Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19:

Edit: Phong Lưu, Lam.

 

Trong chín năm không có anh, cuộc sống của y giống như uổng phí, không chút nào tiến bộ. Còn tưởng rằng tình yêu của mình vĩ đại cỡ nào, kết quả kỳ thực là ấu trĩ đến nực cười.

.

Vì bản mix âm EP thứ nhất của mình, y mỗi ngày ngủ không vượt quá bốn tiếng đồng hồ.

Sau khi bản remix “Ánh lửa” hoàn thành, ban nhạc bay đến thành phố X quay chụp quảng cáo. Căn cứ vào lịch trình công việc hiện tại của Lạc Kiều Xuyên, y hiện tại chính là nên hưởng thụ nhàn nhã.

Theo kế hoạch chế tác nguyên bản, phát hành ít nhất cần hai cái nửa tháng, y miễn cưỡng làm xong trong một tháng, buổi tối thứ ba và cuối tuần vẫn có thời gian đi BLEIB Pub. Với y mà nói, thời gian và tinh lực dường như không bao giờ là hoang phí hết.

Lúc đầu, Lê Hân còn thật sự tưởng y rảnh rỗi, cho nên mới có thời gian quay về BLEIB. Vậy mà có một ngày, ba giờ sáng thay ca, y lại nói muốn quay về công ty làm việc. Nhìn biểu cảm nghiêm túc mặt y trên, Lê Hân lúc này mới cho là thật: “Anh phát bệnh thần kinh gì đó? Lúc này rồi, đi cái gì công ty? Cho dù vì chuyện của EP, làm thêm giờ thế này đối với anh cũng là liều mạng.”

Lạc Kiều Xuyên chưa kịp nghĩ quan tâm của Lê Hân phải chăng đã vượt qua quan hệ bạn giường, chỉ nói: “Cái này rất gấp.”

Lúc công tác, thời gian giống như qua rất chậm. Trên thực tế, so với ngủ, làm một chuyện gì đó đều có thể.

Nhất định là bản thân mình rất nhàn, cho nên mới rảnh rỗi suy nghĩ những việc kia. Như thế, công việc lu bù lên có lẽ sẽ khiến tình hình tốt hơn.

Trong tiềm thức y hi vọng khoảng thời gian này kéo dài vô hạn, tuy rằng y không hề muốn thừa nhận điểm này.

Vài ngày sau, Đảo trở về sau khoảng thời gian chụp hình quảng cáo.

Ngay khi mới thấy Lạc Kiều Xuyên, A Tề liền một câu nói toạc ra sự biến hóa vài ngày nay của y, “Hây, mới bao lâu không gặp chứ, đổi sang đi tang thương lộ tuyến sao?” cho đến khi thấy A Tề chỉ chỉ cằm chính mình, y mới phản ứng lại, nói đại khái là trên cằm có thêm dấu vết của mấy mẩu râu màu xanh.

Càng gần kề cái thời hạn kia, y lại càng vội. Có đôi khi tâm tình không thể tránh khỏi buồn phiền, không đủ kiên nhẫn.

Tưởng tượng đến mức gần như bùng nổ, đành không thể không buộc bản thân học đối mặt với sự thực. Dù sao cuộc sống không phải vở kịch tình cảm, không có được người che chở thiên y vô phùng trong lúc nguy khốn tìm được lối thoát cũng không phải mỗi ngày đều xảy ra.

Rõ ràng cách nhau nửa Địa Cầu, còn hy vọng xa vời cái gì?

Nhưng mà, ngay lúc trước hai ngày LIVE DVD của ban nhạc mang tên Island in solitude tour cùng CD “Ánh lửa Remix Version” được bán ra, chuyện giọng ca chính Lục Tự Quang cùng bạn trai đồng tính là nhà tạo mẫu tóc nổi danh người Hoa – Cố An Khang yêu nhau bị lọt vào ống kính truyền thông. Sau khi PISTOL RECORD nhận được tin tức, lập tức tiến vào trạng thái phòng bị. Quả nhiên, ngày thứ hai tin tức này trở thành tiêu đề tiêu khiển của các tờ báo lớn nhỏ, đủ loại ảnh chụp được đưa tin đăng báo trên diện rộng , nhất thời khiến cho Lục Tự Quang và cả ban nhạc bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Ngay lần đầu tiên Lạc Kiều Xuyên nhìn thấy tin, y liền nhận ra nam nhân này.

Quả thật là giấy không thể gói được lửa. Thủ đoạn bản lĩnh của đám paparazzi lôi chuyện ra vui đùa liên tiếp xuất hiện, nghệ sĩ muốn bảo vệ đời tư của mình là căn bản không chút nào ngăn cản được. Lạc Kiều Xuyên nhìn theo cửa sổ ra hành lang, cửa tòa cao ốc PR bị ký giả chen chúc chật như nêm cối.

Lúc đụng phải Lục Tự Quang ở WC, tên tóc bạch kim này đang dựa vào cạnh bồn rửa mặt. Bọt nước rơi trên khuôn mặt khiến cậu ta phải híp mắt, nhưng vẫn cười chủ động chào hỏi y, tâm tình tựa hồ chẳng tệ hại chút nào.

“Người đại diện nói như thế nào?”

“Đại khái là muốn tôi mở họp báo.” Lục Tự Quang lau nước trên mặt, rút mấy tờ giấy ra lau tay, “Não lớn não nhỏ chắc đều bị nước vào rồi.”

Đến phòng nghỉ rút hai điếu thuốc, Lạc Kiều Xuyên nhìn cậu ta tựa ở bên cửa sổ, dùng một cây thất tinh kia đã mài ra vết trầy âm sắc của ZIPPO. Một ngụm khói được nhả ra dần dần bay lên, loanh quanh trên đỉnh đầu cậu ta. Biểu cảm của cậu ta trong làn khói nhìn không ra là vui hay buồn, nhưng ánh mắt trái lại thập phần kiên định.

“Kỳ thực sáng sớm ngày đó hắn đưa cậu tới công ty, xe dừng ở đường đối diện, tôi đúng lúc trông thấy… Huống chi là đám săn tin kia.” Lạc Kiều Xuyên trong tay mang theo thuốc, không có nhìn lại hắn, “Vậy cậu dự định làm như thế nào?”

“Muốn mở họp báo, cũng không phải là không thể được…” Lạc Kiều Xuyên vừa mới kinh ngạc, một giây tiếp theo chợt nghe Lục Tự Quang dập thuốc, nói: “Vậy thì đơn giản nói cho mọi người, tôi muốn ở bên người đàn ông này.”

Suy nghĩ lớn mật như vậy, y lại còn nói ra thật dễ dàng, giống như là một việc nhỏ theo lẽ đương nhiên.

“Nói như vậy, sau này hai người đều sẽ nhẹ nhõm, cũng không cần che che giấu giấu. Nói không chừng, danh tiếng tên kia còn có thể bởi vậy mà càng vang nữa.”

Tuy rằng nửa câu sau giống như nói giỡn, nhưng đều là thật lòng thật dạ.

Tính đi tính lại, cũng không xấu đối với người kia, cho nên dù có đổi bản thân, thậm chí cả ban nhạc cũng đều không tiếc.

Phỉa biết chuyện của bọn họ, thì mới hiểu được cái gì gọi đến chết không đổi.

Nam nhân thoạt nhìn không ai bì nổi kia đã chờ đợi Lục Tự Quang thật lâu, thậm chí vì cậu mới bắt đầu trù tính cho giấc mộng của bản thân, chật vật sinh sống. Hắn cũng từng đi đến nơi cách Lục Tự Quang nửa Địa Cầu, hắn không có tiền, ngôn ngữ không thông, hai năm trong sinh hoạt khó mà tưởng tượng.

Lạc Kiều Xuyên thình lình mới ý thức được, so với những kia, cái gọi là phương thức yêu của bản thân mình quả thực ấu trĩ đến buồn cười.

Chưa bao giờ thật sự mở miệng, chưa bao giờ làm nỗ lực gì, ôm ấp tâm mù quáng tự cho là không sợ thất bại mà đợi ở chỗ này, lại còn hờn giận trách cứ người mình luôn phải đợi vì sao cứ một mực không đến.

Chín năm trước ngày anh bay sang Hà Lan, y đã gọi cho anh một cú điện thoại. Nghĩ rằng, nếu lần này y còn bỏ lỡ cơ hội, vậy thì không cần giữ lại phần tâm sự này nữa. Kết quả điện thoại vang cũng không có bao lâu, đã bị cái người luôn đem âm lượng chuông điện thoại chỉnh tới tĩnh âm nhấc lên. Vừa nghe thấy giọng anh, liền luống cuống tinh thần, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Anh cũng sắp phải đi rồi, về sau cũng sẽ không đến nữa, dù cho một lần này có thành công, vậy cũng có ý nghĩa gì đâu? Khi đó Lạc Kiều Xuyên không lên tiếng, im lặng cúp điện thoại.

Hóa ra trong chín năm không có anh, bản thân mình không có chút tiến bộ nào. Khi đó không có can đảm mở miệng nói, cho tới bây giờ cũng vẫn không dám nói ra. Đời người chưa hết, đã nghĩ mặc cho số trời.

Y cứ như vậy ngồi trên ghế, một điếu tiếp một điếu thuốc, cho đến khi ngoài trời chuyển đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.