Chiến Thần Bất Bại

Chương 10: Chương 10: Chuyển trường




Vù vù vù~

Tiếng xuất quyền vang lên không dứt bên tai, Đường Thiên sắc mặt chăm chú, không ngừng vung hai nắm tay. Toàn thân hắn đã ướt đẫm từ lúc nào không biết, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dọc theo gò má hắn xuống cằm, nhỏ xuống nền nhà đen kịt.

Thi thoảng lại có vài quyền mà nắm đấm lại đột nhiên biến mất.

Vào mỗi lúc thế này, con số trên cánh cửa ánh sáng lại nhấp nháy đôi chút, kỹ xảo của Đường Thiên vẫn còn rất trúc trắc, phải khoảng mười quyền mới xuất hiện một lần Thiểm Quyền.

Thời gian nhập thể của thẻ đồng quá ngắn, thân thể không cách nào ghi nhớ kỹ lưỡng những cảm ngộ này. Cũng chính vì vậy giá cả của thẻ bạc cao hơn so với thẻ đồng khá nhiều.

Chỉ có điều, Đường Thiên cũng chẳng buồn để ý, chỉ cần có thẻ hồn tướng hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Xuất quyền còn trúc trắc, mười quyền mới thành công được một lần, song những khó khăn đó hắn hoàn toàn không để trong mắt. So với năm năm tu luyện võ kỹ cơ sở, chút khó khăn ấy có là gì?

Trúc trắc thì luyện thêm nhiều lần, cảm ngộ của thẻ đồng không sâu thì tự mình xem xét lĩnh ngộ.

Đường Thiên tu luyện cực kỳ tập trung, mình bỏ thời gian năm năm, rốt cuộc cũng có thể tu luyện võ kỹ cấp hai, năng lượng tích lũy trong lòng hắn như muốn nổ tung cả thế giới!

Vì hai trăm ngàn lần!

Vì sát chiêu!

Vì Thiên Huệ!

Vì mẹ!

Vì bản thân mình!

Hắn cảm giác thân thể mình như có sức lực dùng mãi không cạn, cảm giác trạng thái tốt tới mức trước giờ chưa từng có. Hắn thích cuộc sống như vậy, hắn có thể bộc lộ mục tiêu lớn nhất trong lòng mình, hắn có thể thoải mái đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Những mục tiêu đó, những dã tâm đó, không còn như những ngôi sao trên bầu trời, xa tới mức chẳng hề với tới.

Nếu tiếc rẻ cả mồ hôi, vậy giấc mộng còn là giấc mộng không?

Hắn không ngủ không nghỉ, từ sau khi phát hiện ở trong này không hề đói bụng, ngoại trừ đả tọa hắn chỉ liềumạng tu luyện [Thiểm Quyền]. Giờ gã đã hoàn thành hơn 786 lần Thiểm Quyền.

Nếu so với con số 200,000 Thiểm Quyền, 786 quả thực chỉ là số lẻ, song Đường Thiên hoàn toàn không nản lòng. Hắn biết, chỉ cần qua được thời điểm khởi đầu gian nan nhất này, sau này khi tu luyện số lần thành công của Thiểm Quyền sẽ tăng nhiều.

Suốt năm ngày năm đêm, Đường Thiên đều đắm chìm trong việc tu luyện điên cuồng.

Xác suất thành công của Thiểm Quyền bắt đầu tăng lên rõ rệt, từ mười quyền mới thành công đánh một Thiểm Quyền từ từ đã tăng lên tới mười quyền dược ba.

Tần suất nhấp nháy của con số trên cánh cửa ánh sáng cũng theo đó tăng mạnh.

Thở hổn hển một hồi, mồ hôi chảy xuống giàn giụa, cảm giác thoát lực bao phủ toàn thân. Đường Thiên chống đầu gối xuống đất, mắt che đầy tơ máu, con mắt ngây dại, từ từ khôi phục vẻ thanh tỉnh.

Hắn nhếch miệng lên thành một nụ cười, tuy có vẻ yếu ớt vô lực nhưng vẫn xán lạn như ánh mặt trời.

Số lần hoàn thành Thiểm Quyền đã vượt qua tám ngàn.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, vận chuyển 【 Dưỡng Khí Quyết】. Năng lượng sau cánh cửa ánh sáng cực kỳ phong phú, hiệu quả vận chuyển tâm pháp tốt tới mức kỳ lạ. Đường Thiên có thể cảm nhận rõ ràng từng điểm năng lượng nhỏ nhoi như con thiêu thân lao đầu vào lửa theo sự vận chuyển của【 Dưỡng Khí Quyết 】 , nhanh chóng tụ tập về phía hắn.

Những luồng năng lượng trôi nổi đó, vừa tiến vào cơ thể Đường Thiên lập tức chảy xuôi theo lối vận chuyển của 【 Dưỡng Khí Quyết 】. Khi chúng tới đan điền sẽ chuyển hóa thành chân lực, được trữ lại trong hồ đan điền.

Hồ đan điền của Đường Thiên có hai nơi, một trên một dứoi. Vị trí trên là hồ đan điền cấp hai, phía dưới là hồ đan điền cấp một.

Chân lực bắt nguồn từ hạ đan điền, cứ cao hơn một cấp lại tạo thêm một hồ đan điền ở vị trí cao hơn. Cứ tiến từng cấp một, như bậc thang nối lên trời.

Trong truyền thuyết, nếu tu luyện tới mức thâm sâu, chân lực dọc theo hồ đan điền, chảy ngược tầng tầng lên trên, tới thượng đan điền ở giữa mi tâm con người sẽ có cuộc sống vĩnh hằng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn, trước giờ chưa từng có ai tu luyện được chân lực tới thượng đan điền, cũng như xưa nay chưa từng có ai tới được điểm cuối của Thiên Lộ.

Năng lượng được hút vào cơ thể hắn chuyển hóa thành chân lực, truyền vào hạ đan điền, sau một lượt thuần hóa nữa lại truyền vào hồ đan điền cấp hai.

Hai hồ đan điền từ từ chứa đầy.

Quá trình này vô cùng chậm chạp khô khan, cực kỳ thử thách tính kiên trì của con người. Theo năng lượng từng chút từng chút một chuyển hóa thành chân lực, thân thể cũng được tẩm bổ, từ từ khôi phục.

Võ giả giàu có thường dùng đá ngôi sao để tu luyện chân lực. Năng lượng chứa trong đá ngôi sao cực kỳ phong phú và tinh thuần, sau khi hấp thu có thể nhanh chóng chuyển hóa thành chân lực, rút ngắn thời gian đả tọa đi nhiều.

Có điều giá cả của đá ngôi sao rất đắt, người bình thường vốn chẳng chạm tới được.

Một tiếng sau.

Hồ đan điền cấp hai đã chứa đầy chân lực, thế nhưng Đường Thiên lại để ý thấy đan điền không hề có cảm giác căng trướng. Trong lòng hắn hơi động, tiếp tục vận chuyển tâm pháp hấp thu năng lượng, từng luồng từng dòng chân lực dọc theo kinh mạch tiến vào hạ đan điền, lại dâng lên hồ đan điền cấp hai.

Bỗng nhiên, thân thể Đường Thiên chấn động, khuôn mặt khó giấu nổi nét vui mừng.

Hắn cảm giác thấy chân lực trong đan điền như đụng phải một bức tường vô hình.

Đại viên mãn!

Cấp hai đại viên mãn!

Rào chắn vô hình kia được gọi là bức tường viên mãn, phía sau rào chắn đó là hồ đan điền cấp ba. Chạm vào bức tường viên mãn cũng đồng nghĩa với việc chân lực cấp này đã tu luyện tới cảnh giới viên mãn.

Lúc này cần tâm pháp cao cấp hơn mới có thể phá tan bức tường viên mãn, mở ra hồ đan điền cấp ba.

Chẳng trách Đường Thiên lại vui mừng tới vậy, trong dự tính của hắn vốn còn cần một thời gian nữa mới có thể tu luyện 【 Dưỡng Khí Quyết 】 tới cảnh giới viên mãn, không ngờ lại sớm hơn so với tưởng tượng của mình.

Tiếp đó hắn có thể bắt đầu tu luyện tâm pháp cấp ba.

Uy lực của chân lực cấp ba mạnh mẽ hùng hậu hơn so với cấp hai nhiều lần.

Sắc mặt Đường Thiên đầy vẻ vui mừng, chân lực là cơ sở của tất cả, không có chân lực võ kỹ cũng chỉ là thứ đồ trang trí mà thôi. Võ kỹ lợi hại lại càng yêu cầu cao đối với chân lực, đó cũng là lý do mà đệ tử các gia tộc dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện chân lực.

Cấp ba!

Chỉ có từ cấp ba trở lên mới có thể đi qua cửa sao Thiên Lộ, mới có thẻ bước vào Thiên Lộ, mới có thể tới chòm sao Anh Tiên tìm Thiên Huệ.

Khóe miệng Đường Thiên ngoác ra tới tận mang tai, hưng phấn nhảy phốc lên, hai tay giơ cao.

“Ha ha ha hả! Cấp ba, ta sắp tu luyện tâm pháp cấp ba rồi!”

“Ta sẽ tới Thiên Lộ!”

“Ta sẽ tới chòm Anh Tiên!”

Hắn vui mừng nhảy nhót liên hồi sau cánh cửa ánh sáng, khoa chân múa tay như một đứa trẻ.

Một lúc lâu sau hắn mới ngừng lại.

Khuôn mặt hắn như bừng sáng, hai mắt mở to, nắm đấm siết chặt, vỗ mạnh vào chỗ trống, thần sắc cực kỳ chăm chú, dáng vẻ đường hoàng trịnh trọng hô lớn vào khoảng không: “Ha ha, thiếu niên, ngươi quả nhiên là nam nhân vĩ đại như thần!”

Xoẹt, thân hình nhanh chóng lướt sang, xuất hiện ngay tại vị trí đối diện lúc vừa rồi, giả bộ khiêm tốn ngượng ngùng: “Ô ô, ta cảm thấy ngươi nói thật không sai.”

Xoẹt, lại trở về vị trí cũ, sắc mặt ngưỡng mộ: “Ta thấy, 【 Thiểm Quyền 】đối với người vĩ đại như ngài vốn chẳng phải vấn đề gì đáng nói.”

Xoẹt, lại đổi vị trí, giả bộ thản nhiên vẫy tay, sắc mặt thâm trầm khen ngợi: “Thiếu niên, ngươi nghĩ vậy sao, tốt lắm, rất có tiền đồ.”

Tự biên tự diễn xong, Đường Thiên sắc mặt thỏa mãn, tiếp tục tu luyện.

Tiếng xuất quyền viu viu lại vang lên, càng lúc càng mạnh mẽ.๑๑۩۞۩๑๑

“A Mạc Lý, trò định chuyển trường? Vì sao?” Khuôn mặt hiệu trưởng đầy vẻ khó tin, thậm chí ngây ra tại chỗ. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, xét theo bất cứ góc độ nào, A Mạc Lý đều không có lý do gì để chuyển trường.

Học viện Mãnh Thú xếp hạng ba trong số các học viện tại thành Tinh Phong, các loại tài nguyên sung túc dồi dào vượt xa học viện Sa Kỳ Mã. A Mạc Lý là thiên tài mà hắn cực kỳ để ý, mới năm thứ hai đã có thể tiến vào mười vị trí đầu trong trường, thiên phú như vậy thật hiếm thấy.

Hiệu trưởng giọng điệu hòa hoãn lại: “Công việc của thầy bận rộn quá, dạo này hơi thiếu chăm lo cho trò, trò có chỗ nào oan ức không như ý cứ nói thẳng với thầy. Có phải việc tu luyện gặp trở ngại gì không? Thẻ hồn tướng à? Thẻ bạc hồn tướng cấp bốn, trò có thể chọn ba tấm!”

A Mạc Lý lắc đầu: “Không phải chuyện đó, ta cũng không gặp chuyện oan ức khó chịu gì, nhưng ta muốn tìm võ đạo của chính mình!”

“Võ đạo của chính mình?” Hiệu trưởng bỗng thấy nực cười: “A Mạc Lý, tuy thiên phú của ngươi không tồi nhưng giờ tuổi vẫn còn rất trẻ, việc cấp bách trước mắt không phải đi tìm thứ võ đạo hư vô mờ ảo đó mà là lập một cơ sở thật vững chắc. Tất cả các loại võ đạo không phải chỉ nghĩ mà ra.”

A Mạc Lý chân thành hành lễ với hiệu trưởng: “Cám ơn sự quan tâm của ngài, ta sẽ cố gắng!”

Hiệu trưởng lúc này cũng đã hiểu A Mạc Lý đã quyết tâm, không khỏi thất vọng vô cùng: “A Mạc Lý, mong rằng sau này ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn lần này.”

“Ta sẽ không hối hận!” A Mạc Lý vẫn trả lời rất chân thành.

Hắn quay người rời khỏi phòng hiệu trưởng.

Bước trên hành lang, một giọng nói nghiêm túc vang lên sau lưng A Mạc Lý.

“A Mạc Lý, ngươi định chuyển trường? Đi cùng tên học sinh lưu ban siêu cấp kia, cùng vào một trường?”

Một giọng nói khác vang lên, đầy vẻ nhạo báng: “Đường đường ngôi sao tương lai của học viện Dã Thú, lại đi thông đồng cùng tên học sinh lưu ban siêu cấp làm bậy, đúng là mất mặt!”

A Mạc Lý xoay người, chân mày cau lại, nheo mắt nói: “Điền Lâm, nếu ngươi không muốn bị ta đập vỡ mỏ thì khôn hồn ngậm miệng lại.”

Đối diện hắn là hai người, trong đó một là học viên dáng vẻ bất cần đời, tên Điền Lâm. Hắn là cao thủ trong học viện Mãnh Thú, xếp hạng thứ chín.

Trong mắt Điền Lâm thoáng hiện vẻ giận dữ, xong vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại. Một khi A Mạc Lý nổi giận chắc chắn không chết không thôi, Điền Lâm không muốn bị A Mạc Lý quấn lấy.

Thanh niên cao lớn hờ hững đứng cạnh Điền Lâm lại lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: “A Mạc Lý, đệ định làm thế thật à?”

A Mạc Lý chẳng hề để Điền Lâm vào trong mắt, song đối diện với vị thiếu niên cao lớn này lại chịu áp lực cực lớn.

Lương Thu, cao thủ đệ nhất tại học viện Mãnh Thú!

Khiến A Mạc Lý cảm thấy áp lực không chỉ vì thực lực Lương Thu cực kỳ mạnh mẽ mà còn bởi trước giờ Lương Thu vẫn rất hay chiếu cố cho hắn, lúc thường cũng hay chỉ điểm.

Thế nhưng câu nói này của Lương Thu đại ca lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Thế nhưng hắn biết, lúc này mọi lời giải thích đều chỉ là vô nghĩa, sẽ không ai tin tưởng.

Vậy chẳng thà dùng kết quả chứng minh tất cả.

Nắm tay siết chặt của A Mạc Lý đột nhiên buông ra, hắn ngẩng đầu không chút yếu thế nhìn thẳng lại Lương Thu, lớn tiếng đáp: “Lương Thu đại ca, chờ bị đệ đánh bại đi!”

Nói xong, hắn không hề lưu luyến, quay người bỏ đi.

Những tiếng chỉ chỉ trỏ trò bàn ra tán vào ven đường đều bị hắn ngoảng mặt làm ngơ, nắm đấm hai tay không khỏi siết chặt lại, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Hắn, A Mạc Lý nhất định sẽ khai sáng ra võ đạo thuộc về chính hắn!

“Muốn đánh bại Lương Thu đại ca, ha ha ha ha!” Tiếng cười ha hả của Điền Lam xa gần đều nghe được, vang dội khắp nơi.

Nghe câu này, ánh mắt nhìn về phía A Mạc Lý lại thêm vẻ chế nhạo và đồng tình, như nhìn một kẻ không biết tự lượng sức mình, đầu óc đã phát rồ.

Học viện Sa Kỳ Mã, nó là cái gì? Trước ngày hôm nay vốn chưa từng có ai nghe danh cái trường học này, tới khi bọn họ phát hiện xếp hạng của học viện Sa Kỳ Mã lại càng trợn tròn hai mắt.

Thứ ba từ dưới lên!

Trời đất ơi, cái trường rách nát ở đâu ra thế này?

Còn cả tên học sinh lưu ban siêu cấp nổi tiếng khắp thành Tinh Phong bị học viện An Đức đuổi cổ.

Người đã rác rưởi! Trường còn rác rưởi hơn!

Trong mắt mọi người, A Mạc Lý đang tự hủy đi ương lai của bản thân mình, tiếp đó nghe lời tuyên chiến của A Mạc Lý, bọn họ lại cảm thấy A Mạc Lý đã hoàn toàn phát điên rồi.

Chỉ có Lương Thu trầm ngâm nhìn theo bóng lưng A Mạc Lý.

Tin tức A Mạc Lý chuyển sang học viện Sa Kỳ Mã đã lan khắp thành Tinh Phong như một cơn gió.

Cuồng Ngưu A Mạc Lý vốn chẳng phải kẻ vô danh, mới năm thứ hai đã tiến vào mười vị trí đầu trong học viện Mãnh Thú, hắn được coi là người nối nghiệp của Lương Thu.

Một người khác cũng chẳng phải hạng vô danh, học sinh lưu ban siêu cấp ở thành Tinh Phong, học sinh đầu tiên bị đuổi khỏi học viện An Đức, tên học trò cực kỳ rác rưởi bị vô số người căm ghét Đường Thiên, rác rưởi trong rác rưởi.

Hai người cùng bước vào ngôi trường rách nát đứng thứ ba từ dưới lên, học viện Sa Kỳ Mã.

Sự tình kỳ quái như vậy, trong lịch sử thành Tinh Phong cũng là lần đầu tiên, chấn động toàn bộ các học viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.