Cho Thuê Bạn Trai

Chương 2: Chương 2: Đơn Hàng Số 2 – Duyên Phận Khó Hiểu 




CHƯƠNG 2: ĐƠN HÀNG SỐ 2 – DUYÊN PHẬN KHÓ HIỂU 

“Mày là đồ tiện nhân!”

Trong nhà hàng phương Tây rất đặc biệt, đột nhiên diễn ra một màn quỷ dị. Tình huống này nếu xảy ra giữa hai người đàn bà thì thật bình thường, nhưng ởđây lại là hai người đàn ông, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái.

Nhưng mà, cũng có người nhìn ra ẩn ý trong đó.

Hai người đang tranh chấp kia, đại khái là vì một người đàn ông dáng dấp tinh anh, mặc âu phục, đi giày da.

Người đàn ông chửi xong liền chạy ra, tuyên cáo sự thất bại của hắn.

Còn người bị hắt nước vào thì lấy khăn lau, như trút được gánh nặng, “May mà cái hắn hất làđồ uống lạnh.” Nếu như là cà phê nóng hay gìđó thì xong đời, chẳng phải là bị hủy dung luôn sao.

“Khổ cho cậu rồi, đây là tiền thù lao. Tôi đi trước.”

Những người vây xem đánh giá tình hình, chợt nhận ra đây là một giao dịch đặc thù nào đó…đã kết thúc.

Phương Tiểu Nhạc đem hai tờ Mao gia gia vào túi tiền, thầm than vị khách này đúng là hào phóng, trả hẳn phí dụng cho một ngày. Ha ha, quỹđen của y lại đầy thêm.

Phương Tiểu Nhạc uống hết cốc nước trái cây của mình, khi đang định rời đi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Nhìn thẳng vào mắt người nó, Phương Tiểu Nhạc không khỏi co rúm lại. Sau khi quan sát tỉ mỉ hình dạng của hắn,  y không khỏi giật mình sửng sốt.

Rất hợp khẩu vị của y nha.

Ánh mắt lạnh lùng chẳng chút vướng bận, khuôn mặt dù có banh ra cũng không nở nụ cười, để lộ tạo hình một gãđộc thân thành công kim cương hiệu Vương lão ngũ. Phương Tiểu Nhạc thích nhất đàn ông thành thục tính cách nhạt nhẽo này.

Y tự chấm điểm trong chốc lát, đang định hỏi hắn có chuyện gì thì hắn đã mở miệng trước, thanh âm trầm thấp, đặc biệt êm tai.

“Một tháng, bao nhiêu tiền?”

“Ặc…”

Đại khái chắc là do màn vừa rồi bị hắn thấy được, Phương Tiểu Nhạc đơn thuần trong đầu chỉ nghĩ tới có khách hàng quý, không ngờ lại bị một câu hỏi đột ngột kì quái như vậy.

Y mở máy tính trên di động, dựa theo giá một ngày tính trên ba mươi ngày.

“6000 tệ không giảm giá.”

Nam nhân hành động dứt khoát, lập tức quyết định, lấy giấy ghi chú viết một địa chỉ.

“Chuẩn bị xong thì chuyển tới.”

Phương Tiểu Nhạc khó hiểu hỏi: “Muốn tôi làm gì?”

“Giúp tôi đối phó với bà cụở nhà làđược.”

Phương Tiểu Nhạc nhăn mày, nghĩ dọn nhà rất phiền phức, “Vậy cũng không cần phải tới nhà anh ở.”

“Tôi đã mua cậu một tháng, trong một tháng cậu phải nghe lời tôi, hiểu chưa?” Hắn bày ra bộ dạng lãnh đạo ra lệnh, hơn nữa nhìn toàn thân hắn, Phương Tiểu nhạc đánh giá khẳng định là kẻ có tiền.

Chuyển thì chuyển, cũng không tổn thất gì.

Phương Tiểu Nhạc gật đầu, nhưng nhắc nhở nói: “Tiên sinh, chúng ta nên thay đổi cách xưng hô, dùng cách khác thỏa đáng hơn một chút.”

Hắn không nhìn y, chỉ nói: “Tôi là Lục Tắc.”

Hợp đồng đã có hiệu lực, Phương Tiểu Nhạc lập tức tận chức tận trách bắt đầu khởi công, “Được rồi, Lục Tắc, sáng sớm ngày mai tôi sẽ qua.”



Tinh thần Phương Tiểu Nhạc phấn chấn, tâm tình vui vẻ bước vào trong cửa hàng. Y đặt mông ngồi lên ghế của mình, sau đó hưng phấn vòng vo nói: “Anh em ơi, tôi giàu to rồi, được thuê một tháng.”

“Một tháng? Cẩn thận người ta cóý xấu quấy rồi cậu đấy. Cậu đừng quên chúng ta không cung cấp dịch vụ ***.”

Nghe được thanh âm kỳ quái vang lên, Phương Tiểu Ngạc lầm bầm: “Đồẻo lả, cậu đố kị với tôi.”

“Cậu nói ai ẻo lả?”

Chóp mũi y ngửi được mùi khó ngửi, “Lương Ánh, cậu đừng sơn móng tay ở trong phòng làm việc, làm ô nhiễm không khí quá!” Phương Tiểu Nhạc mở quạt điện lên, xua tan mùi sơn nồng nặc.

“Gậy trúc, cậu cũng nói gìđi chứ, để mùi lạ thế mà không khó chịu sao.” Phương Tiểu Nhạc cốý mượn hơi đồng mình, nhưng Trúc Anh chỉ lo nhìn chằm chằm vào máy tính, không đáp lại y. Phương Tiểu Nhạc ngó qua từ xa chỉ thấy một khung chat QQ.

Được rồi, chắc là lại cùng bạn bè trên mạng hâm nóng bầu nhiệt huyết rồi.

“Gậy trúc, một tháng tới tôi tạm thời không tiếp khách, cậu nhớ phải ghi chú vào nha.”

Nói tới chuyện công việc, Trúc Anh mới ngẩng đầu lên, “ừ” một tiếng biểu thị cậu có nghe.

Phương Tiểu Nhạc ở tài khoản ngân hàng online của mình ra kiểm tra, thấy đã hoàn thành học phí kỳ sau rồi, lại nhìn sang phần giao dịch. Hiệu suất của Lục Tắc rất cao, đã gửi cho y sáu ngàn tệ.

Phương Tiểu Nhạc chuyển khoản 6000 tệ cho một tài khoản hàng tháng đều giao dịch với mình.

Nhìn số dư trong tài khoảng, vừa đủ trả tiền sinh hoạt.

Phương Tiểu Nhạc thu thập hành lýđơn giản, đi tới nơi ở Lục Tắc cung cấp.

Chỗđóở trung tâm thành phố, vừa nhìn bố trí xung quanh đã biết là một khu nhàở xa hoa. Phương Tiểu Nhạc lần đầu được tiếp xúc với cuộc sóng sinh hoạt của kẻ có tiền, cửa chính toàn khóa bằng mật mã.

Y nhấn chuông cửa, rất nhanh đã có người mở ra. Lục Tắc mặc bộ quần áo ở nhàđơn giản, khí chất lạnh lùng nghiêm túc.

“Mật mã là 0000.”

Phương Tiểu Nhạc hiểu ra đây là Lục Tắc tiết lộ mật mã cho y sau này tiện ra vào, đáp một tiếng rồi vào nhà.

Gian nhà được thu dọn sạch sẽ, đồ dùng bày biện cũng rất hoành tráng. Gạch men sứ trơn bóng không chiếu được bóng y, Phương Tiểu Nhạc có chút câu nệ bước lên.

Lục Tắc lấy ra một đôi dép đi trong nhà cho y thay, đại khái do chuẩn bị kỹ càng, Phương Tiểu Nhạc đi một đôi dép hoạt hình, toát lên vẻ trẻ con phù hợp với dáng dấp non nớt của y.

Lục Tắc đưa Phương Tiểu Nhạc tới phòng ngủ chính. Hắn giải thích bà cụ nhà hắn chiều sẽ tới, muốn y cho quần áo vào trong tủ của hắn. Phương Tiểu Nhạc thậm chí còn thấy trong phòng tắm, mọi thứđều có hai bộ dành cho tình nhân. Quả nhiên đã chuẩn bịđầy đủ, tránh bại lộ trước mặt bà cụ.

Phương Tiểu Nhạc xếp quần áo chỉnh tề với trong tủ, Lục Tắc nhíu mày, “Ít vậy?”

Y gật đầu, kỳ thực mang hai bộđi thay phiên mặc cũng được rồi.

Nhưng Lục Tắc không hài lòng, “Quáít, lát nữa tới trung tâm mua sắm mua vài món.”

Phương Tiểu Nhạc mãnh liệt lắc đầu.

“Tiền tôi trả.”

“Được!”

Y rất không có tiền đồđồng ý ngay lập tức.

Lục Tắc cho Phương Tiểu Nhạc tự chọn quần áo, dẫn y đi xem đủ loại cửa hàng nhãn hiệu đắt chết người. Bởi vì có Lục Tắc đài thọ, Phương Tiểu Nhạc không do dự thích cái nào chọn cái đó, mua tới nghiệm.

Khi y mua sáu bộ quần áo liền thấy đủ không muốn mua nữa, Lục Tắc lại chọn dùm y thêm vài bộ.

“Đủ rồi.”

Dù không phải tiền của mình, nhưng Phương Tiểu Nhạc vẫn thấy xót thay cho Lục Tắc. Có tiền cũng không thể hào phóng chi cho người ngoài như thế chứ, huống hồ hôm nay Phương Tiểu Nhạc đã tiêu xài rất nhiều tiền.

Lục Tắc cũng không miễn cưỡng y, đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Bà cụ nhà hắn muốn cùng hai người ăn trưa.

“Biết nấu cơm không?” Lục Tắc hỏi.

Phương Tiểu Nhạc gật đầu.

“Tốt, bàấy thích người đảm đang.”

Đi dạo trung tâm mua sắm chính là thời cơ tốt để trò chuyện, cũng là tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau.

“Cậu còn đang đi học?”

“Ừ, hết kì nghỉ hè là lên năm tư.”

“Vậy… Công việc hiện tại cậu đang làm là làm thêm hả…”

Bởi vì Phương Tiểu Nhạc phụ trách chọn thức ăn, y bỏ rau cải trắng vào xe đẩy rồi trả lời: “Tốt nghiệp xong vẫn dựđịnh tiếp tục làm nghề này, có thể kiếm được tiền.”

Bước chân của Lục Tắc hơi chững lại, sau đó dường như không có việc gì màđi tiếp, hỏi thăm: “Nếu như trường học phát hiện ra cậu làm việc này, liệu có lấy được bằng tốt nghiệp hay không?”

“Ba trăm sáu mươi nghề nào cũng là nghề, trường học đâu có cổ hủ như vậy.”

Lục Tắc hiểu rõ gật đầu: “Xem ra là tư tưởng của tôi cổ hủ, không biết thời đại đã tiến bộ tới mức nào.”

Đem toàn bộ thức ăn nhồi vào trong tủ lạnh, Lục Tắc đóng tủ lại, đi tới phòng khách, ngồi cạnh Phương Tiểu Nhạc, còn cách ra một khoảng.

“Đã có cậu làm cơm, một tháng tới tôi sẽ không thuê giúp việc.”

Phương Tiểu Nhạc dời lực chúý của mình từ TV sang Lục Tắc: “Trước tiên tôi phải nói rõ, tiền cơm nước là phải tính riêng.”

“Được, vậy tiện thể cậu làm quản gia luôn đi, cũng muốn tính riêng chứ?”

Phương Tiểu Nhạc gật đầu, lấy điện thoại ra tính, “Cái này rất tiện, nếu mỗi ngày đều làm, một tháng là 1500 tệ. Anh thuê tôi thời gian dài một tháng, tôi sẽ cho anh ưu đãi, nhưng chi phí theo quy định của chủ cửa hàng thì chúng tôi không thể chiết khấu được.”

“Không sao, cậu kiếm tiền vất vả, phí làm quản gia và cơm nước cứ tùy cậu tính.”

“Được rồi, lát nữa bàấy đến, tôi giả vờ làm một nửa kia của anh làđược chứ gì?”

“Ừ, bàấy biết tính hướng của tôi, vẫn luôn quan tâm tôi tìm bạn đời. Lần này nhờ cậu hỗ trợ cũng làđể cho bà yên tâm, để bà hài lòng làđược.”

Phương Tiểu Nhạc giơ tư thế ok, khiến cho các bà cụ vui vẻ là sở trường của y rồi.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Tắc bước ra mở cửa, Phương Tiểu Nhạc ngoan ngoãn theo sau hắn.

 Chờ khi Lục Tắc mời người vào nhà, Phương Tiểu Nhạc mới chậm rãi đi ra từ phía sau, định lễ phép chào hỏi. Chỉ là thoáng nhìn qua người kia, y ngây ngẩn cả người.

“Bà Lục!”

Tất nhiên bà Lục càng kinh ngạc hơn.

“Tiểu Nhạc.”

Không ngờ hai người quen biết nhau.

Ánh mắt Phương Tiểu Nhạc và Lục Tắc chạm vào nhau, y trừng đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng yên chí không thành vấn đề.

Thì ra Phương Tiểu Nhạc với bà Lục biết nhau trên xe bus. Lúc đó không ai chịu nhường chỗ ngồi cho bà, Phương Tiểu Nhạc rống lên với một thằng nhóc ranh, khiến nó không tình nguyện phải nhường chỗ. Từđóấn tượng của bà Lục với y không tệ, ở trên xe trò chuyện với nhau.

Giờ hồi tưởng lại, bà Lục từng hỏi han y có bạn gái hay không, hỏi các loại sở thích, vấn đề cá nhân. Phương Tiểu Nhạc nghĩ hẳn lúc đó bàđã cóýđịnh giúp cháu mình.

Bà Lục rất hài lòng với người mà cháu trai đã chọn. Bàđã chấp nhận tính hướng của Lục Tắc rồi, đổi lại càng thêm khắt khe về tính cách, phẩm chất đoan chính. Đối với Phương Tiểu Nhạc, tốt bụng ngoan ngoãn, lại biết nấu cơm, bà Lục vô cùng vừa ý. Thậm chí, bà thân thiết với người mới quen không lâu còn hơn cháu trai ruột thịt. Dù sao Lục Tắc không phải người thích làm nũng, Phương Tiểu Nhạc lại một câu bà nội, hai câu bà nỗi, gọi tới vui vẻ thuận miệng, rất khiến người ta sung sướng.

Khi bà Lục nhắc tới chuyện nhận con nuôi, Phương Tiểu Nhạc lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, ai mà ngờ trong lòng bà nội đã lên kế hoạch ngoài dựđoán của mọi người.

Sau khi ăn xong, bà Lục ra ngoài tản bộ. Tiễn bà ra cửa, Phương Tiểu Nhạc hưng phấn đập tay thành công với Lục Tắc. Hắn không phối hợp, y bất đắc dĩđành phải vỗ tay mình.

[ vỗ tay ]└(└)(┘)┘[ vỗ tay ]

“Hắn là bà nội anh đã yên tâm rồi, tôi trả lại phần tiền thừa cho anh nhé?” Phương Tiểu Nhạc là một người hiểu lí lẽ, vấn đềđã giải quyết xong sẽ không tham lam tiền của người khác.

“Bà tôi rất khôn khéo, nếu như bà lại đột ngột kiểm tra thì làm thế nào?”

Phương Tiểu Nhạc nâng cằm, mơ màng suy nghĩ, “Cũng đúng, ừm… Tôi cứở thêm vài ngày xem tình huống thế nào.”

“Bình thường cậu cứở yên trong nhà, đừng ra ngoài lêu lổng, nhỡđâu bị bà tôi bắt gặp, cho rằng phẩm chất của cậu có vấn đề thì phiền phức to.”

Phương Tiểu Nhạc quen biết không ít bạn bè hổ lốn ở quán bar, thường thường vẫn tới chơi. Nhưng tạo hình đặc biệt của họ mà bị bà Lục bắt gặp, tuyệt đối sẽ bị coi là lưu manh giả danh trí thức, hình tượng chắc chắn sụp đổ.

Y không thể trở thành một người chết díở trong nhà, lập tức cóý kiến, “Đậu, anh đang nuôi thú cưng chắc.”

Phương Tiểu Nhạc dẩu mỏ lên bất bình, thế mà lại trở thành một loại làm nũng rất tự nhiên với Lục Tắc, kỳ thực đây làđộng tác y thường dùng với bạn bè thân thiết.

“Tôi rất muốn nuôi chuột hamster.”

Hàm ý trong câu nói của Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc thẳng thắn tự nhiên nghe không hiểu, còn nói tiếp, “Hamster sao, rất đáng yêu, tôi cũng muốn nuôi. Thế nhưng ngay cả bản thân tôi còn nuôi chưa xong, quên đi.”

Bởi vìđêm đó bà Lục ở lại nhà Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc không thể nào ngủ riêng phòng với hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ chung giường.

Y lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ, ngôi nhà xa hoa có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, không gian quá an tĩnh ngược lại càng không dễđi vào giấc ngủ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.

“Lục Tắc, tôi không ngủđược, tôi không quen ngủ cùng người khác.”

Phương Tiểu Nhạc không nghe thấy tiếng Lục Tắc trả lời, chỉ nghe thanh âm xột xoạt, sau đó có tiếng khóa cửa.

Một lát sau, y đột nhiên bật dậy mởđèn bàn, quả nhiên thấy Lục Tắc đang nằm ngủ dưới đất.

Y nói: “Hẳn là tôi mới phải ngủđất.”

Lục Tắc chỉ kêu một tiếng “ngủđi” rồi quay lưng về phía y.

Tắt đèn bàn, Phương Tiểu Nhạc chui vào trong chăn, mặt mũi đỏ bừng, tim đập rất nhanh.

Người đàn ông này có cần phải ôn nhu chu đáo tới vậy không?

Bởi vì muốn làm bữa sáng, Phương Tiểu Nhạc dậy rất sớm. Dù sao đã nhận phíăn uống, y phải làm tròn trách nhiệm nấu tốt điểm tâm trước khi Lục Tắc và bà Lục tỉnh dậy.

Lục Tắc đi làm, tiện đường đưa bà nội về nhà. Trước khi bàđi còn căn dặn Phương Tiểu Nhạc hôm nào rảnh nhất định phải tới nhà bà chơi. Hai người đi rồi, y dọn dẹp bát đũa xong cũng ra ngoài.

Khu xung quanh đây y chưa từng tới chơi, lần này định đi shopping.

Phương Tiểu Nhạc nhìn đông nhìn tây, tinh tế thưởng thức chứ không mua, dù sao cũng không có nhu cầu.

Y chậm rãi uống trà sữa, nhìn dòng người cứ trôi qua trước mắt, thỉnh thoảng thấy ai đó dễ nhìn thìâm thầm bình luận trong lòng.

Đột nhiên, bước chân của y chững lại, thân thể phản ứng theo bản năng bỏ chạy về phía nhà.

“Phương Tiểu Nhạc, em đứng lại đó cho anh!”

Nghe thanh âm phía sau ngày càng gần, Phương Tiểu Nhạc dùđã dốc hết sức, nhưng thể lực cạn kiệt. Y vô cùng hối hận sao trước đây không chăm chỉ rèn luyện, giờ chạy trốn cũng không xong.

Cánh tay bị người ta túm lại, nặng nềáp lên tường.

“Em chạy cái gì?”

“Anh kia, anh bình tĩnh một chút.”

Mở miệng ra lại càng chọc giận đối phương, “Em gọi anh là gì? Trước đây không phải đều gọi là Triết sao?”

“Giờ chúng ta không còn quan hệ hợp tác nữa, đương nhiên tôi sẽ phải xưng hô lịch sự với anh. Anh kia, phiền anh sau này đừng nhắn mấy cái tin buồn nôn cho tôi nữa được không?”

“Anh chỉ muốn em tiếp tục giả làm bạn trai anh.”

“Tôi không muốn nhận đơn hàng của anh nữa, bộ dạng hiện tại của anh có chút đáng sợ, anh có thể tránh xa tôi ra một chút không?”

Xét về hình thể, Phương Tiểu Nhạc cũng hiểu được mình hoàn toàn không có khả năng đánh lại đối phương, chỉ có thể khua môi múa mép. Ởđây tốt xấu gì cũng là đường cái, y sẽ chờ ai đóđi ngang qua để mượn cớ thoát thân.

“Tiểu  Nhạc, em coi như cho anh một cơ hội nữa cóđược không? Anh thực sự thích em mà.”

Người trước mặt là môt kẻđạo đức giả khiến Phương Tiểu Nhạc chẳng hiểu được hắn có thích y hay không, càng thêm căm ghét hắn cứ dây dưa không ngớt. Hơn nữa, giờ hắn chỉ muốn ép buộc y gật đầu, hoàn toàn không quan tâm trên tay dùng bao nhiêu lực.

“Anh buông tôi ra trước, tôi đau.”

“Không buông!”

“Tôi sẽ không chạy.”

“Anh không tin.”

Tay rất đau, Phương Tiểu Nhạc kêu rên trong lòng, cánh tay đau như muốn liệt luôn, đối phương vẫn không thả lỏng.

Cục diện giằng co đột nhiên bị tiếng còi xe phá vỡ, hai người giật nảy mình.

Phương Tiểu Nhạc lợi dụng sơ hởđào thoát.

“A, Lục Tắc, cứu em với!” Phương Tiểu Nhạc thoáng cái trốn vào ghế phụ lái.

Người đàn ông kia cũng đuổi theo, bởi vì có thêm một người nữa xuất hiện nên cẩn thận hơn, không dám xằng bậy. Thân thể của Phương Tiểu Nhạc nhào vào người Lục Tắc, dường như e sợ người kia sẽ làm gì mình.

“Đây là khách hàng hiện tại của em sao?”

“Không phải, là bạn trai tôi! Lục Tắc, anh mau lái xe đi!”

Thẳng tới khi xe thể thao đi xa cho người kia hít bụi, Phương Tiểu Nhạc mới xụi lơ ngồi lại đúng vị trí, dựa vào lưng ghế, tự mình hạ nhiệt độđiều hòa trong xe.

“Sao anh lại về giờ này?”

“Về nhà lấy tư liệu. Người vừa nãy là… khách hàng trước đây của cậu à?” Lục Tắc tùy ý hỏi thăm.

“Đúng vậy đúng vậy, không ngờ hắn ta kịch giả tình thật yêu tôi, luôn quấn lấy tôi làm phiền, nhắn tin quấy rầy, thực là một ” Phương Tiểu Nhạc nói hết phiền não của mình.

Lục Tắc không mặn không nhạt nói một câu, “Không phải đã bảo cậu ở yên trong nhà sao?”

“Tôi ở một mình buồn muốn chết, đi ra ngoài hít thở không khí không được sao? Nếu biết sớm sẽ gặp phải loại này, tôi sẽ không đi.”

“Vậy đừng đi, lần sau gặp hắn, tôi đâu thể tình cờ cứu cậu được nữa.”

Phương Tiểu Nhạc nhếch mép không nói, bộ dáng mệt mỏi.

Rút lại lời tối qua, người đàn ông này đâu cóôn nhu!

Lục Tắc vào phòng ngủ lấy tư liệu, Phương Tiểu Nhạc vừa vào nhàđã ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nghe tiếng bước chân thì tưởng hắn muốn đi làm, liền nói “Đi cẩn thân.”

Ai ngờ Lục Tắc ngồi xuống bên cạnh y, đặt hộp thuốc lên bàn, lấy ra một tuýp thuốc mỡ.

Lục Tắc chỉ chỉ tay, y cúi đầu nhìn cánh tay mình mới phát hiện ra chỗ bị tên kia nắm chặt đã bầm tím.

Vừa rồi không nhận ra, giờ thoa thuốc cái liền thấy đau, sau đó cảm giác mát lạnh thoải mái lan tỏa.

Phương Tiểu Nhạc nghe đối phương thở dài một tiếng: “Khách hàng trước đây của cậu đều khó chơi như vậy sao?”

“Đâu có, khách hàng trước đây đều rất tốt.”

Phương Tiểu Nhạc thấy Lục Tắc mở to mắt yên lặng chăm chú nhìn mình, ánh mắt trầm lắng.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”

Lục Tắc giúp y thoa thuốc xong, nhưng dường như Phương Tiểu Nhạc thoải mái đến nghiện, tiếng rên khẽ hơi phát ra muốn Lục Tắc tiếp tục xoa xoa.

Trên mặt hắn thoáng lên vẻ mất tự nhiên, động tác trên tay lại ôn nhu không gì sánh được.

Ông chủ dám công khai xuất thần trong cuộc họp. Cấp dưới đang báo cáo vấn đề chỉ có thể khụ khụ hai tiếng, nói lại một lần: “Ông chủ, ngài nghĩ phương án này có thể thông qua hay không?”

Cũng may ông chủ rốt cuộc hồi phục tinh thần, ánh mắt lợi hại lướt qua, toàn bộ cấp dưới nhũn hết cả chân.

“Có thể, tan họp đi.”

Đoàn người tản đi, Lục Tắc gọi thư ký quay lại. Thư Ký của hắn là một thanh niên trẻ mới hai mươi tuổi, đừng thấy cậu ta nhỏ tuổi mà khinh, rất có bản lĩnh đó, bằng không cũng sẽ chẳng được làm thư ký của Lục Tắc.

Hắn hỏi thư ký Tiểu Từ: “Cậu thấy một cậu con trai thì nên tặng quà sinh nhật gì mới được?”

Hóa ra ông chủ vì chuyện này mà xuất thần. Tiểu Từ nghĩđến đầu tiên là trẻ con họ hàng của ông chủ, “Ô tôđiều khiển từ xa? Mô hình máy bay?”

Mặt Lục Tắc nhăn lại, nhắc nhở nói: “Là con trai lớn rồi, nhỏ hơn cậu vài tuổi.”

“Tôi thấy chỉ có thích tiền, thật đấy. Người ta nói thiếu gì thì tặng cái đó.”

Quan sát vẻ mặt của Lục Tắc, Tiểu Tử biết ông chủ muốn tặng cái gì rồi.

Ngay khi Tiểu Từ muốn ra ngoài, Lục Tắc gọi cậu lại: “Tháng này tăng lương.”

“Cảm ơn ông chủ.”

Trước đây Lục Tắc luôn ở lại công ty tới khuya, nhưng mà mấy ngày nay đều vềđúng giờ tan tầm liền sớm trở về nhà.

Vừa vào cửa đã ngửi được hương thơm nồng nàn của bữa tối. Có lẽ là nghe thấy tiếng động, Phương Tiểu Nhạc lóđầu từ trong phòng bếp ra: “Anh đã về rồi. Cơm sắp xong, tôi mới học vài món mới, lát anh ăn nhiều một chút.”

Sau chuyện lần trước, Phương Tiểu Nhạc ngoan ngoãn ở yên trong nhà, để giết thời gian, y nghiên cứu thêm cách nấu ăn để rèn luyện tay nghề, Lục Tắc nghiễm nhiên trở thành nhà phê bình ẩm thực.

“Thế nào?” Phương Tiểu Nhạc xới cho Lục Tắc một chén cơm quáđầy, hắn còn chưa kịp ăn miếng nào đã bị hỏi.

“Rất ngon.”

Nhưng Phương Tiểu Nhạc lại không chịu nghe cho xong: “Chắc chắn phải có chỗ không tốt, anh cho ý kiến đi, như vậy tôi mới có thể tiến bộđược.”

“Không tìm được, cậu làm rất ngon.” Lục Tắc nói thật, thức ăn Phương Tiểu Nhạc làm quả thực không tệ, gia vị nêm nếm vừa đủ, rất hợp khẩu vị.

Đâu có khuyết điểm gì cho hắn nêu ý kiến đâu.

“Được rồi, chắc là do tôi quá lợi hại.” Phương Tiểu Nhạc vừa nhai miếng ớt trong miệng mình vừa nói, kết quả không cẩn thận bị sặc, ho khan tới chảy nước mắt.

Động tác Lục Tắc rất nhanh, lấy cho y một chén nước để uống, lúc này mới thấy dễ chịu hơn.

Khi Phương Tiểu Nhạc bưng bát lên ăn cơm, không cẩn thận gạt đổ bát canh bên cạnh. Lúc này động tác lấy khăn trải bàn của Lục Tắc không nhanh bằng Phương Tiểu Nhạc, y trực tiếp dùng tay áo lau bàn để canh không lan xuống sàn nhà.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Phương Tiểu Nhạc làm việc luôn bất cẩn, nhờ vậy mà cuộc sống có thêm không ít lạc thú, Lục Tắc đã sớm quen.

“Cậu đeo khuyên tai à…”

Phương Tiểu Nhạc mờ mịt nói: “Ừ? Lần trước bà nội tới tôi đã tháo ra, làm sao vậy?”

“Không sao.” Lục Tắc lắc đầu.

Quần áo của Phương Tiểu Nhạc dùng để lau canh đổ không phải là bộ Lục Tắc mua cho, thế nên y mới dám lấy ra dùng thay cho giẻ lau.

Lục Tắc muốn y vứt luôn bộđồ này đi, tuy rằng Phương Tiểu Nhạc không ngại giặt xong lại mặc, nhưng mà quần áo giặt mãi cũng sờn, vứt cũng được.

Tắm rửa xong, Phương Tiểu Nhạc tâm trạng vui vẻ vừa đi vừa hát.

Giờđã quen ở trong nhà Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc chỉ mặc một cái áo T shirt rộng, phía dưới mặc quần sóoc ngắn, nhưng bịáo dài che khuất, chỉ lộ ra bắp đùi trần trụi, quyết rũ mơ màng.

“Tiểu Nhạc, mau lau tóc cho khôđi.”

Cả quãng đường từ nhà tắm tới chỗ y ngồi, tóc ướt làm nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống sàn nhà.

Phương Tiểu Nhạc vẫn bấm điều khiển từ xa: “Không cần, lười lau. Gióđiều hòa có thể thổi khô.”

Lục Tắc đi tới đẩy cánh quạt gióđiều hòa lên, tránh cho gió lạnh thổi thẳng vào y.

Phương Tiểu Nhạc đang chăm chú nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, đột nhiên bị cái gìđó che khuất, ngay sau đó là tiếng khăn mặt ma sát với tóc.

Lục Tắc đang giúp y lau đầu.

Phương Tiểu Nhạc giật mình nhưng cũng không ngăn cản.

“Lần sau nhớ kỹ phải lau khô tóc mới được ra.”

“Ừ.”

“Buổi tối đừng mởđiều hòa quá thấp, sẽ bị cảm.” Phương Tiểu Nhạc sợ nóng, vậy nên buổi tối đi ngủđều phải chỉnh nhiệt độ xuống thật thấp.

Lục Tắc ngủ muộn, ngày nào trước khi đi ngủ, hắn cũng tới phòng y, nâng nhiệt độ cao lên một chút, còn cài đặt tựđộng tắt máy, nếu không cho dù thân thể cường trạng cũng sẽ bịốm mất thôi.

“Ừ.”

Lục Tắc không nói gì nữa, mặc dù tiếng từ TV vẫn vang lên, nhưng Phương Tiểu Nhạc vẫn muốn nói chuyện để phá vỡ không gian trầm mặc.

“Ai, nghỉ hè sắp kết thúc rồi, tôi còn muốn nghỉ thêm vài ngày.”

“Còn có một năm nữa sẽ tốt nghiệp, rất nhanh thôi.”

“Nghĩ vậy cũng đúng. Ai nha, Lục Tắc, anh có thấy tôi béo lên hay không? Tôi nghĩ tôi cần phải giảm cân.”

“Tôi lại nghĩ cậu cần tăng cân.”

Phương Tiểu Nhạc nói một câu, Lục Tắc đáp lại một câu, nội dung nói chuyện hầu như bịđẩy từđông sang tây, chẳng có tý liên quan nào. Khi thực sự không biết nói gì nữa, phim truyền hình mà y thích xem cũng bắt đầu chiếu, kết thúc cuộc trò chuyện nhàm chán của hai người.

Tóc của Phương Tiểu Nhạc đã lâu không cắt, đâm ra có chút dài. Dưới lớp tóc có thể thấy được cần cổ trắng nõn mịn màng. Bởi vì y vừa tắm gội xong, càng ở gần, Lục Tắc có thể ngửi được hương sữa nhàn nhạt.

Lau xong xuôi, Lục Tắc thuận tay vén tóc y ra sau mang tai, miễn cho tóc dài che mất tầm nhìn. Lỗ tay bị lộ ra ngoài hồng hào trắng mịn, Lục Tắc thấy, khóe miệng hơi cong lên.

Đợi tới khi nghe được tiếng đóng cửa, xác nhận Lục Tắc đã vào nhà tắm, Phương Tiểu Nhạc mới mang theo khuôn mặt đỏ bừng về phòng ngủ.

Bởi vì tự nhiên Lục Tắc gọi điện báo sẽ tan tầm sớm, Phương Tiểu Nhạc phải nấu cơm sớm hơn bình thường.

Khi y xách túi rác đi đổ, cửa đột nhiên mở ra từ bên ngoài. Hóa ra là Lục Tắc đã trở về.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Phương Tiểu Nhạc thấy một hộp bánh gato được đưa tới trước mặt thì hoảng sợ, có chút thụ sủng nhược kinh, “A, không ngờ tôi quên mất sinh nhật mình! Lục Tắc, làm sao anh biết được?”

“Lần trước thấy trong chứng minh thư của cậu.”

Lục Tắc thật chu đáo, không ngờ chỉ nhìn qua chứng minh nhân dân liền nhớ kỹ sinh nhật Phương Tiểu Nhạc. Y mở hộp bánh gato ra, lại muốn hét lên.

Trong hộp là bánh vị chocolate mà y thích ăn nhất.

Lục Tắc chuẩn bị quà không chỉ có bánh gato mà còn tặng một bộ khuyên tai được thiết kếđặc biệt. Một món quà khác hẳn với những thứ trang sức y mua hạ giá, ngay từ màu sắc, Phương Tiểu Nhạc cũng có thểđoán ra khuyên tai này tốn rất nhiều tiền.

Với những món quà này, Phương Tiểu Nhạc nghĩ, có lẽđây là quà sinh nhật giá trị nhất mà y có từ trước tới nay.

“Cảm ơn, tôi rất thích!”

Đêm đó, lần đầu tiên Phương Tiểu Nhạc ăn uống nhiều hơn, giải quyết hết hai phần ba cái bánh gato. Thức ăn chính tay y nấu thì chẳng động tới, chỉ lo ăn bánh ngọt. Cuối cùng, chỉ có thể bọc đồăn lại cho vào tủ lạnh.

Sinh nhật đầu tiên ở bên Lục Tắc, Phương Tiểu Nhạc cảm thấy thực vui vẻ.



Dịp sinh nhật luôn là cơ hội cùng bạn bè ra ngoài đập phá một chầu. Vậy nên bữa tối hôm sau, chỉ có một mình Lục Tắc côđơn ăn cơm.

Khi hắn định đi tắm, điện thoại di động vang lên, là Phương Tiểu Nhạc gọi tới.

“Lục Tắc, có người muốn cởi quần áo của tôi, cứu…!” Thanh âm đột nhiên im bặt, ngay sau đó có tiếng người xa lạ vang lên, “Xin chào, gần đây Tiểu Nhạc đang ở nhà anh phải không? Cậu ấy uống say, phiền anh tới đưa cậu ấy vềđược không?”

Lục Tắc hỏi người nọ địa chỉ, rồi thay quần áo đi ra.

Phương Tiểu Nhạc cuồng loạn huyên náo, uống không ít rượu, say tới chẳng phân biệt nổi phương hướng.

“Tôi muốn ói.”

Lục Tắc lập tức đưa y vào phòng vệ sinh để nôn.

Trong phòng vệ sinh ngập tràn mùi rượu nồng nặc, hắn mở vòi hoa sen, giúp Phương Tiểu Nhạc cởi quần áo để tắm. Y cứ quay qua quay lại không chịu phối hợp, Lục Tắc bất đắc dĩ phải ném Phương Tiểu Nhạc vào trong bồn tắm lớn.

Y chật vật ngã vào trong bồn tắm, uống phải mấy ngụm nước, sau đó cũng một tư thế vô cùng đáng xấu hổ mà chậm rãi ngồi dậy. Phương Tiểu Nhạc nửa người chìm trong lòng bồn tắm, hai chân mở lớn, hai tay vươn lên nhưng thế nào cũng không vịn dậy được.

Lục Tắc đứng trước mặt y, thị giác bị kích thích mãnh liệt. Nước tràn đầy bồn cũng không che được vật nhỏ tinh thần phấn chấn giữ hai chân Phương Tiểu Nhạc.

Y sớm đã không còn ý thức, không biết có người đứng trước mặt mình, chỉ biét phía dưới có gìđó cứng ngắc làm y khó chịu, hai tay to gan ở trước Lục Tắc tự an ủi.

Hình ảnh quyến rũ lại cộng thêm tiếng thở gấp rên rỉ, thị giác và thính giác đồng thời bị kích thích mạnh nẽ, lúc đầu Lục Tắc còn có thể trấn định, nhưng dần dần, lý trí triệt để bị chặt đứt.



Cúc áo bị ma sát, từng cái lần lượt bị tháo rõ, lộ ra một kẽ hở. Chiếc áo ngủ vừa mới được mặc vào giờ lại phải rời đi, bị người ta vô tình ném xuống đất.

Dưới ngọn đèn hôn ám, hai người cùng nằm trên cái giường rộng lớn, không một  mảnh vải che thân, bắt đầu tiến hành một hồi vận động kịch liệt.

Đầu rất đau, Phương Tiểu Nhạc xoa xoa thái dương, chậm rãi tỉnh lại.

Trước mắt là trần nhà quen thuộc, y có chút không rõ mình đã về như thế nào. Y định đứng dậy, sau đó lại nặng nề ngã về giường. Mặt trở nên trắng bệch, y nhìn xung quanh một chút, rồi rống lớn: “Lục Tắc!!!”

Lục Tắc rảo bước vào phòng ngủ, một cái gối lập tức bay về phía hắn. Một tiếng rống to hơn phát ra, Phương Tiểu Nhạc không đểýđến thanh âm khàn khàn, tiếp tục gân cổ kêu: “Sao anh có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn màđối xử với tôi như vậy? Chúng tôi không phục vụ ***!”

Trọng điểm của Lục Tắc nằm ở câu sau, hắn tự nhủ một tiếng: “Hóa ra là thế.” Sau đó thở dài nhẹ nhõm.

Phương Tiểu Nhạc càng thêm điên tiết: “Lo lắng cái gì? Mau đi lấy thuốc mỡ, phía dưới tôi đau!”

Y không chịu để hắn bôi thuốc cho, cũng không cho hắn ra ngoài, mà làở trong phòng, bắt hắn quay lưng về phía mình. Phương Tiểu Nhạc vừa tự bôi thuốc, vừa mắng chửi người, nhưng mà cũng chỉ là lặp lại mấy câu này.

“Lục Tắc, anh đúng làđồ khốn, nặng tay như vậy.”

“Lục Tắc anh đúng làđồ khốn, lần đầu tiên tốt đẹp của tôi bị anh ăn mất rồi QAQ.”



Còn có sức để mắng tức là tình hình thân thế vẫn rất tốt rồi mà, Lục Tắc cũng bớt lo.

Nào ngờ Phương Tiểu Nhạc ngủ trên giường một lúc liền khó chịu. Y sốt rất cao, Lục Tắc lập tức đưa người đi bệnh viện.

Truyền hết hai túi nước, Phương Tiểu Nhạc đáng thương phải ngồi chờ mấy tiếng truyền dịch dài ơi là dài. Y còn chưa ăn điểm tâm, nhất định sẽđói bụng. Lục Tắc mua cho y bát cháo, y lại không muốn ăn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai bố con ngồi đối diện.

Người đàn ông đó cũng bưng một chén cháo đút cho đứa con, thỉnh thoảng còn dùng khăn tay lau khóe miệng lấm lem.

Lục Tắc cũng đểý ra, sau đó xúc một thìa cháo, đưa tới miệng Phương Tiểu Nhạc.

Y lắc đầu, dường như kể lại câu chuyện cũ: “Trước đây khi tôi ốm, ba tôi sẽ dỗ tôi. Nhưng sau này, ông biết tôi thích đàn ông lại đuổi tôi ra khỏi nhà, không bao giờ quan tâm tôi nữa. Cũng không biết giờông một mình thế nào. Tôi không dám về, sợ bịông phát hiện lại cầm chổi đuổi đi. Ba tôi gà trống nuôi con, giờ già rồi tôi lại không thểở bên cạnh hiếu thuận với ông…”

“Ba, sao anh trai kia lại khóc?”Đứa béởđối diện hiếu kỳ hỏi ba mình.

“Ngoan, anh trai ốm nên rất khó chịu.”

Phương Tiểu Nhạc lập tức lấy tay dịu mắt, người ta hay nói khi ốm thường rất yếu đuối, không ngờ còn bị một đứa bé chê cười. Y căm giận ăn cháo, chắc là hợp khẩu vị, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy.

“Còn muốn ăn nữa không?”

Phương Tiểu Nhạc lắc đầu, thái độđối với Lục Tắc rất lãnh đạm, hẳn là còn buồn bực chuyện hôm qua.



“Anh đừng đỡ rồi, tôi tựđi được.”

Truyền dịch xong, hai người tới cửa mua thuốc. Phương Tiểu Nhạc nhất quyết không chịu cho Lục Tắc đỡ, hắn đành phải thả y ra. Nào ngờ chưa đi được mấy bước, Phương Tiểu Nhạc đột nhiên trốn ra sau Lục Tắc.

Hắn nhìn phía trước, đột nhiên bắt gặp một người đàn ông trung niên có chút tương tự với Phương Tiểu Nhạc.

Phương Tiểu Nhạc thuận tay lấy được chìa khóa xe Lục Tắc dắt ở túi quần, lóđầu ra nhìn: “Tôi ra xe chờ anh.” Tốc độ chuồn vô cùng nhanh. Điều này khiến Lục Tắc nhận ra rõ ràng thân phận của người đàn ông kia.

Hắn đi qua xếp hàng phía sau ông ta, khi ánh mắt ông ấy nhìn qua, hắn mở miệng hỏi: “Xin hỏi, bác là ba của Phương Tiểu Nhạc phải không?”



Lục Tắc trở lại trong xe, thấy bộ dạng Phương Tiểu Nhạc muốn nói lại thôi, thì chủđộng nói: “Yên tâm, ba em tới mua thuốc cảm cúm.”

Vùng lông mày của y đang nhăn lại lập tức giãn ra.

“Nhớ bác ấy thì quay vềđi, nói không chừng bác ấy đã tha thứ cho em rồi.”

“Tôi không về, tôi sợông ấy.”

“Anh đã nói với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, để bác ấy yên tâm.”

Phương Tiểu Nhạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Anh còn nói mấy lời không nên gì với ba tôi?”

Lục Tắc tiếp tục nói: “Anh nói chúng ta là người yêu, tình cảm rất tốt.”

“Ai nói chúng ta là người yêu? Đừng có tựảo tưởng thế chứ.”

Lục Tắc cười nói: “Ba em rất yên tâm khi em tìm được một người bạn trai đáng tin cậy, em muốn ba thất vọng sao? Huống hồ chúng ta gạo đã nấu thành cơm.”

Bịa, tuyệt đối là bịa. Y không ngờ da mặt Lục Tắc dày như vậy.

Ánh mắt Lục Tắc dời đi, sau đó dùng tay chỉ chỉ phía sau Phương Tiểu Nhạc.

Tuy rằng cách nhau ô cửa sổđen như mực, nhưng từ bóng hình người kia mà Phương Tiểu Nhạc có thể nhận ra ngay đó là ai. Y lập tức xuống xe, hai tay đều kích động đến run rẩy.

“Ba…”

“Lúc nào có thời gian thì nhớ về nhà.”

Ông chỉ nói câu đó rồi lên xe bus, nhưng ý tứẩn chứa bên trong thì quá rõ ràng.

Ông đã tha thứ cho Phương Tiểu Nhạc rồi.

Y ngây ngẩn nhìn Lục Tắc: “Hóa ra anh không gạt tôi.”

Lục Tắc chỉ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

“Vậy nên Tiểu Nhạc, em còn có lí do gìđể phủ nhận quan hệ của chúng ta?”

Lục Tắc vươn tai nhéo nhéo vành tai Phương Tiểu Nhạc, nơi đang đeo một chiếc khuyên hình đầu lâu.

Ngày hôm sau, Phương Tiểu Nhạc mau chóng về nhà. Y kéo theo cả Lục Tắc đi, dù sao y vẫn sợ ba mình, có người đi cùng thì bớt lo một chút.

Vào giây phút bước chân qua cửa nhàđó, nụ cười trên mặt Phương Tiểu Nhạc nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, rốt cuộc y cũng nhận được sự thấu hiểu của ba, không còn chuyện gì có thể hạnh phúc hơn chuyện này.

Ba Phương cam chịu chấp nhận quan hệ của Lục Tắc và Phương Tiểu Nhạc, muốn hai người có thể sống thật tốt. Bởi vì mối quan hệđặc thù nên càng phải thêm quý trọng.

Lục Tắc nghiễm nhiên củng cốđược thân phận của mình.

“Em nghỉ việc đi.”

Phương Tiểu Nhạc phản bác, “Em thích, em muốn chơi cho vui, cùng lắm thì sau này em chỉ nhận đơn hàng một ngày.”

“Ở cái nơi hổ lốn như thế, ai biết được em có thể bị sàm sỡ hay không?”

Phương Tiểu Nhạc nhảy dựng lên, “Cái gì mà hổ lốn, chúng em là doanh nghiệp có giấy phép hẳn hoi.”

Lục Tắc khó hiểu hỏi: “Các em kinh doanh loại này mà còn có giấy phép doanh nghiệp?”

“Mở to mắt cún của anh ra mà nhìn đi!” Phương Tiểu Nhạc đặt màn hình điện thoại trước mắt Lục Tắc.

“Cho thuê bạn trai, không phải là em…”

“Đúng vậy, không phải anh nghĩ là…” Nói được nửa câu, Phương Tiểu Nhạc đột nhiên dừng lại.

(⊙o⊙)

“Chờ một chút, cóđiểm không thích hợp.” Phương Tiểu Nhạc nâng cằm suy nghĩ lại, chậm rãi nói, “Ngay từđầu hình như em chưa từng nói với anh em đang làm gì, lần ở quán cơm Tây cũng là anh tới tìm em trước…Đệch, Lục Tắc, có phải anh nghĩ em là MB không hả?”

Lục Tắc nhướng mày, “Lần này em thật là thông minh.”

Phương Tiểu Nhạc nhào tới, mãi mới có thể miễn cường giữđược đầu Lục Tắc. Hai người dựa vào nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thởấm áp tỏa ra từ chóp mũi.

“Mở to mắt cún của anh mà nhìn em giống MB ở chỗ nào đi!”



“Ừ, em không phải MB, em là một tiểu yêu tinh quyến rũ chết người…”

Câu nói chua chết người khiến Phương Tiểu Nhạc giật mình, ngay khi y đang hoảng loạn, Lục Tắc ôm lấy y lăn vào trong bụi cây, thân thể hai người bị cây xanh che khuất.

Giữa ban ngày, trong một góc vườn hoa dưới khu nhà, liên tiếp phát ra tiếng thở dốc gấp gáp cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.