Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Chương 117: Chương 117: CHƯƠNG 113




Mộ Dung Thư kinh ngạc nhìn hắn, lúc đầu không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng dù sao nàng cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn nét mặt hắn loáng thoáng có thể nhìn ra tâm tình của hắn.

Hắn...

“Câu hỏi của ta có hơi không thiết thực. trở về Nam Dương vương phủ ngươi chính là Nam Dương Vương phi, ngươi có quyền lực trong tay. Mà ngươi ở Triệu phủ này cũng chỉ là một đứa nha hoàn, nếu không có ta che chở, dù ngươi rất thông minh, có thể hóa hiểm thành an. Nhưng vẫn bị người áp chế. Cho nên... kết quả có thể nghĩ.” Triệu Sơ xoay người về phía cửa sổ, giọng nói lành lạnh, trầm ổn nói.

Mày Mộ Dung Thư khẽ chau, nhưng cái vấn đề này kể từ khi nàng biết được tin Vũ Văn Mặc đang trên đường chạy tới, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ con đường sau này của mình. Nhưng nàng có thể xác định chính là, “Ta sẽ không ở lại Triệu phủ.”

Ở lại Triệu phủ nàng chính là Lưu Dung, từ khi bắt đầu thân phận này đã không thuộc về nàng làm một a hoàn của Triệu phủ mặc người chém giết, số mạng sau này cũng không thuộc về mình.

Mà nàng không thể như thế.

Khi lời nàng thốt ra, sắc mặt Triệu Sơ đột nhiên thay đổi, có điều vì đứng đưa lưng về phía Mộ Dung Thư, nên nàng không phát hiện ra.

Đáp án này hắn đã sớm biết rõ. Thân phận hai người khác xa, bất kỳ ai cũng sẽ không lựa chọn ở lại Triệu gia. Dù sao khi ở lại Triệu gia, thân phận nàng cũng thay đổi, tuy nói gần đây nàng ở Triệu gia thích ứng rất tốt, nhưng trong mắt của mọi người, nàng là một nô tỳ thân phận thấp hèn.

Nhưng... nếu như... Nàng đổi sang một thân phận khác, không phải Mộ Dung Thư, cũng không phải là Lưu Dung, vậy nàng sẽ ở lại chăng?

Câu hỏi này Triệu Sơ cũng chỉ đặt trong lòng không hỏi ra. Bởi vì hắn cũng không nắm chắc.

Mộ Dung Thư nhìn tấm lưng rộng của hắn, hình như cảm thấy một chùm ánh sáng tỏa ra trên người hắn, làm cho người ta nhìn hết sức mông lung không rõ, trong thoáng chốc, giống như trích tiên giáng trần. Đây là một cảm giác kỳ diệu, tướng mạo (thân hình + mặt mày) hắn vốn đẹp đẽ, mọi cử động đều làm mọi người chú ý, tuy chỉ nhìn bóng lưng, nhưng vẫn khuynh quốc.

Một lát sau, hắn mới xoay người lại, đi tới gần Mộ Dung Thư, “Hai ngày nay chân Đại ca ta đúng là đã chuyển biến tốt, sáng sớm hôm nay ta đã phân phó gia nhân cũng làm mấy dụng cụ giống nhau như đúc rồi, mấy ngày nữa sẽ khai trương một cửa hàng chuyên dụng cho việc phục hồi chức năng, đồng thời cũng khai trương một cửa hàng dược thiện. Sau này 2 phần lãi sẽ thuộc về ngươi.”

Mộ Dung Thư nghe vậy trong lòng khá kinh ngạc, không ngờ Triệu Sơ hành động lại nhanh đến vậy. Xem ra, lựa chọn của nàng không sai. Nếu nàng chỉ có chút ý tưởng rồi tự mình đi làm, nhất định sẽ không thuận lợi như vậy, không có ai che chở chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền toái, hôm nay có Triệu gia che chở, nàng lại có thể có được bạc cớ sao không làm? Nàng không ngại làm quân sư đứng sau. Chợt nhớ tới mục đích nàng đến hôm nay, thuận tiện nói ra với Triệu Sơ chuyện làm ăn muốn nói vừa rồi.

“Ta còn có một ý tưởng. Trên mặt nhiều nữ tử cũng sẽ bị mụn trứng cá hoặc da khô, da bóng dầu, nổi mụn bọc, các loại vân vân. Mà dùng thuốc Trung y khai đều là điều dưỡng, nhưng qua thời gian dài, trên da thịt vẫn có rất nhiều vết thâm tím, vệt đỏ, thậm chí xuất hiện nốt đen, cho nên ta nghĩ tới một phương pháp tốt, chỉ cần lấy phương pháp ta điều chế thoa đắp lên mặt, liền có thể cải thiện ngay tình trạng gương mặt hiện tại.” Mộ Dung Thư cười nhạt nói.

Vừa nói vừa đặt mấy phương thuốc đã viết xuống bên cạnh, lấy tờ giấy viết cách làm, cách dùng và cách sử dụng đưa cho Triệu Sơ.

Triệu Sơ cũng không chần chờ nhận lấy ngay, đưa mắt liếc nhìn, “Bạch phụ tử, bạch cập, bạch liêm, bạch phục linh, mật đà tăng, bạch thạch chi, trộn đều nghiền nhỏ, phối cùng kê tử thanh vo thành viên, hong khô, mỗi đêm dùng nước ấm xoa khắp mặt. Có thể trị liệu tàn nhang. Thoa trực tiếp lên trên mặt sao?” Hắn nghiên cứu y thuật đã nhiều năm, nhưng không có ai đắp dược liệu trực tiếp lên mặt để cải thiện làn da cả. Cho nên không khỏi có chút nghi ngờ.

“Đúng, phương thuốc này chỉ cần làm theo hướng dẫn sử dụng nhất định có thể làm nhạt dần tàn nhang, từ đó làm cho da thịt trở nên trắng nõn. Ngươi xem tờ cuối cùng, nghiên cứu chế tạo theo hướng dẫn, liền có thể xóa sạch các mụn trứng cá trên mặt Nhị cô nương, cũng có thể cải thiện làn da thâm đen của Nhị cô nương rồi đó.” Mộ Dung Thư cười gật đầu, cho Triệu Sơ tiếp tục xem tiếp.

Triệu Sơ làm theo lấy tờ giấy cuối cùng ra, thấy có mấy hàng viết: “Tê giác một lượng tám tiền, thăng ma bốn lượng tám tiền, chử thực ba lượng, đỗ xanh, bạch cập, bạch chỉ. Phấn hoa mỗi loại sáu tiền, cam tùng, sơn nại, sa nhân, bạch đinh hương các loại một lượng năm tiền. Nghiền nhỏ thành bột, dùng cơm gạo nếp giã ra vê tròn, giống như viên đạn lớn. Pha cùng với nước thành dung dịch đậm đặc dùng để rửa mặt. Có thể giảm thâm, mụn trứng cá, vết thương lở loét và da ngứa ngáy.”

“Đúng vậy, phương thuốc này khá thích hợp với Nhị cô nương, nếu ta đoán không sai, mấy năm nay Nhị cô nương vẫn bị những mụn trứng cá này gây khó chịu, mặc dù mỗi ngày đều uống thuốc, nhưng tình trạng trên mặt vẫn không chuyển biến tốt bao nhiêu đúng không? Nếu Ngũ thiếu gia tin lời ta nói, cứ để Nhị cô nương dùng mấy ngày đi.” Mộ Dung Thư gật đầu, kiên nhẫn giải thích. Dù sao nơi này là cổ đại, ý tưởng làm đẹp da mặt vẫn chưa được thịnh hành, hoài nghi là bình thường.

Triệu Sơ gật đầu. Da mặt Nhị muội đen sạm, còn có mấy vết mụn trứng cá khi lành lại đều để lại vết thâm, quả thật không dễ biến mất, mặc dù uống thuốc hai ba năm, cũng chẳng qua là ngăn chặn mụn phát triển thêm. Có điều nhìn nàng giảng giải tỉ mỉ như thế, nhất định không sai đâu. Dù sao, đại ca là dùng phương pháp của nàng mới từng bước một đi lại được.

Mộ Dung Thư nói tiếp. “Tất cả phương thuốc cách dùng ta cũng đã giải thích cặn kẽ hết, đối với từng loại da, có đắp trực tiếp lên mặt, có dùng lúc rửa mặt, đủ loại đều có trên đó, phương pháp điều chế cũng rất đơn giản.”

Sợ Triệu Sơ không hiểu, Mộ Dung lấy ra một bình sứ nhở trong ống tay áo, bên trong chính là cao mật ong đã điều chế giúp làm sáng da, từ trước đến giờ nàng đều chú trọng điều dưỡng, mặc dù trời sinh dáng vẻ trong suốt da thịt trắng trẻo thủy nộn, nhưng nàng vẫn dành chút công sức làm đẹp, dù sao có nữ nhân nào không phải là nghiệp dư chứ. “Ngũ thiếu gia mời xem, đây là loại ngày thường ta hay dùng, hiệu quả rất tốt. Có thể làm cho da thịt càng thêm thủy nộn trắng nõn. Ta còn làm chút phấn không tổn hại da mặt. Ngũ thiếu gia nên biết là, người đời dùng phấn đều là loại rất tổn hại da thịt, không dùng một thời gian, da mặt sẽ ngả vàng, hơn nữa còn lộ rõ vẻ tiều tụy.”

“Ngươi nói rất có lý. Trước kia ta chỉ nghiên cứu điều dưỡng bên trong, lại không có nghĩ nghiên cứu chế tạo thành bột mịn thoa trực tiếp lên mặt.” Triệu Sơ nhìn lướt qua làn da thủy nộn da thịt trắng nõn thế gian ít có của nàng, gật đầu đồng ý lời nàng nói.

Được hắn đồng ý, Mộ Dung Thư liền hất đầu đem đầu tóc đen bóng trơn mềm như tơ lụa ra trước người, rồi nói với Triệu Sơ: “Nữ tử quan tâm nhất ngoài mặt, còn có tóc. Có người tóc xơ xác khô héo như rễ cây, nếu như sử dụng cây Trắc bá diệp, hà thủ ô, địa cốt bì, bạch chỉ. Nghiền nhỏ thành bột, 10 lát gừng, 1 tô nước, sắc còn 5-7 phần. Lúc chuẩn bị gội đầu dùng nước thuốc gội qua, là có thể bổ sung dinh dưỡng cho tóc.”

Triệu Sơ nhìn bộ dáng nàng dùng mình giải đáp lời nói không ngoa của mình, trong đôi mắt đen mơ hồ có chút vui vẻ, dường như nàng lúc này không ý thức được nàng đáng yêu cỡ nào đâu. Hắn không khỏi gật đầu trả lời: “Ừm, ngươi nói ta mới để ý, lát nữa ta cho người nghiên cứu chế tạo theo phương thuốc ngươi viết, chế xong sau đó đưa đến chỗ Nhị muội. Vừa đúng cửa hàng vật lý trị liệu sắp mở rồi, cũng thuận tiện khai trương luôn cửa hàng dưỡng sinh cho nữ tử đi.”

“Được, rất tốt!” Hai tay Mộ Dung hợp lại, cười vang nói.

“Phương pháp này là ngươi nghĩ, cho nên chiếm 4 phần sao hả?” Triệu Sơ là một thương nhân, sau khi biết những cách dùng của phương pháp này xong, hắn biết chỉ cần sử dụng thỏa đáng những phương thuốc này, nhất định sẽ không tầm thường. Nhiều khi lợi nhuận còn vượt qua suy nghĩ của mình nữa là.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhanh chóng gật đầu, Triệu Sơ không phải là người keo kiệt, vừa ra khỏi miệng đã cho nàng lợi ích lớn nhất, bốn phần đã vượt qua tưởng tượng của nàng. “Được! Quyết định như vậy đi. Sau này chỉ cần ta nghĩ ra được phương thuốc mới, lập tức sẽ giao cho ngươi.”

“Ừm.” Triệu Sơ đáp ứng ngay.

Nhìn nàng nở nụ cười không hề cố kỵ, phảng phất như chùm ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào tim hắn. Sau khi Triệu Sơ nhìn nàng cũng không nhìn lại nữa. Có lúc, lớp ngăn cách mỏng manh thế này, lại thích hợp với bọn họ, hoặc đối với Vũ Văn Mặc cũng đều là tốt nhất.

Mộ Dung Thư thấy vẻ mặt Triệu Sơ đầy hoảng hốt, do dự một chốc, rồi lui ra.

Lúc nàng dợm bước chân đi, Triệu Sơ lại xoay người nhìn hướng nàng rời đi, rốt cuộc cảm giác hắn đối với nàng là gì? Trong một tháng ở đây, cơ hồ mỗi ngày bọn họ đều chung sống cạnh nhau, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, cảm giác của hắn đã thay đổi?

Mấy ngày sau, Triệu phủ cực kỳ bình tĩnh, có thể bởi vì sau chuyện Triệu Khiêm, Triệu Phỉ, Hạ Hoa, Tiền Duyệt cũng không ầm ĩ nữa. coi như thỉnh thoảng Mộ Dung Thư và Tiền Duyệt gặp nhau, Tiền Duyệt cũng chỉ là mắt lạnh nhìn, không dám cất lời đụng chạm. Dường như Triệu Bình đối Triệu Sơ có điều kiêng kỵ, sau khi Hạ Hoa gặp chuyện không may, Triệu Bình gặp lại Mộ Dung Thư, ánh mắt cũng không còn lớn mật giống như trước đây nữa, nhưng vẫn ẩn giấu dục vọng.

Thời gian Triệu Thần phục hồi chức năng thỉnh thoảng gặp một chút vấn đề, dường như cứ một hai ngày lại mời nàng đến nhìn xem. Có điều, không thể không nói đến nghị lực của Triệu Thần, hắn có thể kiên nhẫn mà người thường không thể kiên nhẫn, sau mười ngày ngắn ngủi, cơ bắp teo tóp của chân trái dần dần nở ra, mặc dù không thể so sánh với chân phải, nhưng đã để cho Triệu Thần thấy được hi vọng, hắn biết, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể bỏ được nạng, sau này không cần người hầu dìu dắt nữa. cho nên mỗi ngày khi phục hồi chức năng càng dụng tâm hơn. Sau khi Đại lão gia và Đại thái thái biết được Triệu Thần phục hồi chức năng có hiệu quả, đều rất vui vẻ, dù sao Triệu Thần cũng là Trưởng tử.

Sau khi Triệu Thiến dùng bột Mộ Dung phối chế đắp lên trên mặt, mặc dù lúc ấy không thấy hiệu quả gì, nhưng qua mấy ngày sau, sau khi mọi người gặp Triệu Thiến, đều thốt lên: “Nhị cô nương, mụn trên mặt ngươi dường như ít đi rồi đấy, ngay cả gương mặt cũng đã sáng lên nhiều rồi!”

Nghe mọi người nói vậy, Triệu Thiến rất cao hứng, sau khi nàng biết Mộ Dung Thư giúp nàng, liền tặng không ít thứ cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư từ trước đến nay đều ăn mềm (thích được dụ dỗ), Triệu Thiến là một cô nương đơn thuần, nàng liền có lòng báo cho Triệu Thiến những việc cần chú ý che chắn trong lúc điều trị, Triệu Thiến nghe xong càng cảm kích nàng, cũng xem nàng thành bạn tốt tri tâm, chỉ cần có thời gian liền tới Nhã Đức uyển tìm nàng tán gẫu một lúc lâu. 

Chiều hôm nay bỗng có mưa xuống, Triệu Thần không thể làm phục hồi chức năng ở bên ngoài được, nên tới Nhã Đức uyển, trò chuyện với Triệu Sơ.

“Dung nhi đến Triệu phủ đã hơn một tháng rồi đúng không?” Triệu Thần quay đầu lại nhìn lướt qua Mộ Dung Thư đang cầm chổi lông gà quét bụi, sau đó nói với Triệu Sơ đang ngồi bên cạnh.

“Đúng, đã hơn một tháng rồi.” Triệu Sơ cười lên tiếng. Lúc Triệu Thần nói đến ngày tháng thì ngón tay hắn khẽ run lên một cái.

Ánh mắt thâm thúy của Triệu Thần nhìn xuống nhìn chén trà trong tay, sau khi cầm nắp trà gạn bỏ hết vụn trà, giọng nói hơi nhỏ xuống nói: “Ngũ đệ có tồn tâm tư nào khác với Dung nhi cô nương không?”

Lúc này, Mộ Dung Thư đang cầm chổi lông gà quét bụi khắp phòng, vốn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, mà nàng cũng không nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ lại kéo nàng vào.

Ánh mắt Triệu Sơ đầy lạnh lẽo, khẽ mỉm cười, cũng không trả lời ngay, mà là trả lời: “Đại ca hiểu đệ mà. Ta không muốn bị ràng buộc vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.”

“Xem ra Ngũ đệ cũng không có tâm tư nâng Dung nhi rồi. Vậy thì, Ngũ đệ, ta muốn Dung nhi đó. Dung nhi nàng không thích hợp chỉ là một hạ nhân, cho nàng làm nữ nhân của ta, chính là di nương. Có thể hưởng thụ phú quý, những công việc hạ nhân làm nàng cũng không cần làm.” Sắc mặt Triệu Thần cực kỳ tự nhiên nói.

Những người như bọn họ, nữ nhân đối với bọn họ mà nói, muốn liền muốn, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới cảm nghĩ của nữ nhân. Trong ý nghĩ của Triệu Thần, hắn cảm thấy Mộ Dung Thư là nữ nhân có vóc dáng xinh đẹp, tính tình đặc biệt, lại giúp hắn, mà hắn lại ưa thích Mộ Dung Thư. Cho nên nếu Triệu Sơ không muốn, thì hắn muốn. Hơn nữa, hắn cho là, Mộ Dung Thư không làm hạ nhân, mà có thể làm di nương đối với nàng mà nói cũng là số mệnh tốt nhất rồi.

Đúng lúc này Mộ Dung Thư đi tới sau lưng hai người, nghe được lời của Triệu Thần. Lập tức, tay cầm chổi lông gà khựng lại một chút. Lời nói của Triệu Thần làm nàng không thoải mái, nhíu nhíu mày.

Triệu Sơ cũng nhíu mày, quay đầu nhìn Mộ Dung Thư, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng, không biết tại sao, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đối với Triệu Thần bắt đầu có kháng cự, sau đó nghe nha hoàn bên ngoài thông báo: “Ngũ thiếu gia, Đại thái thái tới.”

Cửa nhanh chóng bị mở ra, Triệu Sơ liền thu hồi lời muốn nói, đi về phía cửa, sau khi Đại thái thái vào phòng, hắn tiến lên đỡ lấy.

“Lúc này trời đang mưa lớn, sao mẫu thân lại tới đây chứ?” Triệu Sơ đi tới, đỡ Đại thái thái sau đó dìu Đại thái thái ngồi vào vị trí chính phòng, quan tâm hỏi.

“Ta muốn gặp Thần nhi và Sơ nhi, nghe bọn nha đầu nói Thần nhi đã ăn cơm trưa rồi, đúng lúc ta có một số việc cũng muốn hỏi Sơ nhi, liền muốn đi ra ngoài dạo một chút.” Đại thái thái cười trả lời.

Triệu Thần hành động bất tiện, nên không đi đến đỡ, hắn ở một bên cũng hết sức quan tâm nói: “Nếu mẫu thân có chuyện gì cứ trực tiếp sai hạ nhân gọi con và Ngũ đệ là được, con và Ngũ đệ đến gặp mẫu thân là được rồi. Mưa xuống đường trơn trượt, mẫu thân vẫn nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới đúng.”

Sau khi Đại thái thái ngồi xuống, cười nói: “Các con đừng lo lắng quá, sức khỏe mẫu thân rất tốt. Đại phu nói qua, đi dạo nhiều một chút mới tốt cho sức khỏe. Hôm nay ta tới tìm các con cũng là có chuyện. Ta nghe nói ngày mai Nam Dương vương sẽ đến Bình Thành. Hai huynh đệ các con phải phí chút tâm sức, an bài tốt chuyện trong phủ, đừng có chậm trễ Nam Dương vương.”

Hôm nay triều đình thay đổi, hoàng đế chính là Bắc Lăng vương, tất cả những người bị dính líu, mà Nam Dương vương vừa đúng là một trong những người không bị dính líu đến. Cho nên, Nam Dương vương đến Triệu phủ, bọn họ vạn lần không thể chậm trễ.

Cái gì?! Ngày mai Vũ Văn Mặc đã đến rồi?! Chổi lông gà trong tay Mộ Dung Thư chợt run lên.

Triệu Sơ mặt không thay đổi quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư, cười nói với Đại thái thái: “Mẫu thân yên tâm, đã sắp xếp xong. Có điều hôm nay trời mưa, sợ là Nam Dương vương không thể lên đường được, ngày mai có thể không đến được.”

“Nam Dương vương có thể đến Triệu phủ, làm Triệu phủ ta bỗng được vẻ vang, chúng ta cũng không thể chậm trễ. Có điều, Nam Dương vương tới, sợ là Bình Sóc vương cũng tới trong phủ làm khách, chúng ta cần liệu trước chuẩn bị sẵn sàng.” Triệu Thần gật đầu một cái, sau đó nói ra chuyện mình đang bận tâm. Nhưng mới vừa rồi trong lúc lơ đãng dường như thấy Ngũ đệ nhìn Mộ Dung lo lắng hoặc là đang sợ hãi, dường như tình cảm Ngũ đệ đối Dung nhi cũng không tầm thường. Mà Dung nhi, mới vừa rồi nhất định nàng ấy đã nghe được lời nói của mình và Ngũ đệ, vậy thì, lúc này nàng thất thần là làm sao chứ? Ngũ đệ, hay là hắn? Hắn bất động thanh sắc thu một màn vừa rồi vào trong lòng. Thứ hắn muốn thì nhất định phải lấy được.

Mộ Dung Thư thất thần nhìn chổi lông gà trong tay, ngày mai Vũ Văn Mặc đã đến rồi, đối mặt với tình cảm của Vũ Văn Mặc, đối mặt với lựa chọn cuộc sống tương lai của nàng, nàng phải lựa chọn làm sao đây? Vì nàng nghe được tin Vũ Văn Mặc đến nên thất thần, nên không phát hiện lúc Triệu Sơ thấy nàng thất thần, đôi mắt băng sơn thánh khiết, cao ngạo như mây trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp.

“Hai huynh đệ các con làm việc, mẫu thân yên tâm.” Đại thái thái hài lòng nhìn hai nhi tử của mình, tuy lúc trước chân trái Thần nhi tàn phế, nhưng cũng may có Sơ nhi thông minh không ai địch nổi. Hôm nay chân Thần nhi cũng dần tốt lên rồi, vậy thì, sản nghiệp đời sau của Triệu gia cũng sẽ từ một trong hai người bọn hắn tới phụ trách.

Mộ Dung Thư vẫn thất thần, thẳng đến khi mưa bên ngoài đã ngừng, lúc Triệu Sơ và Triệu Thần cùng đưa Đại thái thái rời đi, nàng cũng không phát hiện, đợi đến lúc phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cầu vồng sau cơn mưa, đẹp đẽ nhiều màu. Mặt nàng dãn ra cười khẽ.

Cầu vồng xuất hiện, cũng nói rõ, mọi việc trước mắt cũng không phải chỉ có hai con đường để lựa chọn, chính là nàng còn có một con đường khác có thể đi. Cho dù không có, chỉ cần dụng tâm tìm kiếm thì sẽ tìm được.

Nàng đảo mắt nhìn bốn phía thư phòng, thấy xung quanh không nhiễm một hạt bụi, liền ra khỏi phòng.

Kết quả mới vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Thần được nha hoàn đỡ lấy. Mặc dù dung mạo hắn không thể sánh cùng Triệu Sơ, nhưng vẫn là một mỹ nam tử. Đoán rằng có quan hệ với việc tập luyện gần đây, trên người hắn càng lộ vẻ kiên nghị và thần thái sáng sủa hơn trước.

“Ngươi có nguyện ý làm nữ nhân của gia không?” Sau khi Triệu Thần để nha hoàn đỡ bên người của hắn rời đi, mắt nhìn chăm chú lên người nàng, hỏi.

Hắn cố ý lúc này Triệu Sơ đưa mẫu thân về, một mình gặp nàng, muốn chính tai nghe được lựa chọn của nàng. Dù sao, đây là lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, hắn lại dụng tâm với một nữ tử như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.