Cho Thuê Bạn Trai

Chương 1: Chương 1: Đơn Hàng Số 1 – Người Hữu Tình Sẽ Thành Quyến Thuộc 




CHƯƠNG 1: ĐƠN HÀNG SỐ 1 – NGƯỜI HỮU TÌNH SẼ THÀNH QUYẾN THUỘC 

“Anh gì ơi, làm ơn cho hỏi một chút, nhà số 12 này ở chỗ nào vậy?” Diệp Dao đã phải lòng vòng ở chỗ này lâu lắm rồi, thật sự tìm mãi không được cái quán kia, vì thế cô chỉ còn cách chặn hỏi người đi đường.

Người qua đường kia chỉ chỉ chỗ phía sau cô gái: “Chính là nơi này đây.”

Diệp Dao nhìn lại xung quanh hai cửa hàng, nhà số 11, nhà số 13, ở giữa chẳng phải chính là nhà số 12 sao.

Cô lắc đầu tỏ vẻ chán ghét, “Mặt tiền cái cửa hàng này cũng quá khó coi đi, dựa vào mẫu mã nào không biết?”

Đều đãđến đây rồi, dù sao cũng không thểđể uổng công một chuyến. Diệp Dao bước men theo một cánh cửa nhỏ, chính là cửa chính của quán.

Bài trí bên trong cũng rất ra dáng một cái văn phòng đúng nghĩa, trước mắt bày một cái bàn, bên trên trang bị một cái notebook, quạt điện trên đầu phe phẩy quay “phạch phạch”. Diệp Dao thoáng đảo mắt quan sát hết mọi thứ bên trong.

Sao lại không cóđến một người thế này a?

Cô đang định tùy ýđi lại một vòng, thì chợt nghe được một giọng nói truyền đến từđằng sau.

“Xin chào, xin hỏi cô là….”

Diệp Dao nhìn người vừa bước vào cửa, hai mắt mở to, con ngươi đảo như rang lạc quan sát người ta. Với quan điểm của một người mê cái đẹp như Diệp Dao mà nói, cô cực kỳ vừa long với chàng trai có khuôn mặt thanh túđộng long người này. Diệp Dao tiến gần đến bên người kia hơn, ừa, làn da cũng rất tốt.

Để tránh cho chính mình hiện lộ bản mặt mê giai, Diệp Dao đành mở miệng nói trước: “Tôi làđến thuê người, cậu là người của cửa hàng này đi.”

Trúc Anh gật đầu, khóe miệng cong lên nhè nhẹ, vẻ mặt nhu thuận đáng yêu, “Vị mỹ nữ này là muốn thuê bạn trai cho mình?” Cậu dẫn Diệp Dao đến ngồi trước bàn công tác của mình hỏi.

Diệp Dao ngồi trước bàn, khẩu khí hổn hển, “Không phải, tôi thuê cho anh trai tôi, chỗ của cậu không giới hạn nam nữ mà, tôi thấy cửa hàng của các cậu trên weibo, liền trực tiếp tới đây tìm.”

Trúc Anh gật đầu thể hiện đã hiểu, sau đó cậu mở máy tính, bày ra một album ảnh chụp, rồi lại hướng màn hình máy tính về phía Diệp Dao. “Xin hỏi cô muốn thuê loại hình nào, có rất nhiều, có thể chậm rãi lựa chọn.”

Diệp Dao click mở mấy tấm ảnh nhưng côđều chỉ nhíu mày lắc đầu.

“Cũng dễ nhìn a, nhưng tôi còn một việc nữa, tôi thì thuê luôn cậu cho khỏe.” Côđột nhiên nói như vậy rồi mở túi xách, lấy ra mấy tờ giấy hồng hồng trắng trắng đặt trước mặt Trúc Anh. “Đây là tư liệu của anh trai tôi, còn có hai tờ Mao gia gia(1).”

Tiếng chuông di động vồn vã vang lên, chỉ thấy Diệp Dao động tác lưu loát cầm theo danh thiếp của Trúc Anh trong hộp vừa phi nhanh ra cửa, vừa quay đầu nói vọng lại : “Tôi sắp muộn rồi, tối nay sẽ liên lạc với cậu xem việc ngày mai tính thế nào!”

Diệp Dao hấp tấp đi rồi, cũng chẳng cho Trúc Anh nói mấy câu. Trúc Anh đóng album ảnh lại, mởđống giấy tờ trước mặt ra xem.

Cô hiển nhiên làđã hiểu lầm rồi, Trúc Anh chỉ là nhân viên quản lý mạng của cửa hàng mà thôi.

Diệp Kha …… Lúc cậu nhìn đến tên người kia, một thứ biểu tình khác lạ bị Trúc Anh kìm nén lại. Cậu nghĩ, chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Tuổi : 25

Màu sắc thích nhất: Xanh lục.

Tính cách: Ôn nhu, săn sóc.

………..

Trúc ngả lưng vào ghế, ngửa đầu thở dài nhìn trần nhà. Diệp Kha mà cậu quen biết kia, nói không sai hình như là kết hôn rồi thì phải, có phải cùng với hoa khôi của lớp không nhỉ.

Phương Tiểu Nhạc vàĐiền Dương cuối cùng cũng ăn cơm xong mà quay lại, cửa hàng này của bọn họ thực thi chếđộ công nhân thay phiên nhau đi làm, hôm nay đến phiên hai người bọn họđến trông cửa hàng. Đương nhiên, Trúc Aanh là nhân viên sửa chữa máy tính, bình thường máy tính có vấn đề thì gọi điện cho cậu đến đây làđược, chỉ là cậu ở nhà cũng thấy buồn bán, còn không bằng đến quán ngồi chơi.

“Vừa rồi tiếp một đơn hàng.”

Phương Tiểu Nhạc vừa nghe có công việc liền lao thẳng đến trước mặt Trúc Anh hỏi này nọ. “Thuê ai, thuê ai!”

Trúc Anh dường như nảy lên ý muốn trêu đùa, cánh tay chậm rãi nâng lên, sau đó vươn ngón trỏ. Cậu chỉ chỉ Phương Tiểu Nhạc, rồi ngay khi Phương Tiểu Nhạc đang chuẩn bị nở nụ cười tươi vui mùng, ngón tay lập tức chuyển hướng, chỉ về chính mình.

“Gậy trúc, cậu sao có thể cướp công việc của tụi tôi!”

Bởi vì bị thuê rồi, cũng trích phần trăm rồi đây.

“Cô nàng đi có việc gấp, tôi cũng không kịp nói với cô ta tôi không phải nhân viên a. Nếu không, đổi cậu đi?”

Phương Tiểu Nhạc lắc đầu, “Đây là vấn đề về chữ tín, nếu đối phương coi trọng cậu, thì cậu phải đi.”

“Nếu tôi làm hỏng cũng sẽảnh hưởng đến uy tín của cửa hàng, vẫn là báo cho ông chủ một tiếng.”

Phương Tiểu Nhạc nhanh nhẹn ngăn cậu lại, “Nếu cậu nói cho Hứa ca, anh ấy khẳng định là vui sướng khi người gặp họa thôi, cậu không biết anh ấy đã sớm muốn dụ dỗ cậu làm việc sao.” Biểu tình trên mặt Phương Tiểu Nhạc lúc này cũng chính là vui sướng khi người gặp họa đấy thôi.

Phương Tiểu Nhạc khoát tay lên vai Trúc Anh, rõ ràng nhỏ hơn Trúc Anh mà còn cốý bày ra bộ dáng thành thục khuyên bảo. “Đây cũng là thời điểm để cậu có thể thể nghiệm cảm giác yêu đương rồi.”

Trúc Anh vẫn luôn là trạng thái FA, bình thường kết giao bạn bè cũng là người trong quán, điều này đã hình thành trong mắt Phương Tiểu Nhạc một Trúc Anh không muốn không cầu, thanh tâm quả dục, không màng ham muốn, tâm địa trong sáng cực kỳ.

Tối đến, Trúc Anh quả thật nhận được điện thoại của Diệp Dao, cũng hiểu được đại khái tình huống.

Ngày mai Diệp Kha bị người trong nhà kéo đi xem mắt, nhưng kỳ thực Diệp Kha cong, muốn dứt khoát mang “bạn trai” trong quá khứ nhân dịp xem mắt này lôi ra come out luôn.

“Vậy mai tôi cần làm những gì?” Trúc Anh có hơi tò mò nha, rõ ràng diễn viên là Diệp Kha, để Diệp Kha trực tiếp liên hệ với mình, giải thích tình hướng không phải là càng trực tiếp hơn sao?

“Cậu cũng không cần phải làm cái gì, phối hợp với anh trai tôi làđược rồi.”

Trúc Anh lúc này mới đưa ra nghi vấn của bản thân, “Cho anh cô trực tiếp come out làđược rồi, hình như cũng không cần đến tôi nhỉ?”

“Ai da, đánh vào thị giác thường mãnh liệt hơn đánh vào ngôn ngữ!”

“Ồ.”

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi, ngày mai không gặp không về nha, gậy trúc ”

Diệp Dao đã biết tên của cậu, liền vô cùng thuận miệng trực tiếp gọi cái biệt danh lâu năm này.

Thời gian cuộc hẹn là chín giờ sáng, tại một quán trà ngay con phố trung tâm, thực sự là một địa điểm tốt để xem mắt. Tán ngẫu thân thiết rồi còn có thể trực tiếp ăn trưa tại chỗ.

Trúc Anh cũng không đểýăn mặc gì, chỉ mặc một bộ thường phục bình thường của bản thân. Rõ ràng là gặp dịp thì chơi, nhưng bộ dạng khẩn trương như người come out là chính cậu vậy.

Trúc Anh cũng là gay, cũng từng thích một người. Người kia không cóở bên cạnh, cũng không cần thiết phải come out. Vì thế cậu vẫn cứ níu kéo mãi, cũng may là cậu đã rời nhàđến thành phố A công tác, mẹ Trúc Anh có lải nhải vấn đề tình cảm của cậu cũng chỉ có thể qua điện thoại thôi.

Coi như là diễn tập come out cho sau này đi. Tuy rằng khi đó cậu có thể là một thân một mình chịu đựng.

Thời điểm ngồi xe qua điểm hẹn, bởi vì không có xem qua ảnh chụp của Diệp Kha nên lúc này đây trong đầu Trúc Anh vẫn một mực tưởng tượng bộ dạng của người kia là như thế nào. Có thể là do ý niệm chủ quan trong đầu, thành ra xuất hiện luôn là khuôn mặt hết sức quen thuộc kia.

Ghế lô phòng 212 ở tầng 2, Diệp Dao chỉ cho cậu năm phút chạy đến, làm Trúc Anh phải một bên gõ cửa, một bên liếc tìm đồng hồ, may mà vừa đúng giờ.

Cậu nín thở, tay gõ gõ lên cửa, thấp thoáng nghe được thanh âm của Diệp Dao bên trong.

“Chị dâu đến rồi đây.” Diệp Dao nhập tuồng nhanh như lật sách, tay kéo Trúc Anh thẳng vào trong.

Đợi cậu thấy rõ tình hình trong căn phòng, hai chân Trúc Anh cứng ngắc dính tại chỗ không động đậy nổi.

Cậu thật rất muốn nói: Thực xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.

Trúc Anh an vị ngồi bên cạnh Diệp Kha, dường như lúc trước đã nói qua chuyện gì đó, không khí giờ đây có chút khẩn trương. Trúc Anh cũng chỉ biết cúi đầu, hai tay ở dưới bàn xoắn lại một chỗ.

Biểu hiện như vậy, đối với khách hàng mà nói, khẳng định là chuẩn bị chịu trách cứ và phê bình rồi.

“Mẹ, con cùng Gậy trúc yêu nhau đã năm năm, trước đây vì cậu ấy xuất ngoại nên chúng con mới tính lừa gạt mọi người. Hiện tại, nếu cậu ấy đã trở lại, chuyện xem mắt mẹđừng sắp xếp cho con nữa. Dì Dương, cô Phương, thật sự là có lỗi, tôi đã có vợ rồi.”

“Vị Trúc này …..”

Lúc này Trúc Anh mới ngẩng đầu lên, lễ phép hồi đáp: “Chào dì, con gọi là Trúc Anh.” Cậu cũng có chút ấn tượng với người phụ nữ ngồi đối diện này, dù sao trước kia cũng đã gặp qua vài lần.

“Tiểu Trúc, cháu cóý gì, hai người tính ở cùng nhau cảđời? Hai người đàn ông, việc này nên suy nghĩ kỹ nha.”Ánh mắt Trúc Anh do dự, mơ hồ liếc về phía Diệp Kha.

Bàn tay Diệp Kha chặt chẽ bao lấy hai tay đang nắm thành nắm đấm dưới bàn của Trúc Anh.

Cậu chỉ chợt cảm thấy đầu óc chính mình loạn thành một mảnh, gom góp không nổi một chữ.

“Chị dâu đừng sợ, muốn nói cái gì thì nói cái đấy, mẹ em cũng không phải hổ cái!” Diệp Dao khí thế nức trời cổ vũ.

Trúc Anh cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay cậu kia khẽ dùng thêm vài phần lực mạnh hơn nữa, siết chặt hơn nữa.

“Dì à, cháu thực sự rất thích Diệp Kha, dì có thểđồng ý cho chúng cháu ở bên nhau không ạ?” Trúc Anh thật cẩn thận nói ra từng từ, lại không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của mẹ Diệp, trong lòng cậu vẫn đắn đo cái thứ cảm giác chột dạ nhưđem con gái nhà người ta lừa đi.

Ánh mắt của Diệp Kha đưa tới bao hàm biết bao tình cảm nồng cháy chăm chú trên người cậu, lại khiến tâm tình rối rắm và khó chịu của Trúc Anh càng quyện lại với nhau.

Lúc sau mới có người cất lên một tiếng thở dài, mẹ Diệp trước tiên xin lỗi đối phương, để họ chê cười rồi.

Một vụ xem mắt tốt đẹp như vậy lại tan tành, đối phương cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ ra về.

Mẹ Dương mới nói: “Nếu Tiểu Kha có người thương rồi, vậy lần xem mắt này coi như xong, chúng tôi đi trước.”

Mẹ Dương nói xong liền lôi kéo con gái cùng đi, ngay cả khi mẹ Diệp giữ bọn họ lại ăn cơm cũng chỉ luôn miệng chối từ.

“Gọi món đi, con đói rồi.” Diệp Dao nói chen vào.

Mẹ Diệp suy sụp đứng dậy, ngữ khíđều đều: “Tức đến no rồi, còn ăn cơm gì nữa.” Mẹ Diệp đi về, Diệp Dao đương nhiên phải nối gót theo sau, trước khi ra cửa liền giơ dấu V với Diệp Kha.

“Thế nào, lần này em quá siêu đi.” Diệp Dao hạ giọng đắc ý khoe khoang, nghe được tiếng mẹ Diệp gọi vọng vào, lại đành nhắm mắt đuổi theo, hiển nhiên không có phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp giữa hai người còn lại.

Không gian xung quanh lập tức yên lặng như tờ, Trúc Anh dường như không chịu nổi cảm giác này.

“Ách… Tôi đây cũng đi trước.”

“Ngồi xuống!”

Diệp Kha vừa hạ lệnh, Trúc Anh cư nhiên chỉ biết ngốc nghếch hồđồ làm theo. Cậu ảo não phỉ nhổ chính mình có cần nghe lời vậy không a.

Đã lâu không gặp, Trúc Anh hoàn toàn không biết phải ở chung với Diệp Kha như thế nào nữa rồi, chủđề câu chuyện lại bị Diệp Kha dẫn dắt đi theo.

“Về nước lúc nào?”

Diệp Kha vô cùng kiên nhẫn dò hỏi, nếu Trúc Anh không nói lời nào, anh liền cứ chờ, hoặc là sẽ lặp lại vấn đề một lần nữa.

“Về nước lúc nào?”

“Nửa năm trước.”

“Ngày đó sao không nói một tiếng liền ra nước ngoài?”

“Đi …. Đi hơi gấp.”

Diệp Kha hừ một tiếng, “Thế sau đó thì sao, cũng không liên hệ với bạn cũ? Bận quá?”

“Đúng vậy.”

Loại lời này nói ra ai sẽ tin đây, ai có thể vội đến mức không có thời gian gọi điện thoại, lên QQ chứ. Trên thực tế là do Trúc Anh đổi di động, xóa QQ, trừ bỏ người thân, cậu đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ với bạn bè trong nước.

Cậu ngày đó ra đi phi thường quyết đoán, ôm chặt quyết tâm không gặp lại người này một lần nữa.

“Gậy trúc, em cũng thật đủ nhẫn tâm, gửi cho anh một lá thư tình rồi cũng chẳng thèm đợi anh trả lời đã cao chạy xa bay.”

Trúc Anh chỉ biết xấu hổ cười trừ: “Nguyên lai anh có xem thưà, lá thưđó, anh coi như không thấy đi, tôi chỉ làđùa một chút …. mà thôi.”

Hai chữ cuối cùng, Trúc Anh nói vô cùng vô cùng nhỏ, cũng đủđể toát ra tâm tình mất mác của cậu.

Đêm trước khi xuất ngoại, dù sao sau này cũng không cùng Diệp Kha liên hệ nữa, cậu liền cứ thế nói rõ mọi chuyện rồi gửi thư cho anh. Cho đến ngày hôm nay, cậu vẫn có thể nhớ rõ chính mình lúc ấy đã viết những gì, hiện tại xem ra chỉ là già mồm cãi láo mà thôi.

Diệp Kha, tôi thích cậu. A, rốt cuộc cũng có thể nói ra rồi. Tuy rằng không có giáp mặt nói, màđứng trước mặt cậu chắc tôi cũng chẳng dám nói a. Ừa, cuối cùng chúc cậu có thể thành công đuổi được hoa hậu giảng đường ^^

Tay Diệp Kha nhẹ nhàng sờ lên mặt Trúc Anh, khiến cậu nghiêng đầu muốn né tránh, lại bị kìm hãm càng chặt, bị bắt ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Diệp Kha.

Trúc Anh theo bản năng muốn kháng cự, nhưng đến khi kịp phản ứng đã bị Diệp Kha không nói lời nào hôn xuống.

Nụ hôn của anh thật nghiêm túc, cũng thật tinh tế.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, Trúc Anh trước kia cũng từng tưởng tượng qua, không nghĩ tới lại sẽđược thành hiện thực trong tình huống này. Trong khoang miệng tràn ngập hơi thở của đối phương, còn có chút hương vị mặn chát nào đó. Thẳng đến khi không thể thở nổi, Trúc Anh mới được anh thả ra.

Cậu theo bản năng cúi thấp đầu, không muốn cho Diệp Kha nhìn thấy vẻ chật vật khó nói của mình.

Hai bàn tay ấm áp của Diệp Kha phủ lên hai gò má cậu, nâng đầu cậu ngẩng lên. Một bàn tay xoa xoa, giúp cậu lau khô hai hàng nước mắt, anh khẽ nhíu mi, nét mặt sâu sắc phức tạp.

“Khóc cái gì? Vui quá nên khóc?”

Trúc Anh than thở một tiếng, “Không phải.”

“Gậy trúc, em còn thích anh không? Nói thật.”

Trúc Anh lắc lắc đầu.

Nhìn câu trả lời của Trúc Anh, Diệp Kha chợt ngẩn người, mãi sau mới hỏi: “ Vì sao?”

“Cho dù thích, cũng vô dụng.”

Động tác vừa rồi kia, đại khái chỉ là một chút ít đồng tình với mình thôi. Ban ân cũng tốt, thương hại cũng tốt, Trúc Anh cảm thấy thế là quáđủ rồi, mặc dù cậu vẫn không rõ Diệp Kha vốn thích hoa hậu giảng đường kia, nay sao lại có thú vui với đàn ông, nhưng người đàn ông này cũng sẽ không thể là bản thân. Chính bởi vì cậu đã ra đi lâu như vậy, hai người đã sớm là người lạ.

Cảm nhận được thái độ tiêu cực của Trúc Anh, Diệp Kha đứng dậy dựa vào cánh cửa.

“Hôm nay không nói cho rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ bước ra ngoài! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết, Gậy trúc.”

Diệp Kha bày ra một bộ tư thế nếu Trúc Anh không nói cho rõ ràng sẽ không bỏ qua, làm cậu cũng phát hỏa.

“Đúng, tôi từ năm hai đã bắt đầu thích anh, tôi cho đến bây giờ vẫn thích anh.” Trúc Anh quát lên. “Tốt lắm, tôi nói cho anh biết, thế thì sao hả, anh sẽ thích tôi?”

“Đúng, anh thích em.”

Trúc Anh ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu mờ mịt hỏi : “Anh nói cái gì?”

Diệp Kha lại kiên định nói thêm một lần nữa. “Anh thích em, từ khi học đại học đã thích em rồi.”

Trúc Anh khẽ cười nhạt, cực kỳ chắc chắc nói, “Không có khả năng, anh thích hoa hậu giảng đường, tôi đã nghe thấy mà.”

“Có ý gì?” Diệp Kha trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, có vẻ không hiểu gì hết.

“Chính đêm anh làm MC đó, có một nữ sinh tỏ tình với anh, anh nói anh đã có người mình thích rồi. Cô ta hỏi người đó là ai, anh nói là hoa hậu giảng đường. Tôi lúc đấy đều nghe được hết! Anh thích rõ ràng là hoa hậu giảng đường!”

Nghe xong giải thích của Trúc Anh, Diệp Kha ngược lại lại lộ ra vả mặt vô cùng thoải mái, trong mắt anh ánh lên từng tia vui sướng.

“Em đúng là đồ ngu ngốc a.” Diệp Kha chọt chọt cái mũi của cậu, cực kỳ yêu chiều quát mấy câu: “Chỉ vì cái này, không nói một tiếng liền xuất ngoại.”

“Đúng!” Trúc Anh thẳng thắn thừa nhận, cũng nhân dịp này xả cho hết uất ức trong lòng.

“Hoa hậu giảng đường trong mắt anh không phải là em sao?”

Biểu tình của Trúc Anh trong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, “Cái gì?”

“Có một đêm, lão Tam lão Tứ bọn họ vì chuyện Trần Phi và Vương Tĩnh Nam, ai thích hợp làm hoa hậu giảng đường mà tranh chấp không thôi, lão Tứ liền hỏi anh cảm thấy ai là hoa hậu giảng đường của trường mình, đáp án anh nói ngay lúc đó, em không nghe thấy sao?”

Ngực Trúc Anh tựa như bị ai đóđột nhiên cạy mở, bế tắc vốn tràn đấy bên trong đều biến mất không dấu vết, chỉ còn vương lại một cảm giác trong sáng bồng bềnh.

Đúng thế, lúc đấy Diệp Kha nói : “Tôi cảm thấy hẳn là Trúc Anh a.”

Tuy rằng hôm đó bọn họđều chỉ cho là lời nói trêu đùa, nghe rồi thôi, chỉ có chính mình trong nháy mắt liền vui vẻ hơn nhiều.

Trúc Anh cười có hơi mất tự nhiên.

“Anh khi đó nói hoa hậu giảng đường chính là em?”

Diệp Kha nhìn nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy gật đầu xác nhận, “Là lỗi của anh, anh hẳn nên sớm nói rõ với em, là anh chậm một bước.”

Trúc Anh rối rắm, vò rối mái tóc trên đầu: “Em cũng thật ngốc.”

Tai nghe thành thật, lúc ấy Trúc Anh quả thật nghe rõ ràng, ai mà nghĩđược hoa hậu giảng đường mà Diệp Kha nói lại là chỉ người khác đâu.

“Em không xem mail sao, anh lúc đấy đã gửi cho em một lá thư.”

Trúc Anh lắc đầu, cậu đã lâu không có lên QQ. Thành ra lúc nhập mật mã còn có hơi do dự.

“Là you&me đi?”

Trúc Anh nhấn mấy cái lên bàn phím điện thoại, quả nhiên đăng nhập thành công. Trong phần đông thư rác, có một phong thư trả lời côđơn đứng nổi bật ởđó.

Diệp Kha: Gậy trúc, tâm ý của mình cùng cậu giống nhau. Khi nào thì về nước, tôi chờ cậu trở về.

Trúc Anh nhìn Diệp Kha hồi lâu, đột nhiên thốt lên một câu: “Giống như là nằm mơ vây.”

Diệp Kha lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt tinh xảo của cậu.

“May mà chưa muộn, Dao Dao lần này cuối cùng cũng chỉ không làm trở ngại chứ chả giúp được gì.” Vốn Diệp Kha căn bản không cần tìm một người bạn trai đến diễn trò, nhưng Diệp Dao lại nắm chắc một trăm phần trăm tự mình ôm đồm mọi việc, còn thề thốt không thành vấn đề.

“Dao Dao nói cho thuê bạn trai tức là sao?” Lúc đó anh cũng không tiện hỏi, cũng tùy Diệp Dao lăn qua lăn lại, không nghĩ tới đánh bậy bạ một hồi lại gặp lại Trúc Anh.

“Em là nhân viên chăm sóc máy tính của cửa hàng, em gái anh hiểu lầm, sau đó em cứ mơ hồ chạy đến đây. Tiền đã thanh toán rồi, không trả lại đâu.” Trúc Anh còn kèm thêm câu nhắc nhở.

Không biết Diệp Kha móc từđâu ra hai đồng tiền xu, đặt vào lòng bàn tay Trúc Anh.

“Đây là…”

“Cảđời em, anh bao trọn gói.”

Trúc Anh nhét hai đồng tiền vào túi, bất mãn cằn nhằn: “Cũng quá rẻ rồi.”

Diệp Kha xấu xa cười cười. “Đây là tiền bữa sáng trước kia nợ em chưa trả, về phần phí dụng thuê em, trả theo kỳđi.”

Dù sao…. Chúng ta có cả một đời.

——————–

(1) Mao gia gia: chỉảnh Mao Trạch Đông trên tờ tiền 100 tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.