Chim Hoàng Yến

Chương 19: Chương 19: Tiệc rượu




Ngoài cổng có nhiều người đứng đợi, khách khứa vây quanh vườn hoa lộ thiên trước biệt thự. Yến tiệc lần này là do một phu nhân thích giao thiệp tổ chức. Chồng bà họ Lý, là một doanh nhân rất có địa vị ở Trữ Tân. Cho nên người được phu nhân này mời đến đều rất vinh dự. Lý phu nhân lần này cố ý mời Lục Úc, bởi vì công trình lớn ở địa phương này là do anh quản lý. Người ở Trữ Tân ban đầu dù không nhận thức rõ về anh, chỉ cần đến Hoài Thành điều tra một chút, cũng có thể biết anh ở Hoài Thành là nhân vật có địa vị như thế nào, rất có hứng thú. Cho nên nghe nói anh đồng ý tham dự, mới đứng ở cổng đợi.

Lục Úc đang ngồi trên xe. Qua cửa kính, anh nhìn thấy những gương mặt xa lạ. Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã bảy giờ đúng. Nghĩ Bùi Hướng Tước chắc đã ăn xong rồi, ở nhà yên tĩnh chờ, chờ anh trở về sẽ hát cho anh nghe. Anh nghĩ đến đây khóe môi liền lộ chút ý cười dịu dàng. Nhưng chỉ trong chốc lát, lúc xuống xe, ý cười kia đã tiêu tán hết.

Lý phu nhân đứng trước cửa. Bà khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục màu lam, trên cổ đeo vòng cổ bằng trân châu cùng màu. Do chăm sóc tốt nên thoạt nhìn không giống một phu nhân đã ngoài năm sáu mươi tuổi. Chỉ có vết chân chim nơi khóe mắt mới khiến tuổi tác của bà bị vạch trần.

Bà đi đến, trên gương mặt tràn đầy vui mừng. Nói với Lục Úc và mọi người xung quanh: “Lục tiên sinh đến Trữ Tân cũng được một thời gian rồi, lại không tham gia buổi gặp gỡ nào. Mọi người đều nói mời Lục tiên sinh rất khó. Lúc gửi thiệp, tôi còn sợ cậu không đến.”

Lục Úc cười, ra hiệu cho Lí Trình Quang đưa lễ vật lên: “Trước đây mới đến Trữ tân, công việc rất bận. Cho nên không có thời gian tham gia. Nhưng Lý phu nhân đã mời, sao vãn bối lại không đến được?”

Lý phu nhân cầm quạt lên che nửa khuôn mặt cùng bờ môi đang mỉm cười: “Cậu còn trẻ, bộ dạng lại tuấn tú. Quan tâm công việc như vậy thật khiến những người khác tự ti.”

Bất luận những người xung quanh ở đâu, địa vị thế nào, Lục Úc vẫn tuyệt đối là hạc giữa bầy gà. Đối với loại tiệc tùng này, từ trước đến nay anh đều không ham thích. Nhưng hiểu cũng xử lý vô cùng thuần thục các đạo lý có qua có lại trong các buổi tiệc rượu, cho nên anh luôn giữ thái độ không thích cũng không ghét. Chỉ cần muốn, làm cái gì cũng không tính là quá phận.

Nói chuyện với Lý phu nhân một hồi, Lục Úc đã đi đến trước biệt thự. Anh tuy là người mới, nhưng chỉ cần có chút nguồn tin cũng đều sẽ biết đến anh. Cho dù không rõ nội tình, nhưng trong tay anh tối thiểu cũng nắm một dự án lớn.

Lục Úc thuận tay đưa điện thoại cho Lí Trình Quang cầm. Anh đọc một dãy số, bảo hắn nếu người gọi là số này thì đưa cho anh nghe. Lục Úc đi về trước, đứng dưới ngọn đèn lấp lánh, đón nhận sự chú ý của mọi người xung quanh.

Bàn thủy tinh ở hoa viên kê rải rác và khéo léo. Trên bàn đặt rất nhiều điểm tâm và đồ uống. Có khách được mời đến còn mang theo trẻ nhỏ, sẽ cho trẻ con ăn một chút. Bản thân cũng nếm thử, mùi vị rất được.

Lục Úc thấy một người phục vụ đang bê đồ ăn, liền hỏi điểm tâm này được đặt mua ở tiệm nào, để mua cho Bùi Hướng Tước ăn thử.

Bùi Hướng Tước lúc nhỏ rất khó khăn, không bao giờ được ăn đồ ngọt. Sau khi ở chung với Lục Úc, nếm thử liền thích, cũng thích cách trang trí đáng yêu trên các loại bánh ngọt. Lục Úc luôn để ý, đi ăn ở đây cũng sẽ nhớ mua điểm tâm mang về.

Nét cười trên gương mặt Bùi Hướng Tước ngọt ngào hơn bất cứ loại điểm tâm nào.

Có lẽ là yêu một người, sẽ thời thời khắc khắc đặt người đó trong tim, một giây cũng không quên.

Ngay cả Lục Úc cũng không phải ngoại lệ.

Trong lúc đang phân vân xem loại nào hợp khẩu vị Bùi Hướng Tước hơn, thì từ xa có một bóng người bước về phía Lục Úc. Vóc dáng y cao lớn, cũng xem như anh tuấn, nhưng lại rất gầy, toàn thân giống như chỉ có da bọc xương, ngay cả quần áo cũng không che đậy được.

Y đứng trước mặt Lục Úc, nhếch miệng, giống như đang cười. Nhưng đặt nụ cười trên gương mặt hốc hác kia, lại thấy có phần quỷ dị.

Y nói: “Nghe danh đã lâu nhưng không được diện kiến. Lục tiên sinh đến đây lâu như vậy, thật sự là khó gặp. Người từ Hoài Thành đến đều như thế sao?”

Lời nói mang đầy ác ý, nét mặt không lưu tình. Người xung quanh nghe được, đều nhỏ giọng đi một chút.

Lục Úc cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Chẳng để tâm cười: “La nhị công tử nói đùa, Hoài Thành có cái tốt của Hoài Thành. Trữ Tân cũng có cái tốt của Trữ Tân. Đáng tiếc là Trữ Tân tốt như vậy, lại sinh ra một người không tốt lắm.”

Anh nói nhẹ nhàng như vậy, người xung quanh đều kinh ngạc pha chút sợ hãi nhìn anh. Quả thực, người họ La trước mặt, tên là La Thành, nhị thiếu gia của La gia. Là gia ở Trữ Tân có thể coi như có thế lực lớn nhất, tiền tài cực thịnh, người bình thường đều không dám dây vào.

Nhưng Lục Úc không phải là người bình thường.

Hạng mục lớn kia, vốn định trước là của La gia, nhưng lại bị Lục Úc đoạt được. Cho nên vị nhị công tử này đến đây, coi như cũng có lý do.

Sắc mặt của La Thành trầm xuống, khuôn mặt gầy gò vặn vẹo, hung tợn nói: “Lục Úc, mày đừng tưởng rằng đoạt được cái hạng mục không quan trọng kia từ nhà tao là có thể kiêu ngạo sống ở cái đất Trữ Tân này.”

Quả nhiên là thế.

Người xung quanh giả bộ mắt điếc tai ngơ, sau lưng La Thành là La gia, ai cũng không muốn đắc tội.

Lục Úc cũng chẳng bận tâm. La Thành không có bản lĩnh gì. Lần này đến đây khiêu khích anh, nhất định là có người giựt giây, hoặc là bản thân không nhịn được. Đây không phải chuyện gì to tát.

Lục Úc vẫn cười, trông vô cùng ôn hòa, chậm rãi nói: “Không nói đến chuyện ở Trữ Tân kiêu ngạo, kiêu ngạo trước mặt cậu cũng không khó đi.”

Bầu không khí càng trở nên căng thẳng. La Thành biến sắc. Đang định nói lại thì Lí Trình Quang đi tới, trên tay cầm cái điện thoại.

Lục Úc cúi đầu, thấy dãy số hiển thị trên màn hình, khuôn mặt lập tức thả lỏng. Anh xoay người đến gần hồ bơi, nơi vắng người, mới nhận điện thoại: “A Bùi.”

Đối với câu “A Bùi” này, Bùi Hướng Tước đã nghe mòn tai, lập tức có thể hiểu ngay, thuận miệng trả lời lại.

“Lục, Lục thúc thúc.”

Có lẽ là do Lục Úc không đứng trước mặt, nên cậu có chút làm càn, không suy nghĩ đã nói ra miệng.

Lục Úc ngẩn người, buồn cười nói: “Chắc trong lòng lúc nào cũng gọi tôi là Lục thúc thúc phải không? Bình thường giả bộ tốt lắm, còn lừa cả tôi.”

Bùi Hướng Tước rúc người vào ghế, cố gắng nói dối một phen: “Tôi....tôi không có...” Nhưng cậu không chú ý đến vết thương trên miệng, mở miệng ra liền đau, rên lên một tiếng, rồi vội vàng che loa điện thoại lại.

Lục Úc thính lực rất tốt, nét cười trên mặt lập tức biến mất. Tay gõ lên bàn, nhưng không hỏi gì.

Anh đang kiềm chế.

Khẩu khí của anh vẫn dịu dàng: “Vậy em chờ tôi về, sẽ mang bánh ngọt về cho em.”

Cúp điện thoại xong, nét mặt anh lập tức trầm xuống. Bùi Hướng Tước nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lúc yến tiệc kết thúc, Lục Úc lập tức trở về.

Anh mở cửa. Bùi Hướng Tước đang ngồi trước bàn làm bài tập. Làn da trắng như tuyết nổi bật dưới ánh đèn mờ. Nghe thấy tiếng mở cửa, trong mắt cậu tràn đầy niềm vui. Nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại giơ tay lên che phân nửa khuôn mặt.

Lục Úc chậm rãi đến gần, trong thanh âm không nghe ra hỉ nộ. Một tay anh nắm lấy cằm Bùi Hướng Tước, kéo đến trước mặt mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.