Chiến Thần Bất Bại

Chương 68: Chương 68: Xung đột




Dụ Bảo nhận ra đám thiếu niên này.

Trong toàn bộ hồn khu, thành Tam Hồn không coi là lớn, đám người kia lại thường xuyên xuất hiện trong thành Tam Hồn, Dụ Bảo đương nhiên nhận ra. Đám thiếu nam thiếu nữ này bối cảnh cực sâu, đến từ các gia tộc bất đồng, mấy vị thiếu gia này liên hợp lại cùng một chỗ, toàn thành Tam Hồn không ai dám động vào.

“Quả thật là đà điểu đồng máy!” Một thiếu niên mặc áo trắng hứng thú quan sát đà điểu đồng máy rồi tán thưởng: “Đọc trong sách lâu rồi, đà điểu đồng máy là một trong những vật cưỡi nổi tiếng nhất của binh đoàn Nam Thập Tự, không ngờ hôm nay lại được tận mắt thấy.”

Một thiếu nữ áo sam bên cạnh thiếu niên áo trắng không ngừng giật giật tay áo thiếu niên áo trắng: “Uy ca ca, chim to, muội muốn chim to! Muội muốn chim to!”

Dụ Bảo mặt mũi biến sắc, bầu không khí cũng trở nên quái dị.

Đám thiếu niên kia cũng lộ vẻ kỳ quái, cố nén cười.

Lâm Uy bất đắc dĩ quay sang Đường Thiên: “Vị huynh đệ này, chẳng hay huynh đệ có thể nhường con đà điểu đồng máy này không?”

Đường Thiên lắc đầu: “Không thể.”

“Này, thằng nhãi kia, biết điều chút đi!” La Dịch ở bên cạnh vốn chỉ định nhìn Lâm Uy đàm phán thôi nhưng nghe Đường Thiên thẳng tuột vậy không kìm nổi nữa: “Nói luôn giá đi, đã cho thể diện rồi đừng không biết nhục!”

Nụ cười trên mặt Đường Thiên tắt hẳn, có ngu đến mấy cũng thấy vẻ bất thiện trong giọng nói của đối phương. Thiếu niên vĩ đại như thần này là đại ca học đường đấy, nghe câu này Đường Thiên lập tức mất hứng. Hắn nheo mắt lại: “Giọng điệu cũng lớn lối thật!”

“Ơ này, xem ra cũng cứng đầu nhỉ!” Sắc mặt La Dịch cũng chuyển lạnh.

Đường Thiên nhìn từ cao xuống, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đà điểu đồng máy dưới chân lập tức cử động, lao rầm rầm về phía La Dịch.

“Cẩn thận!” Lâm Uy biến sắc.

Đà điểu đồng máy cao hơn đầu Đường Thiên, khoảng chừng hai mét, cơ thể hoàn toàn làm bằng đồng, nặng nề vô cùng. Đà điểu đồng máy có thể trở thành trang bị tiêu chuẩn của binh đoàn Nam Thập Tự, tính năng của nó vô cùng xuất sắc, chạy đường dài có thể giữ ở mức khinh công cấp năm. Nhưng ưu điểm lớn nhất của nó lại là toàn lực phóng nước rút.

Binh chứng kiến Đường Thiên lái đà điểu đồng máy công kích, tâm thần xao động, thời kỳ đó phương pháp xung kích bằng đà điểu đồng máy của tân nhân binh đoàn Nam Thập Tự cũng nổi tiếng khắp nơi.

Trọng lượng vài tấn, khi chạy nước rút lại có sức bật kinh người, cảm giác xung kích mạnh mẽ không gì sánh nổi.

La Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, như có một ngọn núi đánh tới, chỉ trong chớp mắt, hắn thậm chí cảm thấy hít thở không thông!

Hồn tướng bên cạnh hắn phản ứng cực nhanh, đột nhiên lóe lên cái đã xuấthiện bên cạnh Đường Thiên.

Nào ngờ Đường Thiên như đã sớm dự đoán được, vươn nắm đấm ra!

Rầm!

Hai bên giao nhau, hồn tướng lập tức bị đánh văng ra.

Tốc độ đà điểu máy cấp đồng vốn cực kỳ kinh người, lại thêm tốc độ bản thân hồn tướng, mặc dù quyền của Đường Thiên chỉ là Tiểu Băng Quyền cấp ba nhưng hồn tướng như trúng một búa tạ, toàn thân bắn thẳng ra xa.

Binh nhìn cảnh tượng này, tâm trạng lại nổi lên. Động tác của Đường Thiên không nhìn ra chút nhược điểm nào, một quyền kia đánh cực kỳ xảo diệu.

Thật có chút phong phạm của tân nhân binh đoàn Nam Thập Tự!

Binh có phần cảm khái.

Đường Thiên không hề có ý giảm tốc độ, hắn cúi thấp thân thể xuống sát đà điểu đồng máy, trong mắt bỗng bứng sáng, hai vuốt chim đột nhiên đạp mạnh về phía trước, đầu chim như trường thương trong tay kỵ sĩ xung kích, duỗi thẳng ra!

Năm tháng mai một, chim đồng viễn cổ, công kích tái hiện!

Mục tiêu, La Dịch!

Khí tức thảm khốc vô song lập tức bao phủ La Dịch.

Lâm Uy mặt mũi biến sắc, trong lòng trầm xuống. La Dịch sắc mặt trắng xám, hắn hoàn toàn bị uy thế của đối phương chấn nhiếp, ngây ra như phỗng, thậm chí muốn tránh né cũng không được.

Song đúng lúc này, một bàn tay trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện sau lưng La Dịch, nắm lấy thân thể hắn, kéo sang một bên.

Mắt thấy đà điểu dồng máy lướt sát qua, Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, chân phải như rắn độc lặng lẽ điểm ra.

Đối phương phản ứng cực nhanh, một tay khác bộp một tiếng ngăn cước này của Đường Thiên lại.

Song nàng vẫn đánh giá thấp lực cước này của Đường Thiên, Hạc Thân kình tăng thêm lực xông tới của đà điểu, nàng cũng phải kêu lên một tiếng buồn bực, dẫn theo La Dịch bắn ra ngoài.

“Có chút trình độ!”

Trong mắt Đường Thiên hiện vẻ hưng phấn, đà điểu máy cấp đồng ma sát ra hai tia lửa chói mắt, lưu lại hai rãnh sâu, mượn lực lượng đó, nó ngừng thế xông lên, chuyển hướng. Mà lúc này, thiếu nữ trên bầu trời còn đang dẫn theo La Dịch chưa kịp rơi xuống đất.

“Ồ ồ ồ! Các người đều không chạy thoát đâu!”

Đường Thiên còn chưa dứt lời, đà điểu đồng máy đã nhảy viu lên, mục tiêu thẳng hướng thiếu nữ và La Dịch còn đang trên không trung.

Lâm Uy lúc này mới kịp phản ứng lại, sắc mặt giận dữ: “Ba Phàm! Tiêu diệt hắn!”

Bên cạnh Lâm Uy là một hồn tướng cường tráng hung hãn đang lơ lửng, nghe vậy lập tức mở to mắt, đầu gối khom lại, như đại pháo rời nòng phóng thẳng về phía Đường Thiên.

Xoạt!

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Ba Phàm.

Quỷ Trảo lạnh lùng quan sát Ba Phàm.

Thân thể Ba Phàm như một ngọn núi, vô cùng cướng tráng, mặt không chút biểu tình, hung hãn vô song. So sánh ra, thân thể Quỷ Trảo nhỏ bé hơn nhiều, Quỷ Trảo dáng người gầy gò, sống lưng hơi còng, trông tựa một lão già sắp chết đói đến nơi.

Thế nhưng thân thể Ba Phàm lại không kìm được hơi rụt lại phía sau.

Hả? Lâm Uy ngạc nhiên, lại chợt nổi giận: “Ba Phàm, đứng đó làm gì?”

Cô bé lúc trước kêu gào đòi chim to tên Hoa Linh, là người nhỏ tuổi nhất trong đám thiếu niên, lúc này thấy sự tình náo loạn quá lớn, vẻ mặt sợ hãi, cuống quít lệnh cho hồn tướng bên cạnh: “Phấn Vũ, Phấn Vũ, mau đi cứu Vũ Hi tỷ tỷ!”

Hồn tướng bên cạnh nàng là mặc nữ hồn tướng mặc võ trang, nữ hồn tướng mở to mắt, xuất kiếm khỏi vỏ, chuẩn bị lao thẳng về phía Đường Thiên.

Song đúng lúc này, trên tay Binh đột nhiên có thêm một thanh trường mâu, mũi thương chỉ thẳng vào nữ hồn tướng.

Thân hình nữ hồn tướng ngưng bặt lại.

Vũ Hi giữa không trung thấy Đường Thiên tức giận lao về phía mình, sắc mặt không hề bối rối, hét lớn một tiếng: “Vương Đao!”

Xoạt, một ánh đao đột nhiên bổ xuống đỉnh đầu Đường Thiên!

Đường Thiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát, tóc gáy toàn thân dựng đứng, không nói hai lời, đột nhiên rụt đầu lại.

Một luồng đao mang lướt sát qua da đầu Đường Thiên.

Đường Thiên vội vàng điều khiển đà điểu đồng máy nhảy sang một bên, trên không trung xuất hiện một hồn tướng cầm đao, hai tay buông xuống, không giận mà uy.

Xem ra cũng không dễ chọc...

“Ba Phàm!” Lâm Uy lúc này đã hoàn toàn nổi giận, không ngờ Ba Phàm không dám tấn công đối phương, trước mặt bao người thế này, Lâm Uy chỉ thấy thể diện mất hết, càng lúc càng tức giận.

Vũ Hi lúc này cũng dẫn La Dịch về bên cạnh Lâm Uy, nhỏ giọng nói: “Gọi Ba Phàm về đi.”

“Gọi về?” Lâm Uy sửng sốt, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Thực lực hai bên chênh lệch quá nhiều!” Khuôn mặt Vũ Hi vẫn còn vẻ sợ hãi, song nàng vẫn giữ được bình tĩnh.

“Thực lực chênh lệch quá nhiều?” Lâm Uy không tin: “Không thể nào! Ba Phàm là cấp năm!”

“Đối phương là cấp sáu, hơn nữa hình như không phải cấp sáu bình thường.” Vũ Hi nhỏ giọng: “Sợ rằng lần này chúc ta đụng nhầm người rồi.”

Cấp sáu, không bình thường...

Lâm Uy ngây người, la lên thất thanh: “Không thể nào!”

“Vương Đao nói với ta thế.” Vũ Hi nhỏ giọng nói.

Lâm Uy lập tức ngậm miệng, trong số các hồn tướng, Vương Đao của Vũ Hi mạnh nhất, thực lực cấp sáu, ngạo thị quần hùng.

Ánh mắt Quỷ Trảo chuyển sang Vương Đao cách đó không xa, Vương Đao không cách nào giữ bộ dáng thong dong bình tĩnh lúc vừa rồi, tay siết chặt đao như gặp đại địch.

Thực lực Quỷ Trảo vốn là cấp bảy, mặc dù vì hồn hạch nên bị hạ xuống cấp sáu nhưng trảo công cấp đại sư của hắn vẫn khiến hồn tướng vượt qua cấp sáu bình thường. Cảm ứng của hồn tướng cực kỳ mẫn cảm, cho nên Ba Phàm mới như co rụt lại.

Hồn tướng Phấn Vũ của Hoa Linh bị Binh chấn nhiếp cũng không dám cử động.

Tâm trạng Đường Thiên quả thật không tốt, hắn nhìn chằm chằm Vương Đao trên bầu trời, một đao vừa rồi thật quá nguy hiểm. Đường Thiên chợt phát hiện thực lực mình không ngờ lại yếu nhất. Điều này khiến tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu, hắn ghét cảm giác yếu ớt.

Tâm trạng không tốt, sắc mặt Đường Thiên đương nhiên cũng không dễ nhìn.

“Bằng hữu của ta mạo phạm các hạ, kính mong các hạ nể tình nàng còn trẻ tuổi tha thứ cho lần lỗ mãng này.” Vũ Hi lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói.

“Vừa rồi còn kiêu ngạo khoa trương như vậy mà, sao giờ lại kêu nhỏ tuổi lỗ mãng?” Đường Thiên cười lại, dáng vẻ không nhân nhượng.

Lâm Uy vẫn mạnh miệng nói: “Các hạ, chúng ta đã xuống nước rồi, mong ngài khoan dung chút! Các hạ tưởng Lâm gia chúng ta dễ chọc lắm sao?”

Đường Thiên nghe vậy nhếch miệng cười lớn: “Hình như ai bị ta đánh cũng nói câu này!”

Lâm Uy sắc mặt giận dữ: “Ngươi...”

Vũ Hi níu Lâm Uy lại, nàng quay sang nhìn Đường Thiên: “Mọi chuyện cũng xảy ra rồi cũng nên giải quyét. Các hạ có ý gì, chúng ta xin theo!”

Cô gái hào sảng như vậy khiến sắc mặt Đường Thiên hơi hòa hoãn lại, có điều giờ nên làm gì? Đường Thiên chẳng hề có kinh nghiệm, đành nhỏ giọng hỏi Binh: “Binh đại thúc, lúc đó các ngươi thường giải quyết ra sao?”

“Hoặc làm nô lệ, hoặc tự chuộc thân.” Binh đáp lời.

Làm nô lệ? Đường Thiên lắc đầu, đám người kia làm đại gia quen rồi, để bọn họ làm nô lệ chỉ khổ bản thân. Tự chuộc thân lại là cách hay, Đường Thiên chợt ngẩng đầu: “Các ngươi đã nhận thua vậy tự chuộc thân đi. Đám các ngươi đều có thân phận địa vị, nếu tiền chuộc ít, he he, vậy thể diện cũng mất theo đấy.”

Vũ Hi gật đầu: “Được!”

Dứt lời móc ra một túi nhỏ tinh xảo, ném cho Đường Thiên: “Mười viên hồn hạch cấp năm, ta tin giá này đã không thấp rồi.”

Đường Thiên âm thầm kinh ngạc, mười viên hồn hạch cấp năm, không ngờ cô gái này thật lắm tiền!

La Dịch với Lâm Uy cũng lao nhao ném túi tiền, chỉ mới chớp mắt, Đường Thiên đã kiếm được ba mươi viên hồn hạch cấp năm. Dụ Bảo đứng bên thấy vậy đầm đìa nước miếng, giá trị của hồn hạch cấp năm lớn hơn cấp bốn nhiều. Ba mươi viên hồn hạch cấp năm là cả đống tiền!

Hoa Linh hai mắt đỏ bừng, sắp khóc đến nơi: “Muội không mang hồn hạch.”

Ba người khác cũng ngây ra, trên người họ cũng không còn hồn hạch.

“Vậy dùng vật gì khác đổi.” Đường Thiên liếc thấy thanh kiếm bên hông Hoa Linh: “A, thanh kiếm kia không tệ, nó đi.”

Hoa Linh vẻ mặt đau xót nhưng vẫn cắt răng tháo bảo kiếm bên hông xuống, cố sức ném sang phía Đường Thiên.

Binh đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Thiên, bắt lấy thanh kiếm, lạnh lùng nói: “Ta không thích tù binh không hiểu lễ nghi, giải kiếm phụng cống cũng không biết à?”

Hắn quay người bước tới đà điểu đồng máy, bảo kiếm treo bên yên ngồi.

Hoa Linh hu hu khóc lớn, hai người khác vẫn không hiểu gì.

Vũ Hi lại lập tức biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.