Chiến Thần Bất Bại

Chương 65: Chương 65: Đấu pháp biến thái




Trong các loại võ kỹ của chuyên gia cận chiến thì thứ mà Đường Thiên kém nhất chính là quan tiết kỹ.

Quan tiết kỹ là một bộ võ kỹ ở khoảng cách siêu gần, nhắm vào xương khớp trên cơ thể. Khớp xương là nơi yếu trên thân thể, dễ bị tổn thương. Hơn nữa muốn làm xương khớp mạnh lên khó hơn những nơi khác rất nhiều.

Võ giả giỏi quan tiết kỹ cực kỳ đáng sợ. Một khi bị cao thủ quan tiết kỹ áp sát thì ác mộng của ngươi đã bắt đầu, bất kỳ vị trí nào trên thân thể ngươi đều có thể trở thành mục tiêu của hắn. Những võ giả này thường hiểu rõ những khớp xương ẩn sau bắp thịt như lòng bàn tay, cũng biết cách để phá hủy chúng.

Nhưng quan tiết kỹ cũng rất khó học.

Rất khó mua được thẻ hồn tướng loại này, ngoài ra, còn một nguyên nhân quan trọng, đó là nó cần đối tượng để luyện tập. Tập với hình nộm sẽ không bao giờ luyện được quan tiết kỹ thật sự.

Đó cũng là vấn đề Đường Thiên phải đối mặt. Bốn võ kỹ khác đã luyện đến mức hoàn mỹ, ba loại võ kỹ tấn công cũng đã ngộ ra sát chiêu, chỉ có quan tiết kỹ là kém nhất.

Trước đây Đường Thiên không nghĩ tới, đến tận ban nãy hắn chợt nhận ra Lục Đàn Tí Viên am hiểu đánh lộn bằng tay không chính là đối tượng luyện tập cực tốt.

Mà chân lực cấp cao làm cho người hắn sưng phù giúp cho hắn có thêm một tấm chắn, chỉ phải bảo vệ chỗ yếu như mắt miếc các loại, hắn hoàn toàn không sợ bị thương. Nãy hắn đã thử, cú đấm của Lục Đàn Tí Viên rất mạnh nhưng đấm lên người hắn cũng chẳng ăn thua gì.

Nghĩ tới điều này Đường Thiên chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Hắn không nói không rằng, hùng hục xông tới chỗ Lục Đàn Tí Viên.

Bụp bụp bụp!

Nắm đấm của Lục Đàn Tí Viên không ngừng giã vào người hắn nhưng Đường Thiên chẳng thèm né tránh, lao tới chỗ Lục Đàn Tí Viên, không ngừng sử dụng các loại quan tiết kỹ.

Một khung cảnh cực kỳ quái dị.

Đường Thiên dính vào Lục Đàn Tí Viên như dán keo con voi, sử dụng các loại quan tiết kỹ, có lúc lại quật Lục Đàn Tí Viên xuống đất. Nắm đấm của Lục Đàn Tí Viên thụi liên tục vào Đường Thiên đang cuốn băng vải đầy người.

Mặt đầu trọc trắng bệch, môi run run, chuyện này... chán sống à...

Cú đấm của Lục Đàn Tí Viên rất mạnh, mỗi phát đánh vào người Đường Thiên đều làm cho người hắn rung rung. Nhưng Đường Thiên chẳng để tâm mà vẫn nhào tới. Mặt đất bị cày tung, không chỗ nào còn nguyên vẹn.

Đường Thiên như sói đói, không thèm để ý tới những đòn đó, ôm chặt lấy tứ chi Lục Đàn Tí Viên.

Tiếng đấm thùm thụp làm mọi người không nỡ nhìn, mặt trắng bệch.

Hắn... hắn đang làm gì vậy?

Bọn họ ngơ ngẩn nhìn Đường Thiên, ôm lấy đùi Lục Đàn Tí Viên, hai tay lần mò, mọi người cảm thấy lợm cả giọng.

Lẽ nào hắn....

Đường Thiên ôm đầu gối Lục Đàn Tí Viên, tay không ngừng lần mò, trong tiếng nắm đấm thụi thùm thụp, hai mắt Đường Thiên phát sáng, lảm nhảm: "Không đúng... thủ pháp không đúng... ừm, khớp gối cứng quá, a... là thế này!"

Rắc!

Lục Đàn Tí Viên bỗng ngừng đấm, rống lên thảm thiết.

Phù phù phù...

Đường Thiên lau băng vải thấm đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng bẻ được đầu gối của nó, hắn thò tay về phía đầu gối kia của con Lục Đàn Tí Viên.

Trong mắt Lục Đàn Tí Viên lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó chợt nổi giận, nó điên cuồng tấn công Đường Thiên, Đường Thiên bị bao phủ trong mưa nắm đấm, mặt đất bên cạnh hắn cũng bị cày tung, bùn đất bắn tung tóe.

Rắc!

Đầu gối đã bị bẻ trật khớp.

Rắc, rắc!

Khớp tay cũng bị bẻ trật.

Lục Đàn Tí Viên nằm xõng xoài trên mặt đất, nó vặn vẹo thân thể, nhưng ko thể nhúc nhích được.

Đầu trọc sợ xanh mặt, trong mắt họ thân hình quấn đầy băng vải kia đáng sợ như ma quỷ trong địa ngục. Bọn họ vô cùng sợ hãi, cảnh trước mắt làm cho bọn họ không rét mà run.

Lục Đàn Tí Viên tấn công như vậy, thân thể người thường hẳn đã sớm nát vụn, không lẽ thân thể Đường Thiên bằng thép?

Kinh khủng nhất là Đường Thiên bị đánh như vậy mà chẳng chút phản ứng, vẫn chăm chú bẻ khớp, đám đầu trọc cảm thấy quá cố chấp, điên cuồng!

Bỗng Lục Đàn Tí Viên đang nằm gầm lên.

Tiếng gầm này không giống lúc trước, truyền ra rất xa.

"Không ổn, nó gọi đồng bạn đến!" Đầu trọc vội nói: "Đại ca, chạy mau! Nó đang gọi đồng bạn đến!"

Đường Thiên sáng mắt lên, hắn đang hưng phấn, đâu chịu rời đi như vậy, phất tay: "Các ngươi đi trước đi."

Đầu trọc do dự một lát, mặt đất rung lên ầm ầm, gã run cầm cập, dẫn mọi người rời đi.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �※※※※※※※※※※※※※

Cảm giác của đầu trọc rất phức tạp.

Hơn một canh giờ, Đường Thiên vẫn chưa về, đầu trọc nơm nớp lo sợ, lẽ nào...

Một con Lục Đàn Tí Viên rất đáng sợ, một đàn Lục Đàn Tí Viên thì con người không thể chống lại.

Có lẽ Đường Thiên chết rồi...Đầu trọc nghĩ thầm, gã do dự một chút sau đó chậm rãi tiến về phía đó. Gã vô cùng cảnh giác, tình thế không ổn gã sẽ quay người chạy ngay, khinh công của gã cũng không tồi, hơn nữa Lục Đàn Tí Viên cũng không thích rời khỏi chỗ đó.

Tuy rằng bất đắc dĩ mới gọi ngươi là đại ca... Nhưng đã gọi thì coi như làm việc thiện, nhặt xác cho ngươi, ngươi làm quỷ cũng đừng đến tìm ta...

Đầu trọc vừa lẩm nhầm vừa mò về phía hố trời.

Qua ngã rẽ phía trước là đến hố trời, đầu trọc nín thở, hắn biết thính giác của Lục Đàn Tí Viên rất tốt. Đầu trọc thận trọng thò đầu ra ngó.

Cả người gã đột nhiên cứng đờ.

Lục Đàn Tí Viên nằm la liệt đầy đất, rên rỉ, khớp của chúng đều bị bẻ trật. Nhìn qua có khoảng bốn năm trăm con, khung cảnh rất đồ sộ.

Một bóng người quấn băng đầy người chống gối ngồi đó, thở dốc. Đầu trọc ở xa tít cũng nghe được tiếng thở dốc ồ ồ.

Băng vải trắng tinh dính đày bùn, trộn với máu tươi, rách nát không tả nổi, nhìn rất nhếch nhác.

Thế nhưng đầu trọc không hề cảm thấy nhếch nhác, gã kinh ngạc đến ngây người.

"Này, đến giúp một tay!" Đường Thiên bỗng quay đầu, gọi về phía đầu trọc nấp.

Rầm!

Đầu trọc giật mình, ngã cắm mặt xuống đất.

Đường Thiên không để tâm, hắn nhìn đàn Lục Đàn Tí Viên đang kêu rên, trong lòng cảm giác mình rất thành công. Ngày hôm nay quan tiết kỹ của hắn tiến bộ hơn tất cả những lần luyện tập trước. Hắn không biết mình đã ăn bao nhiêu đấm, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, quan tiết kỹ.

Những đòn đánh quá mạnh, lúc sau chân lực cấp cao trong cơ thể đã không chống đỡ nổi nữa.

Vì thế trên người Đường Thiên mới có vết máu.

Thế nhưng việc đó cũng thật đáng giá. Trận chiến này hôm nay giúp hiểu biết về quan tiết kỹ của hắn đạt một tầm cao mới. Trong tình cảnh nguy hiểm, hắn tập trung chưa từng có, hiệu quả cực cao. Những gì thu được hôm nay không chỉ có vậy, chỉ cần hắn cảm ngộ lại lần nữa thì quan tiết kỹ sẽ bước lên một tầm mới.

Khuyết điểm cuối cùng của hắn sắp được khắc phục.

Mỗi khi có tiến bộ nhỏ, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thiên Huệ gần hơn một chút, hắn cảm thấy cách giấc mộng của mình còn không xa.

Cảm giác này thật tốt!

Trong tiếng thở dốc ồ ồ, Đường Thiên đang quấn băng đầy người nhếch miệng cười.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� � �※※※※※※※※※※※※※

Khi Đường Thiên trở lại ngoại doanh, ngoại doanh hoàn toàn náo động. Không ai ngờ Đường Thiên lại sống sót trở về, bọn họ lại càng không tưởng tượng nổi Đường Thiên mang 500 hồn hạch về. Ánh mắt mọi người nhìn Đường Thiên không còn sợ hãi nữa mà trở nên cuồng nhiệt.

Người này tuổi tác không chênh lệch họ là bao nhưng lại tạo ra một kỳ tích như vậy.

Không sai, đây chính là kỳ tích!

Ngoại doanh vốn rất ngột ngạt dường như hôm nay đã trở nên sáng sủa hơn.

Đường Thiên về tới nơi liền bế quan.

Đường Thiên kiểm tra thân thể mình, hắn giật nảy người, chân lực nguy hiểm trong thân thể biến mất tăm, Đường Thiên cảm thấy rất kỳ quái, dù nó bị hấp thu thì cũng không thể nhanh thế chứ. Đến khi Đường Thiên phát hiện ra trong thân thể của mình có thứ gì đó mơ hồ hắn liền cả kinh.

Thứ này như sương như lửa, yên lặng bồng bềnh ở hạ đan điền.

Trong thân thể của mình có thêm thứ gì đó! Đường Thiên cả kinh, vội vã vào cửa ánh sáng, tìm Binh đại thúc: "Binh đại thúc, thân thể ta có gì đó không ổn."

Giọng nói khô khốc của Binh lộ ra chút kinh ngạc: "Không sao, đó là võ hồn."

"Võ hồn?" Đường Thiên ngây ra, sau đó hắn bừng tỉnh, gãi đầu nói: "Thì ra là võ hồn, làm ta sợ hết hồn. A, không phải, ta mới cấp ba, không thể ngưng tụ được võ hồn, cấp bốn mới ngưng tụ được võ hồn mà?"

"Thường là thế." Binh nói: "Tình huống của ngươi hơi đặc biệt, chân lực cấp cao, hạc thân kình, ta cũng không rõ về mấy thứ này."

Đường Thiên rất hưng phấn: "Vậy là giờ ta rất lợi hại?"

"Tuy ngươi ngưng tụ được võ hồn nhưng không dùng được." Quỷ Trảo Nông bên cạnh Binh đột nhiên mở miệng.

Đường Thiên không ngờ Quỷ Trảo Nông cũng biết nói, bị lời của hắn hấp dẫn, vội vàng hỏi: "Tại sao?"

"Trước cấp bảy ngươi không thể trực tiếp sử dụng võ hồn." Quỷ Trảo Nông nói: "Ích lợi lớn nhất của nó với ngươi lúc này là tạo liên hệ với bí bảo, tăng cường uy lực của bí bảo. Có điều giờ ngươi đừng hy vọng quá nhiều, võ hồn của ngươi quá yếu, dù tạo được liên hệ cũng chẳng mạnh thêm được bao nhiêu."

Đường Thiên thất vọng, lẩm nhậm: "Ta còn tưởng tự nhiên hời lớn, làm ta mừng hụt."

"Nó vẫn có tác dụng." Binh lên tiếng: "Ngươi ngưng tụ được võ hồn thì có thể mở võ hồn điện."

"Võ hồn điện?" Đường Thiên ngây ra, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến thứ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.