Chiến Thần Bất Bại

Chương 83: Chương 83: Khế ước Võ Hồn




Trở lại khe hở năng lượng, Tỉnh Hào vẫn chưa trở lại, Đường Thiên tự tìm một góc vắng tu luyện. Mầm Mầm chui đầu ra khỏi túi áo Đường Thiên, dáo dác nhìn xung quanh, cực kỳ tò mò với những khối năng lượng này. Chỉ một lát sau nó đã vô cùng yêu thích những khối năng lượng đó.

Đường Thiên ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê những rương hòm Binh đưa cho gã. Bên trong là một đống đồ hỗn độn, có điều thứ đáng giá lại chẳng được bao nhiêu. Có vài tấm thẻ bạc trắng cấp bốn khá thích hợp, võ kỹ cấp bốn của Đường Thiên tới lúc này cũng đã gom đủ, song khiến hắn mừng rỡ nhất là một món Thủy Bình Võ Quỹ cấp đồng!

So với Thủy Bình Võ Quỹ cấp thép trên tay mình, Thủy Bình Võ Quỹ cấp đồng này lớn hơn nhiều, có thể chứa tới tận năm bộ Hổ Răng Kiếm. Thấy vậy, Đường Thiên hối hận vô cùng, lệ rơi đầy mặt, sao lúc đó mình không phát hiện ra...

Đà điểu đồng máy mặc dù trông thì to lớn cồng kềnh nhưng lại có máy móc gấp xếp, có thể thu gọn lại thành cỡ nhỏ, đó là do đà điểu đồng máy có kết cấu đơn giản. Từ đó có thể thấy trong mắt những thợ máy của binh đoàn Nam Thập Tự, thứ đơn giản như vậy chỉ có thể gọi là máy chứ không có tư cách sử dụng hai chữ máy móc

Với những máy móc có kết cấu đơn giản, thợ máy của binh đoàn Nam Thập Tự đã sớm nghiên cứu triệt để, hoàn toàn không còn hứng thú gì. Khả năng tăng cường của loại máy cấp thấp như vậy rất có hạn.

Giáp máy thì khác, nó cao cấp hơn nhiều, kết cấu bênt rong vô cùng phức tạp, phóng đại chân lực, tăng cường uy lực của võ kỹ, đây lại là một phương diện khác.

Đã qua ba ngày, Tinh hào trở lại. Hai người tùy ý trò chuyện vài câu rồi tự mình tu luyện. Để tránh năng lượng của hai bên hỗn loạn, vị trí tu luyện của cả hai cách nhau rất xa, vách núi này cũng vô cùng rộng lớn, đủ để hai người không quấy rầy nhau.

Ngày thứ năm, Đường Thiên tới thành Tam Hồn đúng thời hạn.

Tiệm thẻ Tái Lôi.

Tái Lôi vừa thấy Đường Thiên hai mắt đã sáng bừng lên: “Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi! May đấy, nếu bỏ rơi ta ngươi chết chắc!”

Cách ăn mặc của Tái Lôi hoàn toàn khác lần trước, một cái quần bò hơi cũ siêu ngắn lộ ra cặp đùi thon dài khiến người ta mê mẩn, một chiếc áo phông màu trắng ngắn tay, mái tóc buộc theo kiểu đuôi ngựa, làm toát lên vẻ trẻ trung nhanh nhẹn, đầy khí tức thanh xuân.

Ba tên gấu trúc vô cùng ngoan ngoãn canh giữ ngoài cửa, như những đứa bé trông cửa với nụ cười khả ái.

Rốt cuộc cô nàng này làm gì ba tên cùng hung cực ác???

Đường Thiên nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “Dụng cụ luyện hồn làm xong chưa?”

“Hừ, tiểu thư thiên tài này đã ra tay, chút chuyện cỏn con ấy có là gì?” Tái Lôi kiêu ngạo hếch mặt lên, hừ một tiếng: “Chỉ là một món dụng cụ luyện hồn mà thôi, cho dù ngươi có đưa bản vẽ giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự cho ta ta cũng làm được!”

Đường Thiên nghe vậy trong lòng rung động, bật thốt: “Vậy ngươi có thể cải tiến giáp máy không?”

Tái Lôi ngưng bặt lại, nàng thật không ngờ Đường Thiên lại hỏi lại như vậy, trầm ngâm một lát rồi mới đáp: “Cái này ta phải xem thửu rồi mới biết. Giáp máy là máy móc của binh đoàn Nam Thập Tự, đó là thời đại của máy móc, ta cũng rất thích cách gọi đó. Giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự là đỉnh cao của nghệ thuật máy móc, hệ thống rất khổng lồ phức tạp. Nói thật, nếu chỉ xét riêng về chế tạo máy móc, hiện tại kém thời đó rất xa. Ta chưa tận mắt thấy giáp máy, không biết nó rốt cuộc ra sao.”

“Nếu cho ngươi một bộ giáp máy, ngươi có thể cải tiến không?” Đường Thiên vẫn hỏi sát không bỏ.

Tái Lôi lộ vẻ buồn bực nhìn Đường Thiên từ trên xuống dưới, hỏi với giọng bông đùa: “Ơ này, ngươi có giáp máy à?” Nhưng vừa hỏi xong nàng lại thấy chuyện này quá nực cười, giờ sao còn giáp máy trên đời nữa? Không thể nào! Nàng lắc lắc đầu nhưng thấy Đường Thiên thần sắc nghiêm túc lại đáp: “Mặc dù chưa từng thấy giáp máy, nhưng ta biết có người đã bắt đầu nghiên cứu thứ này.”

Binh vốn chẳng buồn để ý, lúc này lại lộ vẻ lắng nghe.

Đường Thiên càng chăm chú, không dời mắt.

Tái Lôi lộ vẻ đắc ý, khuôn mặt khẽ hếch lên, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh nổi: “Võ giáp của binh đoàn Nam Thập Tự từng sáng tạo nên thời đại vô cùng huy hoàng trong lịch sử, giáp máy được khai quật cho dù không thể khôi phục như cũ nhưng vẫn có thể chứng kiến thời đại đỉnh cao của giáp máy. Thợ máy nghiên cứu phương diện này rất nhiều, giờ mọi người đều nhận định giáp máy đã gần như đạt tới cực hạn, nguyên nhân mà nó cường đại cũng là nguyên nhân tạo thành thất bại của nó, nó không có võ hồn.”

Binh toàn thân chấn động, thì thào tự nói: “Không có võ hồn...”

“Không sai!” Nói tới chuyên ngành của mình, sắc mặt Tái Lôi cũng lộ vẻ nghiêm túc: “Nó có lợi hại tới đâu cũng chỉ là vật chết, đây là nguồn gốc tạo thành thất bại của nó. Nó bị bí bảo thay thế cũng vì nguyên nhân này. Bí bảo có võ hồn của mình, nó có không gian lớn mạnh, có thể cường hóa, tở nên càng thông minh, có thể kết hợp cùng võ giả. Ai cũng biết, đối với võ giả đẳng cấp cao, sức nặng của võ hồn rất lớn! Võ máy có thể cường hóa chân lực nhưng lại không có võ hồn. Có lẽ lúc đầu bí bảo không lợi hại như vậy nhưng chỉ cần khai thác không ngừng nó sẽ ngày càng mạnh mẽ.”

“Võ hồn... Không sai... Sao ta không nghĩ ra cơ chứ...” Binh như thất hồn lạc phác, lẩm bẩm không thôi.

Đường Thiên không có nhiều cảm xúc ngổn ngang như Binh, gã quan tâm tới một vấn đề khác hơn: “Vậy phải giải quyết ra sao?”

“Cho nó thêm một cái võ hồn thôi!” Tái Lôi lộ vẻ “ngươi thật ngu ngốc!”

“Thêm một cái võ hồn...” Đường Thiên ngây ngốc.

“Ngu hết biết!” Tái Lôi vuốt cái cằm thon gọn của mình, dáng vẻ như chuyên gia: “Giờ trên Thiên Lộ đã có nhiều chòm sao hơn trước, bí bảo cũng trở nên phổ cập hơn nhiều. Kết hợp cả hai thứ lại chẳng phải hoàn mỹ sao! Võ giáp là một thân thể cực tốt, bí bảo lại tương đương với một bộ não, hai thứ kết hợp, quá lợi hại!”

Đường Thiên vỗ tay cái bộp, lập tức hiểu ra, vô cùng hưng phấn: “Không sai! Cách này rất tốt! Cách này rất hay!”

Tái Lôi cười ha hả nhạo báng: “Đừng ra vẻ thành thạo nữa, còn có cách tốt hơn đấy! Ngươi nghĩ chút xem, nếu thêm cả thẻ hồn tướng vào vậy chẳng khác gì vũ khí cũng có. Đây mới đúng là phối hợp hoàn mỹ, có điều giờ muốn đem thẻ hồn tướng dung hợp với bí bảo chỉ có mình thợ máy thiên tài như ta đây! Tuyệt kỹ độc nhất vô nhị của ta đó!”

Nói xong, Tái Lôi lại hếch mũi lên trời.

Đường Thiên cảm thấy Tái Lôi nói rất có lý!

Binh đã khôi phục khỏi cơn chấn động, hắn trầm giọng nói: “Ý tưởng quả không tệ có điều thực hiện được hay không vẫn rất khó nói!”

Tái Lôi hơi kinh ngạc, chăm chú nhìn Binh, nàng giơ hai tay ra, nhún vai: “Nói thế thôi chứ tiểu thư đây đã thấy giáp máy bao giờ đâu.” Đột nhiên hai mắt nàng sáng bừng lên, lao thẳng tới trước mặt Đường Thiên, cúi người nhìn hau hau nói: “Thiếu niên vĩ đại như thần, chẳng lẽ ngươi hứng thú với vấn đề này? Thế thì tốt quá! Chỉ cần ngươi tài trợ cho ta, ta có đủ kinh phí rồi chắc chắn sẽ hoàn thành được tác phẩm trong tưởng tượng. Thế nào đây? Ta chỉ hứng thú với bản thân máy móc thôi, thành quá ngươi có thể thoải mái sử dụng. A, ta còn có thể chế giáp máy dành riêng cho ngươi nữa!”

Nàng nắm tay, vỗ vỗ ngực, bộ ngực căng đầy khẽ nẩy nẩy, khuôn mặt hơi ửng hồng, ánh mắt thoáng hiện vẻ quến rũ, không ngừng phóng điện vào Đường Thiên: “Hiểu biết về máy móc, lại có thể làm ấm chăn, ngươi xem, tìm đâu ra cô gái tốt như ta? Ngươi chỉ cần trả hai trăm vạn tinh tệ kinh phí mỗi năm, ừm, còn nữa, ôm người ta thích lắm đấy nha...”

Tái Lôi nghiêng người về phía trước áp bức, Đường Thiên lại ra sức ngửa ra sau, sắc mặt sợ hãi, cơ bắp toàn thân căng cứng, chân lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy.

“Chúng ta sẽ tài trợ cho ngươi.”

Binh đột nhiên mở miệng nói.

Tái Lôi sửng sốt, Đường Thiên cũng kinh ngạc.

“Chú già ơi nhà con đâu có nhiều tiền thế.” Đường Thiên lên tiếng nhắc nhở, mặc dù nay bọn họ đã không còn nghèo đói như trước nhưng khoản tiền hai trăm vạn tinh tệ vẫn vô cùng khổng lồ. Tái Lôi nói là tinh tệ chứ không phải thứ tiền tệ khác. Tinh tệ là loại tiền mạnh trên Thiên Lộ, giá trụ của nó liên quan mật thiết tới đá ngôi sao, bởi vậy cũng cực kỳ ổn định.

Tất cả tài sản trên người Đường Thiên cho dù có thêm thẻ cấp bạc với bí bảo cũng chỉ khoảng hai mươi vạn tinh tệ.

Tái Lôi nhìn Binh với vẻ nghi ngờ, giờ nàng mới cảm thấy Binh có vẻ bất thường.

“Chúng ta có thể bán giáp máy.” Binh lạnh lùng đáp.

“Cũng là cách hay!” Đường Thiên gật đầu.

“Cái gì?” Tái Lôi ngây người, nhưng chỉ thoáng chốc sau đã nhanh chóng phản ứng lại, nhìn Đường Thiên với vẻ khó tin: “Các người có giáp máy?”

“Đúng vậy.” Đường Thiên gật đầu.

Dứt lời, Tái Lôi bước nhanh tới, hai tay chụp vào Đường Thiên, Đường Thiên kinh hãi, phản ứng cực nhanh, bước chân loạt xoạt nhanh như điện, lui lại phía sau, kéo giãn khoảng cahcs.

Cô ả này lại định làm loạn à?

Đường Thiên nhìn Tái Lôi, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tái Lôi nhào tới thất bại, bước chân lảo đảo, vội vàng nói: “Đừng bán! Đừng có bán! Chỉ cần các ngươi đưa giáp máy cho ta nghiên cứu ta coi như các ngươi đã tài trợ! Tiền để tự ta tìm cách!”

Giáp máy vô cùng hấp dẫn đối với Tái Lôi!

Thấy Tái Lôi vội vã như vậy, khuôn mặt không còn vẻ bình tĩnh thong dong như lúc thường, đã gần như điên cuồng. Trong lòng Đường Thiên âm thầm cảm động, mặc dù Tái Lôi có nhiều chỗ đáng ghét nhưng cảm giác yêu thích máy móc này lại là từ sâu trong nội tâm. Cảm giác yêu thích từ sâu trong lòng này khiến Đường Thiên rung động, gã vừa định lên tiếng, Binh đã cướp lời:

“Chuyện tiền chúng ta có thể bàn lại sau.” Binh rất trầm ổn nói: “Có thể đưa giáp máy cho ngươi nghiên cứu, nhưng chúng ta cần ký khế ước võ hồn.”

“Khế ước võ hồn?” Tái Lôi lập tức tỉnh táo lại, một khi ký kết khế ước võ hồn sẽ lưu lại dấu ấn võ hồn, bất cứ ai cũng không thể làm trái với ước hẹn. Chỉ riêng bốn chữ này đã khiến Tái Lôi biết thân phận đối phương bất phàm, người thường vốn còn chẳng thể nghe tới bốn chữ này.

Tái Lôi sắc mặt biến đổi, do dự một lúc lâu. Mặc dù nàng cực kỳ khao khát nghiên cứu giáp máy nhưng một khi lập khế ước như vậy, thật chẳng khác gì chính thức bán thân.

Sắc mặt Binh vẫn bình tĩnh, chờ đợi quyết định của Tái Lôi.

“Ta ký với ai đây?” Tái Lôi đột nhiên hỏi.

Binh chỉ vào Đường Thiên: “Hắn!”

Vẻ căng thẳng trong mắt Tái Lôi lập tức biến mất, thầm thở phào một hơi, Binh khiến nàng không thể nhìn thấu nổi, khiến nàng cực kỳ căng thẳng, nhưng Đường Thiên đầu toàn cơ bắp lại khiến nàng yên tâm hơn nhiều.

“Được! Ta ký!” Tái Lôi đã quyết định sẽ rất dứt khoát, không hề lây dây dài dòng.

Khế ước võ hồn gì gì đó đó, Đường Thiên chưa từng nghe nói, gã chỉ làm hoàn toàn theo yêu cầu của Binh. Mà trong lòng Tái Lôi càng thêm khiếp sợ, một kẻ thông thạo khế ước võ hồn như vậy rốt cuộc có lai lịch ra sao? Chỉ có những thế gia lâu đời mới có người như vậy.

Vất vả lắm mới hoàn thành, Tái Lôi không nhịn nổi hỏi: “Mau dẫn ta tới xem giáp máy! Các người kiếm đâu ra bộ giáp máy này?”

“Bộ này?” Đường Thiên lắc đầu: “Chúng ta không chỉ kiếm được một bộ.”

“Chẳng lẽ là hai bộ?” Tái Lôi hai mắt bừng sáng, nhảy dựng cả lên.

“Không phải.” Đường Thiên lắc đầu.

“Trời ơi đất hỡi! Các ngươi lại tìm được những ba bộ...” Tái Lôi đã gần như rít lên, nàng hưng phấn tới mức gần bất tỉnh.

Đường Thiên lại lắc đầu, khẽ nhếch miệng lộ hàm răng trắng như tuyết: “Là một kho quân giới!”

Sắc mặt Tái Lôi cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.