mắng thoáng qua thấy Lương Ánh thở phào nhẹ nhõm,Trần Trạch cũng ầm thầm thở ra một hơi.

“Giờ em có thể hôn anh một cái không?”

Môi Lương Ánh bất giác nhếch lên, lửa nóng trong mắt Trần Trạch khiến trái tim hắn đập kịch liệt, “… Bây giờ còn ở bên ngoài.”

Trần Trạch không thèm đểý nhìn nhìn xung quanh, tốp năm tốp ba người đi đường nhưng chẳng hề chúýđến hai người họ.

“Kệ bọn họ.” Trần Trạch trực tiếp hành động, tóm lấy gáy Lương Ánh, in một nụ hôn lên bờ môi căng mọng của hắn, còn cảm thấy không đủ mà dần dần thâm nhập vào.

Lương Ánh nghe thấy tiếng chân dần dần vang lên xung quanh, muốn cự tuyệt. Nhưng Trần Trạch càng ôm hắn chặt hơn, ghé vào thì thầm bên tai hắn: “Bọn họ chỉ nghĩ chúng ta làđôi tình nhân bình thường.”

Dù sao bóng lưng Lương Ánh hoàn toàn giống một cô gái.

Lương Ánh nghe thấy tiếng người bàn tán: “Ai… Thanh niên thời nay thật là…”

Không bị người ngoài phát hiện, hắn cũng thoáng yên tâm. Trần Trạch đột nhiên vươn tay sờ sờ mặt Lương Ánh, “Thật thần kỳ, mặt dính rượu vang, sao lớp trang điểm không trôi?” Trần Trạch đột nhiên hỏi.

Đáy mắt Lương Ánh không che giấu chút tựđắc, hắn trả lời: “Anh đây mới không thèm dùng đồ trang điểm rẻ tiền.”

Trần Trạch cười cười, tỏ vẻ suy tư, trêu ghẹo nói: “Thật sợ sau này em không nuôi nổi anh.”

Lương Ánh tàn bạo đạp Trần Trạch một phát, lời nói ra cực kỳ dũng cảm lại làm Trần Trạch càng thêm hoảng hốt, “Anh đây có tiền.”

Nếu như Lương Ánh đãđồng ý trở thành người nhà Trần Trạch, xưng hô của anh đối với hắn cũng tựđộng thăng cấp, “Bà xã, anh quả thực quá man.” Tuy rằng lúc này Lương Ánh mặc đồ nữ, chẳng xứng với giọng điệu dũng mãnh của hắn chút nào.

Lương Ánh nghiến răng nghiến lợi, “Dù nội tâm người ta có chút mềm yếu, nhưng vẫn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.” Bộ dáng hùng hổ của hắn chỉ còn thiếu xắn tay áo lên hằm hè.

Không đợi Trần Trạch kịp phản ứng, người qua đường lại nói một câu: “Chậc chậc, thanh niên thời nay thật là…”

Chắc là bị nghe được lời mình vừa nói, Lương Ánh lúng túng kinh hãi, kéo Trần Trạch chạy ù về phía đường cái, càng nhanh càng tốt.

Kế tiếp chính là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cảm tình của Trần Trạch và Lương Ánh chỉ tăng không giảm, ngay cả những điều Lương Ánh từng lo lắng cũng không xảy ra với Trần Trạch.

Hôm nay, Lương Ánh thay bộ quần áo mới mua để khoe khoang với Trần Trạch, là một bộđồ bó lót màu hồng nhạt, mặc lên thể hiện được hết vóc người đẹp của hắn.

“Thế nào?”

Trần Trạch chỉ nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói, “Mặc lẳng lơ như thếđể quyến rũ ai?”

“Quyến rũ em.”

Lương Ánh cười, tách hai chân ngồi lên người Trần Trạch, hung hăng căn môi anh một cái, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, đốt lửa dục trên thân Trần Trạch.

Hứng thú tới, ngay khi bọn họđang định mây mưa một phen, chuông cửa đột nhiên rất đáng ghét vang lên. Trần Trạch cực kỳ không tình nguyện đi dép ra mở cửa.

Nhìn thấy người đến, vẻ mặt của Trần Trạch càng đen hơn.

“Anh tới làm gì? Nếu muốn thuyết phục, không cần phí lời.”

Trần Ân thản nhiên nói: “Anh tìm Lương Ánh.”

Trần Ân tới để nói lời xin lỗi vì trước đây đã từng tổn thương hắn. Nói xong, Lương Ánh chấp nhận rồi Trần Ân mới rời đi. Trần Trạch thấy Lương Ánh ngây ngốc nhìn theo bóng Trần Ân, chua loét nói: “Người đi rồi còn muốn anh ta sao?”

Tất nhiên Lương Ánh hiểu tâm tư của Trần Trạch, cười sâu xa, “Vừa rồi chuyện tốt bị cắt ngang, ông xã, chúng ta tiếp tục.”

Sau đó dùng tư thế chủđộng tấn công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.