Chiến Thần Biến

Chương 13: Chương 13: Lần đầu tiên ra tay




Lục Tử Lăng đối xử với hắn vô cùng tốt, Đằng Phi cũng đã vài lần do dự không biết có nên đem công pháp tu luyện đấu mạch cho nàng biết hay không, nhưng nhớ đến cha mình vì món đồ vật này mà chết thảm còn mẹ thì sinh tử không rõ, cuối cùng Đằng Phi cũng nhịn được.

Cũng không phải là hắn không tin Lục Tử Lăng, mà bởi vì thứ này đã khiến quá nhiều người phải chết, Đằng Văn Chí năm đó suất lĩnh, bên người có một trăm hai mươi hắc y vệ lại còn thêm rất nhiều đệ tử Đằng gia bên Tây thùy nhưng toàn bộ đều chết hết, còn có một người luôn luôn quan tâm bảo hộ hắn là Lý thúc cũng vì vậy mà tự sát.

Bởi vì một kiếp họa đó cho nên sinh ý ở Tây thùy của Đằng gia thiếu chút nữa là sụp đổ.

Đồng thời, công pháp thiên đấu mạch này quá mức ly kỳ quỷ dị,

Cho nên Đằng Phi muốn thử nghiệm một chút.

Nếu thật có thể thành công, đến lúc đó, Đằng Phi nhất định sẽ đem công pháp này cho Lục Tử Lăng một phần.

Bởi vì… chính nàng đã cải biến vận mệnh của mình!

Ngay khi hắn còn đang ở bên trong sơn động thì ở bên ngoài sớm đã náo nhiệt long trời lỡ đất.

Bát đại gia tộc trong Thanh Bình phủ cho người ta ấn tượng là vô cùng cường đại, đừng nói là Thanh Bình phủ mà ngay cả Thanh Nguyên châu cũng không có thế lực nào dám chủ động khiêu khích bát đại gia tộc. Giống như không một ai dám trêu chọc vào Đằng gia hay bát đại gia tộc, thế lực đều rất cường đại.

Nhưng mà bát đại đại thế lực cường đại như thế chỉ trong vòng một tháng đã hai lần bị trộm viếng thăm, hơn nữa lần sau so với lần trước lại càng ngoan độc hơn.

Lần đầu, bát đại gia tộc có thể nói tổn thất thảm trọng, toàn bộ dược liệu cùng ma hạch trân quý đều bị mất, bát đại gia tộc liền phẫn nộ, phái ra rất nhiều võ giả hơn nữa lại treo giải thưởng, thề phải tìm ra tên trộm chết tiệt kia.

Lần thứ hai thì thiếu chút nữa đã làm cho người trong bát đại gia tộc phun máu mà chết, trong một đêm tất cả các đấu kỹ công pháp cơ mật cao nhất đều bị mất sạch.

Thử nghĩ lại xem lần trước lúc mất đi dược liệu cùng ma hạch, bát đại gia tộc đã chẳng khác nào bị người khác hung hăng tát lên mặt một cái.

Đây cũng không phải là tổn thất quan trong nhất, ở bất kỳ một gia tộc nào thì công pháp đấu kỹ đều được xem là vấn đề quan trọng, cơ mật nhất. Là thứ để so sánh thực lực và chi bảo trấn tộc bên trong.

Hoàng triều Chân Vũ có câu: “Nhà tan nhưng đấu kỹ công pháp không thể mất”.

Chỉ cần đấu kỹ công pháp còn thì như vậy chỉ trong gia tộc chỉ không chết hết, sớm muộn gì cũng có cơ hội đông sơn tái khởi.

Một ít đấu kỹ công pháp cấp cao thì trừ bỏ vợ con và đệ tử ra, người khác không có tư cách để tu luyện.

Đặc biệt là phòng ngừa truyền ra cho người bên ngoài cho nên phần lớn các bản đấu kỹ công pháp quan trọng nhất đều là độc nhất, cho dù vợ con hay đệ tử trong gia tộc cũng chỉ có thể xem mà học tập, không có cơ hội mang đi.

Lúc trước bị mất hết dược liệu ma hạch trân quý chính là làm tổn thương một chút nguyên khí. Chỉ cần dùng tiền mua lại thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà bị mất đấu kỹ công pháp quả thật là làm tổn thương gân cốt, chính là muốn lấy mạng của bọn hắn a.

Rất nhiều người đều đang suy đoán, đến rột cuộc là ai, lại dám gây sự với bát đại gia tộc, đúng là kết xuống huyết hải thâm cừu.

Chuyện này, náo loạn đến bây giờ, đã kinh động đến cả Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả, lục giai cửu cấp đại đấu sư Lãnh Nguyên Dã, đã lập tức đi Thanh Bình Phủ điều tra chuyện này.

Lãnh Nguyên Dã là người thủ hộ của Thanh Nguyên châu cho nên hắn có trách nhiệm bảo hộ cả Thanh Nguyên châu. Mặt khác, hắn lại còn là cường giả mạnh nhất của Thanh Nguyên Châu. Chuyện tình của Bát đại gia tộc, đã có người đem ánh mắt hướng lên trên người của hắn!

Thậm chí còn có một vài tin đồn, tổn thất của bát đại gia tộc, có thể có một chút liên quan đến thủ hộ đại nhân!

Cùng lão tử có quan hệ cái rắm?

Lãnh Nguyên Dã tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu. Hắn làm sao có thể đi làm mấy chuyện này? Cho nên Lãnh Nguyên Dã thề: Nếu bắt được tên trộm đáng chết kia, nhất định sẽ đem hắn băm thây vạn đoạn!

Thời gian gần đây, toàn bộ Thanh Bình phủ quả thực đều thần hồn nát thần tín, ở gia tộc cường đại giống như Đằng gia, lão gia tử cũng đã sớm phân phó xuống, tất cả các đệ tử giả tộc trong khoảng thời gian này đều phải thu liễm hành vi của mình, ngàn vạn không để cho ngoại nhân nắm được cơ hội tìm Đằng gia gây phiền toái.

Đấu kỹ bị thất lạc, đây chính là một chuyện tày đình... đám gia tộc bị trộm đang dốc lòng tìm đến đỏ cả mắt này không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu. Một trong bát đại gia tộc Thanh Bình Phủ, Vương gia, gần đây là phái ra không ít đệ tử đến Đằng Gia trấn, mục đích cũng không ngoài chuyện truy tìm cực phẩm dược liệu cùng tra xét sự tình đấu kỹ bị đánh cắp. Cho nên, trong khoảng thời gian này, tất cả đám thiếu niên Đằng gia, đều thành thành thật thật. Cho dù Đằng gia trấn là địa bàn của bọn hắn, nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận từng ly từng tí, ai cũng không muốn đụng vào người bát đại gia tộc đang vô cùng mẫn cảm kia.

Hôm nay, người bát đại gia tộc đã bị dày vò đến mức sắp phát điên rồi, xem người nào cũng giống như là kẻ trộm.

Đằng Phi quay trở lại Đằng gia trấn, tuy chỉ ngắn ngủi có hai mươi ngày, nhưng hắn lại có cảm giác giống như là đã trải qua cả một đời người. Hai mươi ngày trước, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên tầm thường, đấu vũ song phế (cả vũ kỹ và đấu khí đều là phế vật). Hai mươi ngày sau, hắn chẳng những là Thất cấp chân khí Đại Đấu Sư. Đấu khí trong cơ thể, cũng đã tích lũy đến một trình độ nhất định, tuy rằng còn ít vàđấu hạch dường như vẫn vô cùng mờ mịt, nhưng hành trình ngàn dặm, cũng được bắt đầu từ đôi chân, biển rộng mênh mông, cũng là tích lũy từ từng giọt nước.

Cho nên, nếu so với tâm cảnh lúc trước, hiện tại Đằng Phi cảm thấy tràn ngập tin tưởng đối với bản thân.

- Ồ? Ta tưởng là ai? Đây không phải là phế vật Đằng gia sao?

Trong lúc Đằng Phi còn đang cúi đầu trầm tư, chuẩn bị quay trở lại gia tộc, trước tiên bái kiến gia gia một lần, sau đó chuyên tâm tu luyện Thiên Đạo năm mươi đấu mạch đại pháp, thì bên cạnh chợt vang lên một thanh âm chói tai.

Phế vật? Hai chữ thực quen thuộc ah!

Trong lòng Đằng Phi có chút cảm khái, kỳ thực coi như là ở trong gia tộc, chỉ cần nhắc đến Đằng Phi, cơ hồ tất cả mọi người , cho dù là trước mặt Đằng Phi không nói ra trực tiếp, nhưng động tác bĩu môi, ánh mắt xem thường phía sau lưng cũng đã biểu đạt ý nghĩ trong lòng của bọn họ.

Một tên phế vật mà thôi!

Đằng Phi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh đi tới trước Thác Bạt Mẫn Hồng, ánh mắt rơi vào mấy người trẻ tuổi ở bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng.

Trong đó bắt mắt nhất là một vị thiếu nữ, khoảng mười bốn mười năm tuổi, mắt ngọc mày ngài, mái tóc như suối, nhẹ hàng xõa xuống hai vai, đôi mắt sáng như sao, ánh mắt cực kỳ thanh tịnh, giống như là được quần tinh ủng nguyệt vây quanh.

Thác Bạt Mẫn Hồng đứng bên cạnh thiếu nữ này, vẻ mặt khinh thường, nhìn về phía Đằng Phi, đồng thời còn nhỏ giọng cùng đám người kia nói cái gì đó. Không cần phải nghe cũng có thể đoán ra được, đang kể lể sự tích Đằng Phi phế vật như thế nào.

Ngoại trừ thiếu nữ này, còn có hai nam tử tuổi thoạt nhìn hơi lớn một chút, trong đó có một nam tử thân hình có chút gầy gò, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác mười phần nguy hiểm, phảng phất trong thân thể nam tử kia, có cất giấu lực lượng của một con báo! Một đôi mắt mười phần trầm ổn, không hề giống như ánh mắt lỗ mãng của Thác Bạt Mẫn Hồng khi nhìn về phía Đằng Phi, cũng không có một chút nào dáng vẻ khinh thường, ngược lại sau khi nghe Thác Bạt Mẫn Hồng kể lể, lại có chút nhíu mày. Hiển nhiên, vị nam tử này tựa hồ không đồng ý đối với những lời nói của Thác Bạt Mẫn Hồng. Người còn lại thìnhìn Đằng Phi đầy vẻ khinh thường, Đằng Phi nhìn thấy người này, tinh thần có chút hoảng hốt. Trong giấy lát, hắn chợt nhớ lại người này không phải là đệ tử Vương gia năm đó khi dễ bản thân mình, sau đó bị Đằng Vũ đánh cho một trận hay sao? Vài năm không gặp thoạt nhìn cũng không có tiến bộ quá lớn.

Trong lòng Đằng Phi nghĩ như vậy, lập tức chuẩn bị đi vòng qua đám người kia. Cho dù Đằng Phi không biết Lục Tử Lăng gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cho Thanh Bình phủ gặp vô số phong ba. Nhưng từ nhỏ đã trải qua nhiều sóng gió, khiến cho thiếu niên này sớm đã học được bổn sự hỉ nộ bất lộ. Chó cắn người thường là chó không sủa, khiến cho người khác cảm giác được ngươi không nguy hiểm. Đó mới là cách sống của Đằng Phi. Cho dù là lúc Đằng Phi còn là đấu vũ song phế, cũng vẫn xem thường loại người tiểu nhân đắc chí, gà trống choai choai giống như Thác Bạt Mẫn Hồng, loại người này từ khi sinh ra đã được chú định là không có chút tiền đồ nào rồi.

- Phế vật, thiếu gia nhà chúng ta hỏi ngươi kìa? Mẹ nó, ngươi bị điếc rồi sao?

Một tên tùy tùng đứng ở bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng, ngăn Đằng Phi lại, vênh váo tự đắc nói. Biểu hiện cùng Thác Bạt Mẫn Hồng không sai biệt một chút nào, đúng là chủ nào tớ nấy. Tên tùy tùng này của Thác Bạt Mẫn Hồng tên là Thác Bạt Nhị, vốn là không có tên, nhưng sau khi theo hầu Thác Bạt Mẫn Hồng, được hắn ban cho tên là Thác Bạt Nhị. Nhục mạ, đùa bỡn Đằng Phi, Thác Bạt Nhị cũng không phải là làm lần đầu. Thực tế, hôm nay tới mấy vị đại nhân vật, Thác Bạt Nhị lại càng cảm thấy hưng phấn, vẻ mặt đầy đắc ý, tựa hồ là hướng vị thiếu nữ xinh đẹp kia khoe khoang.

Đáng tiếc, hắn biểu diễn tựa hồ cũng không có thành công, vị thiếu nữ kia ngược lại có chút nhíu mày, tựa hồ không vui. Thác Bạt Mẫn Hồng thấy thế, còn tưởng Đằng Phi chọc giận viên minh châu mà hắn chỉ dám tơ tưởng trong lòng, lập tức cau mày, khinh thường cười lạnh nói:

- Phế vật đúng là phế vật, đồ vô dụng. Nhanh cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt nữa!

Thác Bạt Nhị cũng cười lạnh theo, quát:

- Mau cút đi! Có nghe thấy không? Chẳng những là phế vật, ngay cả đầu óc cũng ngu si, mau cút đi!

Đằng Phi hít sâu một hơi, nhùn thoáng qua Thác Bạt Mẫn Hồng, sau đó lướt qua thiếu nữ thanh tú đang nhíu mày, hơi do dự một chút, sau đó quay người bỏ đi.

- Hừ một tên con hoang không cha không mẹ, thần khí cái gì?

Thác Bạt Nhị cảm thấy bản thân lúc này thực uy phong, con cháu chi chính Đằng gia ah! Nhi tử của Đằng Tam gia năm đó đại danh đỉnh đỉnh, lại bị bản thân mình nhục mạ như vậy cũng không dám cái lại, có sự tình nào có thể thoải mái hơn?

Đáp án hiển nhiên là có!

Đằng Phi đã đi được ba, bốn bước, nghe được những lời này, giống như một con sư tử đã ẩn núp đã lâu, trong giây lát chợt chồm lên, trong cổ họng phát ra một tiếng thét giống như là gầm rú:

- Ngươi nói ai là con hoang?

BA~!!!!!

Một tiếng động giòn tan vang chấn động cả màng nhĩ, khiến cho tư duy tất cả mọi người không kìm được dừng lại một chút.

Thân thể Thác Bạt Nhị lập tức đứng tại chỗ quay tròn hơn mười vòng, một ngụm máu tươi phụt thẳng ra, ầm một tiếng, lập tức đổ sập trên mặt đất.

Thát Bạt Mẫn Hồng bên cạnh giật mình choáng váng, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài cũng ngây ngẩn cả người, còn nam tử trầm ổn lẫn nam tử vẻ mặt khinh thường ban nãy đều giống như hoá đá.

Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Đằng Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.