Chiến Thần Bất Bại

Chương 95: Chương 95: Kẻ địch




Nhìn mười tám đồng nhân trước mặt, Binh mô tả đám đồng nhân này càng khủng bố, Đường Thiên lại càng kích động.

Ánh mắt hắn đảo đi đảo lại trên người đám đồng nhân này như kén hàng trong lò mổ. Mười tám đồng nhân như không phát hiện thấy ánh mắt Đường Thiên, vẫn lặng lẽ đứng đó, ánh mắt đồng thau lạnh lùng uy nghiêm lạ thường. Rõ ràng chỉ có mười tám đồng nhân song lại khiến Đường Thiên có cảm giác khắc nghiệt khó tả.

Đường Thiên sắc mặt nghiêm nghị, gã cau mày, trợn tròn mắt, nhìn đồng nhân trước mặt.

Sắc mặt dần dần đề phòng.

Tạch..!

Một đồng nhân đối diện như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say,thân thể khẽ chuyển động, ngay sau đóm nó ngẩng đầu lên, hốc mắt trống trơn giờ sáng lên như hai ngôi sao. Đồng nhân này có hình thể cân xứng, hai tay dài, chỉ chưởng rộng lớn, đầu trơn bóng như một quả cầu đồng tròn tròn vuông vuông. Ngũ quan nó rất thô ráp, xem ra người chế tạo o bỏ mấy tâm tư vào mặt này. Có điều như vậy lại càng làm tôn lên phong cách cổ xưa thô ráp của nó.

Trên ngực đồng nhân có sô “1”.

Đường Thiên lúc này mới để ý thấy trên ngực mỗi đồng nhân là một con số khác nhau, gã khẽ nhếch miệng lên.

Bốp!

Đồng nhân số một đạp lên mặt đất, như mũi tên rời cung bắn nhanh về phía Đường Thiên.

“Hừ.” Đường Thiên hừ nhẹ một tiếng, quyền đánh thẳng tới, gợn sóng vô hình đón đánh đồng nhân số một.

Lực lượng cường đại truyền qua nắm đấm, Đường Thiên kêu lên một tiếng buồn bực. Xoạt, gã như trượt trên mặt băng, bắn ngược lại phía sau vài mét.

Tạch tạch tạch!

Một loạt tiếng khớp nối lách cách vang lên bên tai Đường Thiên, gã vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy tất cả đồng nhân khác đều đã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.

Đường Thiên da đầu tê dại, bất chấp mọi chuyện gào tướng lên: “Này, ông lão kia, ngươi quá vô sỉ…”

Lời còn chưa dứt, hơn mười đồng nhân đã lao tới từ đủ mọi hướng, như ác hổ vồ mồi.

Chỉ trong nháy mắt xung quanh đã chẳng còn kẽ hở, khắp nơi đều là bóng dáng đồng nhân. Đường Thiên sợ hãi, bảo vệ đầu chuẩn bị lao ra ngoài. Song khi hắn lọt qua khe hở giữa các cánh tay laijc hứng kiến một thứ như tháp bằng sắt trước mặt, à không, trông như đồng nhân đồng tháp số 9!

Ánh mắt Đường Thiên hạ xuống đồng nhân số 9, cái chân còn to hơn cả eo của gã. Đúng lúc này đồng nhân số 9 giẫm một cước lên mặt đất, một tiếng ầm lớn vang lên, mặt đất rung động mãnh liệt.

Đường Thiên ngây ngẩn, má ơi, không nói hai lời, hắn lập tức quay người chạy như điên.

Xoạt xoạt xoạt!

Ba bóng dáng đồng thau xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị.

Ba đồng nhân 4, 5, 6 tạo thành hình tam giác, nhưng…

Ánh mắt Đường Thiên lại cứng lại.

Ba đồng nhân như ba con nhím gai bằng đồng, cánh tay đầy gai nhọn, rậm rạp chằng chịt. Càng khiến Đường Thiên nuốt nước miếng liên tục là ba đồng nhanan ày còn cầm ba món vũ khí hoàn toàn bất đồng. Ba gai nhím cùng che phủ khiến ánh sáng cũng không lọt qua nổi.

Hướng này cũng không được rồi…

Đường Thiên không nói hai lời, xông thẳng sang trái.

Máy là đồng nhân bên trái trông còn bình thường hơn một chút, hình dạng thân thể không khác gì Đường Thiên. Thấy vậy dũng khí của gã cũng tăng vọt, hô lớn vài tiếng rồi lao thẳng về phía đối phương!

Nhất định phải thoát khỏi vòng vây này!

Tên khốn kiếp Binh, thật quá vô sỉ! Đường Thiên vôn tưởng rằng phòng Thập Bát Đồng Nhân này chỉ là lần lượt từng cái tiến đánh, không ngờ lại là mười tám tên quần ẩu.

Thật quá lưu manh… Thật khiến người ta lộn ruột…

Vừa đối quyền cùng đồng nhân số 1, Đường Thiên lập tức hiểu thực lực những đồng nhân này chắc chắn rất mạnh, một đấu một gã còn chưa chắc thắng được huống hồ mười tám tên cùng xông lên quần ẩu, rõ ràng là không có chút cơ hội thắng nào!

Đường Thiên mặc dù thích đánh nhau nhưng không hứng thú gì với việc ăn hành.

“Các tân binh đã dùng máu huyết bản thân đúc kết ra điều đầu tiên trong tam đại định luật của phòng Thập Bát Đồng Nhân, ngàn vạn lần đừng chạy trốn.” Binh lơ lửng trên không trung, giọng nói hả hê.

Rầm rầm rầm!

Đường Thiên chỉ cảm thấy xung quanh đầy những bóng quyền.

Gã không kịp phản ứng lại, trước mặt đã tối sầm.

ooo

“Mau đứng lên! Đồ ngu! Đừng ngây ra tại chỗ!”

“Triêm Y Điệt của ngươi đâu rồi? Ngu đốt! Không biết dùng à?”

“Chú ý số lượng! Chú ý lực lượng đối phương! Phản ứng mau lên! Chậm quá, chưa ăn cơm à?”

oOo

Tiếng gào thét của Binh vang lên không dứt bên tai, xen lẫn với nó là tiếng Đường Thiên bị nắm đấm của đồng nhân đánh vào. Binh trông vô cùng phán khởi, thao thao bất tuyệt không ngừng, cứ như núi lửa bùng phát. Đường Thiên đáng thương đã trở thành đối tượng hứng chịu duy nhất.

Mười ngày khổ tu liên tục, Đường Thiên đau khổ giãy dụa giữa cơn cuồng phong bão vũ mang tên Thập Bát Đồng Nhân!

“Rác rưởi! Kỷ lục cao nhất của binh đoàn năm đó là lần thứ hai bước vào đã công phá phòng Thập Bát Đồng Nhân này rồi. Ngươi qua bao nhiêu ngày rồi?”

“Phản kích, phản kích! Tay ngươi mọc ra để làm gì? Chỉ để ngươi phòng thủ thôi à? Ta tuyệt đối không tha thứ cho tên tân binh dưới tay nào chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu vô mai phòng thủ, nam tử hán đại trượng phu phải biết dùng nắm đấm của mình đánh bại kẻ địch!”

“Ngươi muốn ta nhắc nhở bao nhiêu lần nữa đây? Triêm Y Điệt!”

ooo

Binh mắng chửi điên cuồng một thôi một hồi xong, dường như cũng cảm thấy hơi mệt mỏi bèn ngừng lại.

Lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ nhìn Đường Thiên đau đớn giãy dụa bên dưới. Khuôn mặt như tấm bài tú lơ khơ lại khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn nhìn dáng vẻ chật vật của thiếu niên, mặc dù biểu hiện của Đường Thiên không thật xuất sắc nhưng hắn vẫn đầy mong đợi.

Bất cứ tân binh nào, khi bước vào gian phòng Thập Bát Đồng Nhân này đều có thực lực ít nhất là cấp sáu.

Mới cấp bốn đã bước vào đây, Đường Thiên là người đầu tiên.

Thiếu niên, cố gắng lên!

oOo

Tỉnh Hào tỉnh lại, thấy Đường Thiên mặt mũi bầm dập, trong lòng kinh ngạc: “Đường huynh đệ, ngươi sao vậy?”

Khóe mắt Đường Thiên giật giật, chỉ tiếc là mắt gã giờ đang sưng bầm, người ngoài khó lòng nhận ra, gã cười lớn đáp: “À, lúc tu luyện không cẩn thận dùng lực quá mạnh.”

Tu luyện trong phòng Thập Bát Đồng Nhân mười ngày, gã đã không thể nhớ nổi mình bị đánh bao nhiêu trận rồi, giờ nghĩ lại mới thấy mình còn sống đúng là kỳ tích. Thương tổn toàn thân quá nhiều, ngay cả keo ong trúc chúa cũng không cách nào đánh tan hết nên khi Đường Thiên xuất hiện trước mặt Đường Thiên bộ dạng mới bầm dập như vậy.

“Dùng sức quá mạnh?” Tỉnh Hào sắc mặt khó hiểu, gã thật không tưởng tượng nổi rốt cuộc phải dùng sức mạnh tới mức nào mới tạo thành bộ dáng như vậy. Nhưng Tỉnh Hào vốn là người hào phóng, không thích dò xét người khác, hắn không hỏi nhiều chỉ hơi mở lời: “Vậy, Đường huynh đệ còn định luận bàn không?”

Đường Thiên cắn răng: “Tới đây!”

Lần giao thủ này, Tỉnh Hào lập tức cảm thấy bất đồng.

Trước đó khi luận bàn, cho dù phòng ngự của Đường Thiên khó phá vỡ nhưng vẫn luôn áp chế Đường Thiên. Hai bên hệt như diễn luyện công thủ, Tỉnh Hào là phe tấn công, Đường Thiên là phe phòng thủ, trong toàn bộ quá trình, Đường Thiên gần nhưu bỏ toàn lực vào việc phòng ngực, không sức đâu phản kích.

Nhưng hôm nay Đường Thiên lại hoàn toàn bất đồng, tuy gã vẫn bị vây trong trạng thái phòng thủ nhưng lại ẩn chứa ý đồ phản kích mãnh liệt. Mặc dù ý đồ phản kích của Đường Thiên luôn bị hắn đánh tan nhanh chóng nhưng sự tiến bộ của Đường Thiên vẫn khiến Tỉnh Hào vô cùng kinh ngạc.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà tiến bộ lớn tới vậy!

Tỉnh Hào vô cùng hiếu kỳ, bất giác dùng tới toàn lực.

Đường Thiên chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên tăng vọt, nhưng vẫn khác với trong phòng Thập Bát Đồng Nhân một trời một vực. Trong gian phòng kia là một loại tuyệt vọng hoàn toàn không thấy nổi ánh sáng, nhưng khi đối mặt với Tỉnh Hào, cho dù kiếm quang của Tỉnh Hào tăng cường thêm nữa Đường Thiên vẫn chống chọi được.

Mười ngày khổ tu liên tục, ngược đãi liên hồi, Đường Thiên đã tập thành thói quen phản kích, mặc dù gã còn kém rất xa nhưng đã đủ khiến Tỉnh Hào không dám khinh thường rồi.

Lần luận bàn này còn dài hơn trước đây, Đường Thiên chống chọi được tới hai mươi phút mới bại trận.

Khí tức Tỉnh Hào hơi loạn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, trước đó khi luận bàn cho dù hắn cũng hơi mệt mỏi nhưng lần này lại vượt xa so với trước.

Thằng nhãi này… Thật khiến người ta không rõ sâu cạn…

Đường Thiên vẫn nhe răng nhếch miệng, trông vẫn tràn trề tinh lực.

Để ý tới ánh mắt Đường Thiên nhìn mình, Tỉnh Hào nhanh chóng bỏ lại hai chữ, dập tắt ý đồ tái chiến của Đường Thiên: “Ngồi xuống!”

Sau đó thấy Đường Thiên không cam lòng ngồi xuống, Tỉnh Hào mới thở dài một hơi, Đường Thiên quấn chặt lấy hắn khiến hắn cực kỳ sợ hãi. Gã này đúng là một tên thể lực cao tới mức biến thái, cứ như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Hai người cùng đả tọa khôi phục, sau một giờ, Đường Thiên đã hoàn toàn khôi phục lập tức nhảy dựng lên.

Đường Thiên đang chuẩn bị khiêu chiến lại mơ hồ nghe tiếng người vang vọng lại, gã ồ lên một tiếng: “Có người!”

Đúng lúc này, Tỉnh Hào cũng mở to mắt, đứng bật dậy, hắn biến sắc, từng luồng sát ý hiện lên trên khuôn mặt, hạ giọng nói: “Chuẩn bị chiến đấu.”

“Chiến đấu?” Đường Thiên hai mắt trợn tròn.

“Không phải người của chúng ta. Nơi trú quân sợ rằng…” Tỉnh Hào còn chưa nói hết nhưng sát ý trên mặt đã trở nên dày đặc, lặng lẽ bay về phía khe nứt.

Đường Thiên sửng sốt, tới lúc hiểu ra sắc mặt cũng lập tức âm trầm,không hề do dự theo sát sau Tỉnh Hào.

Những người ở nơi trú quân…

Một loạt âm thanh theo khe hở truyền tới.

“Ta còn tưởng mấy tên trong hội võ Quang Minh thế nào? Trình độ đúng là quá kém!”

“Có mỗi gã đầu trọc kia hơi cứng chút.”

“Có cứng thế cứng nữa chẳng phải cũng bị Cường ca hủy đi à?”

"Ha ha!"

oOo

Phía sau khe hở năng lượng Tỉnh Hào mặt đầy sát ý.

Những lời đó cũng lọt hết vào tai Đường Thiên.

Đám thiếu niên trong điểm trú quân không liên hệ nhiều với gã, ngay tên của họ Đường Thiên cũng không biết, người duy nhất gã quen thuộc là Bưu ca đầu trọc bị gã đánh một trận. Ngay cả đầu trọc Bưu ca đó Đường Thiên cũng không biêt snhiều. Duy chỉ có một điểm khiến Đường Thiên có ấn tượng sâu sắc là khi gặp Lục Đàn Tí Viên. Đầu trọc mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn mang theo tâm trạng nơp nớp lo sợ đó tới chuẩn bị nhặt xác giúp gã.

Điều này khiến Đường Thiên thật sự ngạc nhiên, cảm thấy gã Bưu ca đầu trọc này cũng là người tốt.

Thế nhưng…

“… Tới đây dẫu khổ một chút nhưng có thể hưởng thụ đãi ngộ của võ giả cấp sắt, người nhà có thể được chiếu cố, dẫu sao thiên phú của ta cũng kém, không có tiền đồ gì, kiếm được chút lợi lộc không phụ lòng người nhà cũng đủ rồi…”

Khuôn mặt thản nhiên kèm theo chút thỏa mãn của đầu trọc hiện lên trong đầu Đường Thiên.

Nắm đấm của Đường Thiên nhanh chóng xiết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.