Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 1: Chương 1




Văn án: (dài lắm -_-)

- Cậu thích tôi??? - Mạc Chính Phong thì thào hỏi trong khi đang đè trên thân mình trần trụi của cậu, ngón tay trỏ ra vào hậu huyệt đỏ hồng diễm lệ không ngừng chảy ra dịch thể dâm mỹ.

Lương Vỹ cắn chặt môi không để bản thân rên rỉ ra tiếng. Hứ, cho dù cậu có thích anh đến mấy cũng sẽ không thừa nhận đâu, là ai lúc chiều thân mật tình tứ với cô người mẫu nữ xinh đẹp bốc lửa kia hả?

- Đéo!!! Việc gì ông đây phải thích anh? Đi mà hỏi cô em sexy của anh ấy! A... đụng chỗ nào vậy hả? A... đừng... đừng mà... học... học trưởng... đừng... đừng đụng chỗ đó...

- Sao? Cậu ghen à? Giỏi thì nhịn nữa đi, đừng có mở miệng rên rỉ dâm đãng như vậy.

- Hu hu... học trưởng... xin anh... đừng trêu chọc tôi nữa... tôi... a... ưm... đừng mà...

- Để tôi xem tên nhóc cậu giỏi kìm chế thế nào! - Dứt lời, rút tay ra, một phát dùng côn thịt đâm thẳng vào, sâu đến tận cùng, khiến cho Lương Vỹ một phen vừa đau vừa sướng đến tiêu hồn.

...

Chẳng biết vì sao, số phận đưa đẩy thế nào hai người lại dính vào với nhau như vậy. Cậu thích anh nhưng không dám nói, anh thích cậu lại không muốn nói, cứ thích trêu chọc cậu. Hai người cách biệt lớn như thế, anh không nói ra, cậu nào dám nghĩ anh thật lòng với cậu. Cho đến cuối cùng... hối hận cũng muộn...

...

- Học trưởng, anh lấy vợ của anh, tôi yêu bạn gái của tôi, chúng ta đều lớn rồi, đừng cứ đùa nghịch như vậy nữa.

- Cậu thật sự không thích tôi?

- Anh đừng hỏi mãi câu đó được không? Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu? Tôi không phải đồng tính, chịu để anh đè bao lâu nay đều vì lợi ích anh cho tôi mà thôi. Học trưởng, hiện tại tôi có bạn gái rồi, Mẫn Mẫn nói cô ấy muốn tôi làm một người đàn ông trưởng thành, cho nên...

- Đê tiện!

- Phải, tôi vốn rất đê tiện, bây giờ anh nhận ra là quá muộn. Anh cần gì tiếc rẻ tôi, chẳng phải anh nói nam hay nữ chỉ cần có lỗ cho anh chọc là được sao? Thôi đi, đừng làm phiền nhau vì chuyện vớ vẩn này nữa.

... Anh vĩnh viễn không hiểu, những lời ấy nói ra, tim cậu đau biết chừng nào...

... Cậu cũng vĩnh viễn không hiểu, khi nghe những lời ấy, trong lòng anh giày vò khổ sở đến nhường nào...

... Vĩnh viễn... không hiểu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.