Chiến Thần Bất Bại

Chương 29: Chương 29: Thủy Bình Vũ Quỹ




"Ngươi không biết việc bồi dưỡng võ hồn?" Hàn Băng Ngưng nhìn Đường Thiên.

Đường Thiên lắc đầu, vẻ mặt mù tịt: "Không biết."

Mắt Hàn Băng Ngưng sáng lên: "Chờ đến khi ngươi đạt cấp bốn sẽ sinh ra võ hồn, bên trong nó bao hàm thể ngộ của ngươi với các võ kỹ, chúng ta đem một phần võ hồn ghi vào trong thẻ, chính là thẻ hồn tướng."

Đường Thiên bỗng nhiên hiểu ra: "Thảo nào cấp bốn trở lên mới có thể chế tạo thẻ hồn tướng."

"Không sai." Hàn Băng Ngưng gật đầu: "Mỗi một tấm thẻ hồn tướng đều cần một dấu ấn võ hồn, làm vậy võ hồn của ngươi sẽ bị suy yếu, bồi dưỡng nên một võ hồn hùng mạnh là một điều tất phải làm với các võ giả, đó chính là tác dụng của hồn hạch. Võ hồn còn có rất nhiều tác dụng, hơn nữa võ hồn càng ngưng đọng thì sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh với ngươi càng nhỏ."

"Nghe có vẻ rất lợi hại." Đường Thiên chỗ hiểu chỗ không, gật đầu.

Hàn Băng Ngưng không biết nên nói tiếp thế nào, đành nói sang chuyện khác: "Ngươi định lấy tiền hay đổi thành những vật khác?"

"Những vật khác?" Đường Thiên nhất thời cảm thấy hứng thú: "Có thể đổi thứ tốt gì?"

"Những thứ dùng để tu luyện, ví dụ như đá ngôi sao, có thể tăng cường tốc độ tu luyện chân lực của ngươi. Có điều cấp bốn trở xuống thì không nên sử dụng, sử dụng đá ngôi sao quá sớm sẽ làm cơ sở của ngươi không vững, không tốt cho tương lai của ngươi." Chưởng quỹ vội vàng nói: "Nếu muốn vũ khí thì Tiểu Bạch Dương Chi Kiếm do chòm sao Bạch Dương chế tạo và Tiểu Xạ Thủ Chi Cung do chòm sao Xạ Thủ chế tạo đều rất tốt."

"Ta có vũ khí rồi." Đường Thiên lắc đầu, hắn lấy từ bọc đồ ra một thứ.

"Hắc thiết quyền sáo của chòm sao Thiên Lô!" Mắt chưởng quỹ sáng lên: "Vũ khí tốt! Vũ khí hệ hắc thiết của chòm sao Thiên Lô là tinh phẩm hiếm thấy, hàng năm sản xuất không nhiều, rất khó mua được, không ngờ ngươi lại có cách có được nó."

"Rất lợi hại đúng không?" Hai mắt Đường Thiên sáng lên.

"Ừ, rất tốt." Chưởng quỹ gật đầu liên tiếp, nói: "Mặc dù chòm sao Thiên Lô chỉ là một chòm sao nhỏ so với hai chòm sao lớn là chòm Xạ Thủ và chòm Bạch Dương, nhưng nó vốn nổi tiếng vì sản xuất ra những vũ khí hoàn mỹ. Vũ khí Thiên Lô chân chính chia làm bốn hệ lớn: hệ Hắc Thiết, hệ Thanh Đồng, hệ Bạch Ngân, hệ Hoàng Kim. Hắc thiết nổi tiếng về độ cứng và bền, sức phòng ngự kinh người. Xét về tác dụng thì bốn hệ vũ khí của Thiên Lô cũng coi như là bí bảo ngôi sao, giá trị không thấp."

Đường Thiên vô cùng vui mừng.

"Ngươi có Hắc Thiết quyền sáo Thiên Lô vậy chắc chắc những thứ bình thường không thể lọt vào mắt ngươi." Chưởng quỹ cười nói: "Nơi này có một bí bảo ngôi sao rất thú vị."

"Cái gì?" Đường Thiên liền vội vàng hỏi.

"Thủy Bình Vũ Quỹ của chòm sao Thủy Bình." Chưởng quỹ lấy ra dây chuyền, trên dây chuyền có một cái lọ nước nhỏ bằng đầu ngón tay, lọ nước óng ánh long lanh, tỏa ra một thứ ánh sáng ôn hòa.

"Thủy Bình Vũ Quỹ, có thể chứa được sáu vũ khí, cũng có thể chứa một số đồ linh tinh, nhưng sức chứa cũng có hạn. Đây là bí bảo ngôi sao cấp nhập môn của chòm sao Thủy Bình, chính là Tiểu Võ Bình mà mọi người thường nói đến." Mồm miệng của chưởng quỹ dẻo như kẹo kéo: "Có nó, ngươi có thể từ biệt bọc hành lý, đi lại rất tiện. Nếu như có nhiều tiền của, ừm, vậy thì lại càng nên có một cái võ quỹ như thế. Sẽ không bị trộm, sẽ không bị mất, ngươi chỉ cần nghĩ là vũ khí sẽ xuất hiện trong tay ngươi ngay. Bất cứ thiếu niên có chí khí nào cũng nên có một chiếc Thủy Bình Võ Quỹ!"

"Quan trọng nhất là!" Chưởng quỹ duỗi một ngón tay ra: "Những thứ đồ của ngươi vừa đủ để đổi một cái."

Đường Thiên xòe tay ra không chút do dự: "Đổi lấy cái này!"

Khi lọ nước đã nằm trong tay hắn, Đường Thiên thôi động chân lực, truyền vào lọ nước, chỉ thấy lọ nước hóa thành một vầng sáng, nhập vào trong cơ thể Đường Thiên.

Đường Thiên lập tức có cảm giác trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó.

Quả nhiên dường như trong hư không có một tủ vũ khí, hắn có thể tùy ý mở cửa tủ ra.

Hắn thử để Hắc Thiết quyền sáo trong tay vào trong tủ vũ khí, trong lòng vừa động thì Hắc Thiết quyền sáo trong tay đã biến mất không còn tăm hơi.

Đường Thiên rất hưng phấn!

Thú vị!

Chỉ thấy Hắc Thiết quyền sáo không ngừng biến mất và xuất hiện trong tay hắn, hắn chơi rất say mê, như một đứa trẻ vậy.

Hàn Băng Ngưng vắt tay lên trán, không dám nhìn thẳng, bỗng nàng có chút hối hận, không nên đưa kẻ dở hơi này đến cửa hàng nhà mình.

Sau khi chơi đủ Đường Thiên liền hài lòng cất Hắc Thiết quyền sáo mà Thạch Đầu đại ca tặng cất vào trong Thủy Bình Vũ Quỹ, hắn nắm chặt tay, vẻ mặt hăng hái: "Ê, Đường thiếu niên, ngươi quả là rất giỏi!"

Vẻ mặt Hàn Băng Ngưng dại ra, giờ thì nàng thấy hối hận.

"Ha ha, Hàn thiếu nữ, ta đi đây! Thiếu niên phải đi tu luyện rồi!"

Đường Thiên hài lòng thỏa dạ vung tay một cái, xoay người rời đi.

※※※※※※※※※※※※

Hàn Băng Ngưng về nhà như thường ngày.

Mấy chuyện xảy ra vài ngày nay vẫn luẩn quẩn trong đầu nàng, nghĩ kỹ lại nàng lại nghĩ đến nhiều điều khó có thể lý giải được.

Hàn phụ Hàn mẫu liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt con gái đầy tâm sự, trong lòng hai người vốn có chút lo lắng lại càng lo lắng hơn.

Hàn phụ ho nhẹ một tiếng: "Băng Ngưng, nghe nói hôm nay con kết bạn với một người bạn mới?"

Hàn Băng Ngưng tỉnh lại sau lúc suy tư, à một tiếng theo bản năng: "Vâng, một người rất thú vị."

Rất thú vị...

Hàn phụ Hàn mẫu lại liếc mắt nhìn nhau lần thứ hai, nỗi lo đã tràn từ đôi mắt ra cả gương mặt, thú vị? Con gái đã bao giờ khen người khác thú vị? Con gái đi học nhiều năm như vậy, chưa bao giờ khen một chàng trai là thú vị trước mặt họ.

Xưa nay chưa từng thấy!

Lần đầu tiên!

Có vấn đề!

"Con gái này!" Hàn mẫu nhịn không được nói: "Tuy mẹ biết con thích Thượng Quan Thiên Huệ thế nhưng cũng không cần phải thích cả nam nhân của người ta chứ!"

Vẻ mặt Hàn Băng Ngưng cứng lại, nàng nhíu mày: "Sao con lại thích hắn?"

Một kẻ thô lỗ, ngớ ngẩn, trên mặt lúc nào cũng là vẻ ngây ngô, sao mình lại có thể thích hắn?

Hàn phụ trừng mắt: "Thượng Quan Thiên Huệ? Thượng Quan Thiên Huệ thì đã làm sao? Băng Ngưng nhà chúng ta cũng không kém cạnh gì Thượng Quan Thiên Huệ! Có gì thì hai bên cạnh tranh!"

Hàn Băng Ngưng quả thực không biết nên nói cái gì, nàng không nói gì, nhìn về phía cha mẹ.

Nàng chẳng thể làm gì được cha mẹ, đành nói: "Con đi luyện kiếm."

Sau lưng nàng, Hàn phụ Hàn mẫu thảo luận một cách kịch liệt.

"Cạnh tranh? Ông nói cạnh tranh là thế nào? Loại như Đường Thiên sao xứng với con gái chúng ta?"

"Thiển cận! Có mấy người có thể săn được Mặc Giáp Thiết Tê cấp bốn trung cấp? Ngẫm lại thì Thượng Quan Thiên Huệ quả thật rất lợi hại! Bà nghĩ mà xem, sớm nhìn ra được tiềm lực của Đường Thiên, thật không đơn giản!"

"Cho dù vậy..."

"Bà vẫn chưa hiểu sao? Con gái chúng ta đã từng khen ai chưa? Với tính tình lạnh lùng của nó, khó khăn lắm mới vùa mắt một người, bà còn không cổ vũ? Lẽ nào bà muốn con gái chúng ta cả đời không lấy chồng sao?"

"Có lý! Có lý! Lão già, vẫn là ông nhìn xa trông rộng!" Hàn mẫu đột nhiên tỉnh ra, liên tục vỗ đùi: "Không được, chúng ta phải tìm cơ hội, cố gắng tìm hiểu một chút..."

"Đừng nóng vội!" Trong mắt Hàn phụ lấp lóe ánh sáng cơ trí: "Chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, da mặt con gái chúng ta rất mỏng, nếu chúng ta cứ nói mãi về chuyện này thì nó sẽ không chịu được..."

※※※※※※※※※※※※※※

Đường Thiên lại trở lại Bích Chiểu Trúc Hải, bắt đầu luyện tập thứ khinh công tồi tệ của hắn. Hắn cũng chẳng biết sao lần trước mình thắng được Mặc Giáp Thiết Tê. Khắp người hắn đều là vảy, nếu như không có nọc ong trúc chúa của tiểu Niếp Niếp thì e rằng giờ hắn đang ngắc ngoải.

Tốt nhất là thắng kiểu đó ít ít thôi.

Chiến thắng sảng khoái mê li mới xứng đáng với nam nhân giống như thần!

"Đại ca ca!"

Tiếng hô của tiểu Niếp Niếp vang lên trong rừng trúc, một bóng người trắng trẻo mũm mĩm mượn lực đàn hồi của cây trúc bắn đi bắn lại trong rừng trúc giống như một quả cầu thịt, tốc độ rất nhanh.

Vù, tiểu Niếp Niếp mượn lực đàn hồi, tạo thành một đường parabol thật cao trên không trung, lao thẳng về phía Đường Thiên.

Đường Thiên ngửa mặt nhìn lên, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, ồ, hình như đường bay không đúng.

Đường parabol xẹt qua đỉnh đầu hắn, không có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại.

"A a a, đại ca ca, mau đỡ ta!"

Đường Thiên giật bắn mình, chân phải giẫm mạnh, tung chân lên, hai mắt trừng lớn, phồng mang trợn má, dùng hết sức lực lao nhanh về phía trước.

Bước cuối cùng, Đường Thiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình bổ nhào về phía trước, nhảy lên như cá nhảy ra khỏi mặt nước, vừa lúc bắt được tiểu Niếp Niếp.

" Đại ca ca thật là lợi hại!" Tiểu Niếp Niếp vui sướng vỗ bàn tay mũm mĩm.

Đường Thiên sợ hãi không thôi, trợn mắt gầm lên: "Lợi hại cái con khỉ!"

Tiểu Niếp Niếp nhép miệng, hai mắt rưng rưng: "Niếp Niếp vừa mới khinh công..."

Đường Thiên thấy tình thế không ổn, vội cười tươi như hoa: "Ô ô ô, ta nói này, chẳng trách phong thái thiếu nữ bay vút qua bầu trời lại uyển chuyển mềm mại như vậy!"

" Có thật không? Có thật không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Niếp Niếp sáng lên, vẻ rưng rưng sắp khóc biến mất không còn tăm hơi.

"Từ tận đáy lòng!"

"Đáy lòng là cái gì?"

.....

Mỗi ngày Đường Thiên đều luyện tập đến mồ hôi nhễ nhại, cách chỗ hắn không xa, Niếp Niếp ôm đồ ăn vặt, ăn rất vui vẻ. Thịt khô, mứt hoa quả, quả hạch, cái túi nhỏ của cô bé phảng phất như rộng vô cùng vô tận.

Sau mấy ngày, vẩy trên người Đường Thiên đã bong hết ra, da non mọc lên, không để lại sẹo.

Tuy rằng không nhớ rõ trận ác chiến kia nhưng Đường Thiên nhanh chóng nhận ra hạc thân trong người hắn đã trở nên ngưng đọng hơn. Tuy rằng chân lực không tăng trưởng nhiều nhưng sau khi hạc thân trở nên mạnh hơn Đường Thiên phát hiện chỉ cần trong lòng hắn khẽ động thì chân lực như thủy triều ùa đến, liên miên không dứt.

Khả năng vận dụng chân lực của hắn lại càng thuần thục, tùy tâm.

Rốt cuộc hắn cũng luyện Không Mộc Thung đến mức thuần thục, Đường Thiên bắt đầu luyện Bát Bộ Cản Thiền.

Bát Bộ Cản Thiền là khinh công cấp ba, đòi hỏi kỹ xảo vận dụng chân lực càng cao. Trong các loại khinh công cấp ba sức bộc phát của Bát Bộ Cản Thiền có thể nằm trong tốp ba.

Lực bộc phát trong tám bước vô cùng kinh người.

Nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, tiêu hao nhiều chân lực, không thích hợp di chuyển trong quãng đường dài, là loại khinh công chuyên dùng để chiến đấu điển hình.

Nhưng Đường Thiên không ngờ hắn luyện Không Mộc Thung rất vất vả nhưng luyện Bát Bộ Cản Thiền lại cực nhanh. Tập được nửa ngày Đường Thiên mới hiểu ra, Bát Bộ Cản Thiền chủ yếu đòi hỏi khả năng vận dụng chân lực cao hơn.

Nhưng chuyện này cũng không phải là việc khó với hạc thân.

Càng làm cho Đường Thiên không ngờ là khi hạc thân phát kình, chân lực dâng lên như thủy triều, hắn bước liên tục tám bước mà không có dấu hiệu gì là kiệt lực.

Hạc Khí Quyết không hổ là tâm pháp chân truyền của Hạc phái.

Trong tay lão Ngụy chắc còn chút hàng nữa!

Đường Thiên nghĩ mà hả lòng hả dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.