Chiến Thần Bất Bại

Chương 86: Chương 86: Ý định của Khổng Hữu Lâm




Trong một góc khuất, dưới ánh mặt trời chói chang, một bộ giáp máy ảm đạm không chút ánh sáng mang theo thiếu niên đường hoàng tùy ý bay bổng lên không trung.

Kiếm Xỉ Hổ như con chim lớn lao vút lên cao.

Binh vô cùng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của hắn là: động tác này thật không hợp lẽ thường, quá không hợp lẽ thường, động tác này…

Hắn là một giáo quan nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là nghiêm khắc tới mức cố chấp trong chuyện huấn luyện, nhưng khi ánh mắt hắn theo Hổ Răng Kiếm bay lên trời, những âm thanh từ tận đáy long kia như dần phai nhạt, đầu óc hắn có phần mông lung dõi theo Hổ Răng Kiếm trên bầu trời, như có ảo giác rằng nó đang bay lượn!

Binh kinh ngạc ngước nhìn.

Hổ Răng Kiếm nặng nề dần dần hạ xuống, than thể Đường Thiên giang ra giữa bầu trời, hai tay giơ cao, mọt chân duỗi thẳng, chân khác co lại. Mặt đất nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt Đường Thiên nhưng hắn hoàn toàn ko sợ hãi hay dao động, con mắt như một quầng lửa, khóe miệng nhoẻn một nụ cười bướng bỉnh.

Phốc!

Như lưỡi đao đâm vào đậu hũ, cái chân duỗi thẳng của Hổ Răng Kiếm như một mũi đinh ghim sâu vào bùn đất, sâu tới mức ngập cả đầu gối.

Thân hình Hổ Răng Kiếm không chút sứt mẻ.

Tên nhóc này…

Binh ngơ ngác nhìn Hổ Răng Kiếm dùng một chân còn lại làm điểm tựa rút cái chân còn lại đang ngập sâu trong bùn đất ra, trong long chấn động tới mức khó tả. Hắn đã dự đoán đủ mọi kết quả nhưng trong đó tuyệt đối không có kết quả ngay trước mắt. Xưa nay hắn cũng chưa từng đánh giá thấp tiềm lực của Đường Thiên, thế nhưng…

Hắn ngơ ngác nhìn Hổ Răng Kiếm màu đồng xanh thong dong bước khỏi đất bùn.

Lần đầu tiên học chạy nước rút cự ly ngắn mà đã có thể thực hiện hoàn mỹ như vậy, điều này khiến Binh vô cùng kinh ngạc. Song đó cũng chỉ là kinh ngạc thôi, thật sự khiến Binh chấn động lại là bước nhảy cao vút trên không trung của Đường Thiên. Ngay Đường Thiên cũng không biết bước nhảy của mình rốt cuộc là gì, song Binh hiểu rất rõ. Nó có một cái tên riêng của mình, là “bước nhảy khoảng cách cực xa”. Nghe thì rất bình thường mà trên thực tế cũng chỉ nằm trong chương trình huấn luyện rất bình thường. Song khi khoảng cách của nó vượt quá hai trăm mét, vậy lại là một độ khó khác. “Bước nhảy khoảng cách cực xa” cấp bậc này cần có khả năng khống chế lực lượng đạt tới mức cực cao.

Cự ly bước nhảy này của Đường Thiên cũng đã vượt qua hai trăm mét, nói chính xác hơn là hai trăm hai mươi bốn mét. Trình độ như vậy cho dù đặt trong binh đoàn thời đó…

Binh chưa từng dạy Đường Thiên ““bước nhảy khoảng cách cực xa”.

Thằng nhãi này… Đúng là đồ biến thái…

Đường Thiên hoàn toàn không hề hay biết mình đã làm một chuyện cực kỳ lợi hại, có điều hoàn thành được trong vòng tám giây, gã cũng đang đắc ý vô cùng Nếu lúc này ở một nơi an toàn chắc đã sớm quay sang Binh khoe khoang khoác loác rồi, song giờ ở đây, ã chỉ có thể đắc ý làm dáng lực sĩ khoe cơ bắp.

Sắc mặt Binh xoạt cái tối sầm.

Tên khố kiếp này…

May là thằng nhãi này không phải lính dưới tay mình thời đó, nếu không chắc chắn làm hỏng cả không khí binh đoàn.

Binh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn nghiêm nghị bay tới bên người Đường Thiên, tốc độ nhanh như tia chớp.

“Thế nào, ông lão, bị thiếu niên vĩ đại như thần làm cho ngạc nhiên rồi hả!” Đường Thiên đương đương đắc ý: “Tuổi cao sức yếu rồi sao hiểu được sức mạnh của thanh niên!”

“Tuổi cao sức yếu… Ha ha ha…” Tiếng cười của Binh không hề che dấu sát khí.

Đường Thiên bị sát khí của Binh làm cho giật mình, nhanh chóng thức thời nói lảng sang chuyện khác: “Ai da aid a, phải tăng tốc lên, không thể để tên khốn kiếp kia trốn thoát được.”

Nói xong Đường Thiên nhanh chóng bỏ chạy dưới ánh mắt giết ng của Binh, lao thẳng về phía bức tường.

Nhảy qua bức tường, vừa hạ xuống đất than thể Đường Thiên đột nhiên cứng đờ, trước mặt hắn là một con sói máy hung hăng quan sát hắn. So với đà điểu đồng máy, con sói máy trước mắt nhỏ nhắn tinh xảo hơn nhiều, hình thể của nó không khác sói thật là bao, toàn thân là máy móc bằng đồng thau, kết cấu tinh xảo, bốn móng vuốt sắc bén như đao, miệng đầy răng nen bén nhọn lạnh toát. Ánh mắt sói đồng tỏa ánh sáng xanh lục khiến Đường Thiên cũng thầm sợ hãi.

Song khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là ánh mắt màu xanh lục của sói đồng nhanh chóng ảm đạm trở lại.

Sói đồng quay người bỏ đi.

Mãi tới lúc này, Binh mới xuất hiện bên cạnh Đường Thiên như một bóng ma, đột nhiên nhận xét một câu: “Lâm gia này đúng là đồ ngu ngốc, thú máy lại chỉ nhận được mỗi người.”

Đường Thiên đang vô cùng căng thẳng bị câu nói bất lình thình này của Binh dọa cho giật nảy mình.

Suỵt!

Binh giơ ngón tay lên miệng, vẻ mặt lạnh lung hong dong, ngăn tiếng hét của Đường Thiên nghẹn lại ở cổ.

Sau đó bỏ lại một bong lưu tiêu sái.

Cái gã già còn chưa chết này… Rõ rang là cố ý!

Đường Thiên hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng đây không phải nơi phát tác, gã nổi giận đùng đùng lao về phía trước.

Nhìn đâu cũng có thể thấy đủ loại thú máy tuần tra khắp nơi, Hổ Răng Kiếm tiếp cận, đám thú máy nhao nhao lộ vẻ cảnh giác, hai mắt bừng sáng ánh lục, song cũng rất nhanh chóng ảm đạm trở lại.

Đường Thiên đi suốt quãng đường đều không gặp trở ngại gì.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng nói chuyện, tinh thần Đường Thiên chấn động, lặng lẽ mò qua.

oOo

“Lần nào tới quý phủ cũng khiến ta mở rộng tầm mắt.” Ánh mắt Khổng Hữu Lâm đảo qua những máy móc bằng đồng xung quanh.

“Khổng huynh quá khen rồi.” Gia chủ Lâm gia Lâm Giang khiêm tốn đáp lời, hắn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gầy gò song hai mắt lấp lánh ánh sáng, người mặc một bộ áo bào xanh, khẽ cười nói: “Sao so được với Khổng huynh, sao so được với bộ giáp Thiên Nga của Khổng huynh, gần xa nức tiếng, cho dù chúng ta thân ở hồn khu cũng nghe danh nào chỉ một hai lần.”

Khổng Hữu Lâm cười ha hả đáp: “Chút trình độ đó của ta thật quá mất mặt.” Nói tới đây lại hơi ngừng, giả bộ như chỉ khẽ đảo qua: “Ngược lại tệ muội lại đột phá cấp tám khiến người làm huynh trưởng như ta hổ thẹn không thôi!”

Lâm Giang vẻ mặt biến đổi: “Nếu ta nhớ không lầm vậy tiểu thư năm nay mới chỉ hai mươi tám tuổi, vậy mà đã bước vào cấp tám, tư chất thiên phú như vậy thật quá kinh người! Chúc mừng Khổng huynh!”

Khổng Hữu Lâm ra vẻ tự giễu nói: “Lâm huynh đừng giễu cợt ta. Huynh không bằng muội, ta thật quá mất mặt.”

Miệng thì nói vậy nhưng trong giọng điệu đã chẳng giấu nổi vẻ đắc ý. Muội muội Khổng Diệc Ngữ đột phá cấp tám cũng đồng nghĩa với thực lực Khổng gia tăng vọt, hắn cũng sẽ nhận được lợi ích thực tế. Ngay như lúc này, giọng nói Lâm Giang đã lộ rõ vẻ thân thiện, sao hắn lại không nhận ra?

“Lời này của Khổng huynh thật hơi có chút được lợi còn khoe khoang rồi, ta đây này, ngày chờ đêm mong, chỉ muốn có một muội muội như vậy mà thôi!” Lâm Giang ra vẻ khó chịu nói.

"Ha ha!" Khổng Hữu Lâm cười lớn.

Đúng tại lúc này, đột nhiên một thiếu niên vừ xông vào, vừa hô lớn: "Phụ thân! Phụ thân!"

Lâm Giang không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Có chuyện gì, sao lại hô to gọi nhỏ như vậy?”

Nếu Đường Thiên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thiếu niên này chính là một trong những người từng bị gã bắt nạt lần trước, Lâm Uy. Lâm Uy nghe Lâm Giang mắng vậy lại thấy bên cạnh đang có khách vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Xin thúc thúc thứ lỗi, tiểu chất đã lỗ mãng rồi!”

Thấy Lâm Uy lễ phép như vậy sắc mặt Lâm Giang mới hơi dịu lại.

Khổng Hữu Lâm nghe vậy cười ha hả đáp: “Đây là hiền chất sao? Quả nhiên hổ phụ không có khuyển tử, quả có chút phong phạm Lâm huynh năm xưa.”

Sắc mặt Lâm Giang lúc này đã hòa hoãn: “Còn không mau chào Khổng thúc thúc của con.”

Lâm Uy nghe vậy lập tức thi lễ.

Khổng Hữu Lâm kéo Lâm Uy tới, giọng nói ấm áp: “Hiền chất vội vàng chạy tới như vậy chắc có chuyện gì cực kỳ quan trọng, hai người cứ nói chuyện, đừng để ý tới ta.”

Lâm Giang xua tay: “Khổng huynh khách khí quá. Con cứ nói đi, Khổng thúc thúc là người một nhà.”

Lâm Uy nghe vậy bèn thành thật đáp: “Tên cưỡi đà điểu đồng máy lần trước lại xuất hiện nhưng có vẻ hắn ở cùng Sylar!”

“Sylar?” Lâm Giang nhíu mày.

Khổng Hữu Lâm ngạc nhiên: “Là đà điểu đồng máy của binh đoàn Nam Thập Tự?”

Lâm Giang khôi phục tinh thần gật đầu đáp: “Không sai, chính là nó. Lúc đó khuyển tử vừa thấy đã vô cùng ngạc nhiên, muốn chạy tới mua ngay lại. Không ngờ người này đã nóng nảy lại cực kỳ thô lỗ, ỷ thế ép người. Song thực lực của hắn rất mạnh còn lừa gạt đám người bọn họ. Chút ân oán nhỏ này Lâm gia chúng ta cũng không để ý, song Khổng huynh cũng biết đó, đối với Lâm gia ta đà điểu đồng máy có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nếu có được nó chắc chắn thuật máy móc của Lâm gia tay sẽ tiến thêm một bước. Nếu hắn chịu đưa nó ra, Lâm gia ta nguyện trả giá cao!”

“Không ngờ cổ vật của binh đoàn Nam Thập Tự giờ vẫn còn tái hiện nơi hậu thế.” Khổng Hữu Lâm thán phục, lại chuyển giọng an ủi: “Chuyện này ta ủng hộ Lâm huynh, thần vật như vậy để trên tay họ cũng chỉ phí của trời. Nếu vào tay Lâm huynh chắc chắn có thể phục hưng lại kỹ thuật máy móc năm xưa, phát huy giá trị của nó!”

Lâm Giang xúc động: “Chỉ có Khổng huynh hiểu ta.”

“Người khác không biết tay nghề Lâm huynh chứ ta sao lại không hiểu?” Khổng Hữu Lâm nói: “Sàn võ nhược điểm xuất phát từ tay Lâm huynh, cho dù đặt trong võ hội chúng ta mọi người cũng khen không dứt lời.”

Lâm Giang khiêm tốn đáp: “Khổng huynh khen quá lời rồi, đó cũng là lần đầu ta làm ra thứ như vậy, chẳng hay sàn võ nhược điểm có vấn đề gì không?”

“Ài, ta tới đây cũng chính bởi chuyện này.” Khổng Hữu Lâm đáp.

“Chẳng lẽ sàn võ nhược điểm có vấn đề gì?” Lâm Giang nghe vậy sửng sốt, vội vàng hỏi.

“Lâm huynh có chỗ không hiểu, sàn võ nhược điểm đã không còn nữa rồi.” Khổng Hữu Lâm khẽ thở dài, nhẹ nhàng thuật lại trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Giang và Lâm Uy: “Mới cách đây không lâu, ta tới Vũ An tinh chọn một số người mới. Một tân nhân trong đó khiêu chiến sàn võ nhược điểm không ngờ lại khiến nó nổ tung. Hôi Miêu Đồng cùng tất cả thẻ hồn tướng đều bị phá hủy.”

“Không thể nào!” Lâm Giang càng thêm kinh hãi, bật thốt lên.

Khổng Hữu Lâm miêu tả lại tình hình khi đó.

Lâm Giang nghe xong im lặng một lát rồi mới đáp: “Khổng huynh đoán chắc không sai, ngoại trừ lực lượng huyết mạch, ta thật không nghĩ ra còn thứ gì khiến Hôi Miêu Đồng nổ tung như vậy. Có điều, quý hội sở trường là bí bảo, lực lượng huyết mạch đó cũng chỉ là vô dụng…”

“Đúng vậy, ài, thế nên ta đã đưa hắn tới ngoại doanh Đại Lăng rồi.” Khổng Hữu Lâm cười nhạt đáp: “Lực lượng huyết mạch mạnh mẽ như vậy không thể để Hắc Hồn đoạt đi được!”

Nghe tới ngoại doanh Đại Lăng, Lâm Giang cũng thầm rung mình, long dạ tên Khổng Hữu Lâm thật ác độc, ngoài miệng lại đáp: “Tâm địa Khổng huynh thật lương thiện, vẫn lưu lại cho hắn môt con đường sống.”

“Ài, ngươi cũng biết tật xấu của ta rồi đó, có khi lại hơi mềm long.” Khổng Hữu Lâm giả vờ tự giễu nói: “Có điều lần này ta tới là muốn mời Lâm huynh giúp ta chế tạo lại một sàn võ nhược điểm khác.”

Lâm Giang lộ vẻ khó xử.

Khổng Hữu Lâm đã sớm đoán trước, một sàn võ nhược điểm đã hao phí biết bao thời gian của Lâm Giang, có điều hắn đã tới đây đương nhiên phải có chỗ dựa, bèn cười nhẹ nói: “Công việc của Lâm huynh chắc đang rất bận rộn, nghe nói thú máy của Lâm gia đã bán tới những chòm sao rất xa. Lần này ta tới mang theo một món đồ tốt.”

Khổng Hữu Lâm sắc mặt chắc chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.