Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 144: Chương 144: Ngoại Truyện 4




Edit: Lệ Hy

Phò mã của trưởng công chúa Hiên Viên Đinh vì muốn làm nàng vui, tự mình thiết kế một khu vườn. Khu vườn được xây dựng xong, tên là “Đinh Lan Uyển”, lấy từ câu “Ngạn chỉ Đinh Lan, xinh đẹp thanh thanh“. Ý là, vừa có chữ 'đinh” của trưởng công chúa.

Bên trong Đinh Lan Uyển, từng bông hoa ngọn cỏ, từng cành cây từng cảnh trí, khắp nơi lộ ra nét độc đáocủa người thiết kế và thưởng thức tao nhã của chủ nhân, vì thế trưởng công chúa vô cùng thoải mái, cùng Phò mã đưa ra rất nhiều thiếp mời, mời quan lại quyền quý trong kinh thành mang theo gia quyến đến khu vườn mới xây du ngoạn.

Hôm ấy đã đến, trên mặt quan lại quyền quý có được tư thiếp mời trong kinh thành tràn đầy tươi cười, không chỗ nào không đến Đinh Lan Uyển sớm. Hiên Viên Húc và Sính Đình thân phận cao quý, tất nhiên là trong nhóm được mời vào, vì Hiên Viên Húc có chuyện quan trọng trong người, liền đưa Sính Đình đến Đinh Lan Uyển, tha thiết dặn nàng vài câu, sau đó mới rời đi.

”Thụy Thù ra mắt thế tử phi!”

”Nghe nói ít ngày nữa thế tử phải tập (kế thừa) vị thân vương, thiếp thân chúc mừng thế tử và thế tử phi!”

Sính Đình đang nhàn nhã thưởng thức cảnh sắc trong vườn, bỗng nhiên trước mặt có hai người đứng chặn đường đi, cũng hành lễ với nàng.

Nàng có chút kinh ngạc giương mắt nhìn lên, thấy hai nữ tử không hề xa lạ đứng đến trước mặt, trong đó có một người mặc sa quần màu xanh biếc, phối với minh châu trâm hoa, mắt ngọc mày ngài, chính là Liêu Tiếu Yên, một người xinh xắn lanh lợi, trang phục rực rỡ sắc màu chính là Đinh Thụy Thù.

Từ khi hai vị này bị Hiền Quận vương thu vào hậu viện, số lần Sính Đình gặp hai nàng ít ỏi có thể đếm được, mỗi lần cũng không vui vẻ gì. Cứ việc nàng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng vẫn hay nghe nói qua mỗi ngày Đinh Thụy Thù ba ngày náo một trận lớn, hai ngày ầm ĩ chuyện nhỏ ở hậu viện của Hiền Quận vương, làm cho hậu viện của Hiền Quận vương gà chó không yên, tiếng oán than dậy đất, lại cùng nháo thề bất lưỡng lập (không đội trời chung) với Liêu Tiếu Yên có dung mạo xinh đẹp.

Khiến người ta không thể tưởng tượng được là, hai người như nước với lửa lúc này lại ở chung rất hòa hợp, rất là vui vẻ.

Tuy Sính Đình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung gật đầu với hai nàng: “Chào hai vị, đã lâu không thấy.”

Đinh Thụy Thù nhìn nữ tử tư thái tao nhã phong hoa tuyệt đại trước mắt, trong mắt hiện lên oán hận và đố kỵ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hiện tại chúng ta ở đâu nói là tốt hay không tốt? Chỉ là tùy tiện sống qua ngày thôi, không thể nào bằng thế tử phi ngày càng đi lên, như mặt trời ban trưa, muôn vàn sủng ái ở một thân.”

Liêu Tiếu Yên cúi đầu ở bên cạnh, nội tâm chua sót, sớm biết rơi xuống kết cục như ngày hôm nay, hà tất lúc trước nàng phải hao tổn tâm sức ép buộc, Cứ việc trong lòng nàng hận lão bất tử Hiền Quận vương muốn chết, chỉ mong sao hắn không sớm không muộn liền chết bất đắc kỳ tử ở đầu đường. Nhưng suy nghĩ đến việc Hiền Quận vương chết, tình cảnh của nàng lại càng quẫn bách, trái tim không khỏi có cảm giác như tro tàn.

Đúng lúc này, vài vị phu nhân trang phục lộng lẫy đi qua phía các nàng.

”Ai nha, thế tử phi và hai vị phu nhân này đến thật sớm!” Nhị nhi tức phủ Uy viễn hậu Hồ thị trời sinh một đôi mắt sắc bén, mày như lá liễu, mặt tròn, gặp người cười ba phần, lúc này liếc mắt một cái đến chỗ Sính Đình, vội vàng cười chào đón hành lễ.

Những phu nhân này không dám thất lễ, cũng đi lên hành lễ. Đã có vài vị phu nhân không biết Sính Đình, nhưng thấy Hồ thị cung kính hữu lễ với nàng, gọi nàng là thế tử phi, lại nhìn bộ dáng điên đảo chúng sinh kia của Sính Đình, cảm thấy cũng hiểu rõ, người này nhất định là thế tử phi An Thân Vương, không có suy nghĩ khác.

Sính Đình mỉm cười với từng gia phu nhân, có cũng như không hàn huyên. Trong đó có một vị phu nhân, mặt nhọn hoắt, mày hơi xếch, một đôi mắt không lớn lòe lòe nhấp nháy, chuyển động nhanh như chớp, bộ dáng cực thông minh lanh lợi, không ngừng âm thầm đánh giá Sính Đình, có khi miệng hơi bĩu xuống không thể nhận ra, bộ dáng giống như có chút khinh thường.

Đinh Thụy Thù thấy mọi người chỉ vây quanh Sính Đình, không thèm quan tâm để ý đến nàng, không khỏi tức giận âm thầm dậm chân, căm giận chung quanh, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt bĩu môi của vị phu nhân kia, nội tâm không khỏi vui vẻ, hiện tại nàng không dám, cũng không có năng lực làm cho Sính Đình khó xử, nhưng có người khác rồi!

Nghĩ đến đây, nàng thi lễ thật sâu với vị phu nhân kia, nói: “Nhìn phu nhân người toàn thân ung dung hoa quý, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất bất phàm, chỉ là nhìn thật lạ mắt, không biết phu nhân là?”

Hà phu nhân thấy chẳng những có người chú ý tới nàng, còn khen ngợi nàng khí độ bất phàm, biết vậy nên hãnh diện, tươi cười rạng rỡ nói: “ Ta là gia quyến của Tổng đốc Vân Quý Thái, nhìn diện mạo phu nhân người duyên dáng, không biết là gia quyến nhà đại nhân nào?” Tuổi nàng chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng năm nay phu quân vừa mới thăng thành Tổng đốc Vân Quý, cũng là tướng soái đại quan rồi.

Hiện tại nàng có chút đắc chí, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, đến khu vườn mới của trưởng công chúa vốn là một chuyện tốt cầu còn không được, trước kia nàng cũng không có cơ hội tham gia vào cuộc gặp gỡ giữa những người hiển hách này, chỉ là trong kinh thành này quan đã nhiều, còn lớn. Hôm nay rất nhiều vương phi phu nhân tôn quý hơn nàng đến dạo chơi khu vườn, biến thành cơ hội nàng muốn biểu hiện mình một chút cũng không có.

Nhìn thấy phu nhân khác nhìn thấy Sính Đình đều là bộ dáng khúm núm, a dua nịnh hót, làm chuyện gì cũng nhìn sắc mặt của nàng làm việc, Hà phu nhân càng buồn bực, không phải là một yêu tinh mê hoặc tâm trí người hay sao? Mấy năm nay thế tử bách chiến bách thắng say đắm, chỉ sủng một mình nàng. Chưa từng nghe qua nàng Tổng đốc có chỗ nào khó lường, trái lại ngầm trộm nghe người trong kinh thầm truyền nàng này đánh đàn hay, tiếng ca giống như tiếng trời, không người theo kịp. Nhưng cái này tính là sở trường gì? Trong phủ kia sẽ thiếu mỹ giỏi ca múa. Thế kia thì so bằng chính nàng ta, ngay cả cũng khen nàng là người có đức có tài.

Ở trong lòng Hà phu nhân cứ cho rằng Sính Đình chỉ là gối thêu hoa, nhưng nàng cũng không phải đồ ngốc, hầu tước cũng không tôn quý bằng thân vương, không có việc gì cũng sẽ không tự làm mất mặt. Chỉ là, lời nói cử chỉ của nàng lại đặc biệt biểu hiện không giống người thường.

Đinh Thụy Thù vừa nghe lời nói của Hà phu nhân, hình như có chút khổ sở gục đầu xuống, cầm khăn dính ướt khóe mắt, thấp giọng nói: “Không sợ phu nhân chê cười, thân phận của thiếp thân không thể nào lên được mặt bàn, chỉ là tiểu thiếp kiếm ăn dưới tay chủ mẫu, không đề cập tới cũng được.” Nói xong, đôi mắt nàng đỏ lên, nước mắt tràn mi, giống như chịu vô hạn ủy khuất.

Phu quân của Hà phu nhân nhậm chức Thái Tổng đốc ở Vân Quý, dựa theo thường lệ từ triều đình, gia quyến nhất định phải ở lại kinh thành, cho nên tuy Hà phu nhân thật cao hứng trượng phu thăng chức, địa vị của mình cũng nước lên thì thuyền lên, nhưng không thể đi nhậm chức cũng phu quân. Lại sợ phu quân ở nơi nhậm chức nạp mỹ thiếp, say đắm những hồ ly tinh này, thế cho nên nàng quên nàng đã là thiếu phụ luống tuổi có chồng. Mọi cách rơi vào đường cùng, hai tay khẽ tự mình chọn mấy nữ tử có dung mạo xinh đẹp đi nhậm chức cùng phu quân. May mà khế ước bán mình của những nữ tử này đều bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng những không uy hiếp gì đến nàng, còn có thể tính là cánh tay trái phải của nàng. Đương nhiên, hành động hiền như vậy của nàng lập tức đạt được lời tán thưởng của trượng phu.

Nghe thấy Đinh Thụy Thù điềm đạm đáng yêu lên án, lần này Hà phu nhân xem như tìm thấy cơ hội thể hiện mình, lập tức dương cao giọng nói: “Phu nhân không cần như vậy, ngươi có thể giúp chủ mẫu phân ưu, chủ mẫu nhà ngươi cũng sẽ không dung được ngươi, giống bản phu nhân vì lão gia nhà ta nạp không biết bao nhiêu là tiểu thiếp có dung mạo xinh đẹp, nhưng cũng vui vẻ hòa thuận.”

”Phu nhân nói đúng lắm, có thể gặp được chủ mẫu như ngươi vậy cũng là các nàng có phúc, không giống người anof đó một chút nào ngay cả phu quân nạp thiếp cũng bá đạo không cho phép, chỉ lo độc chiếm một mình trượng phu, xác thực là tức phụ không có đức.” Đinh Thụy Thù lập tức buông khăn trong tay ra, nâng cao thanh âm, vội vàng phụ họa lời nói với Hà phu nhân.

Giọng nói nói chuyện của hai người các nàng cũng không che dấu một chút, tất nhiên là người chung quanh nghe thấy rõ ràng. Mấy vị phu nhân đang nói tin đồn với Sính Đình không khỏi cũng dừng lại câu chuyện, đưa mắt nhìn nhau, có chút không biết làm thế nào cho phải.

”Thế tử phi, hoa nở bên kia muôn hồng nghìn tía, chúng ta đi bên kia nhìn xem đi!” Tính tình Hồ thị khéo léo, cười đề nghị đi ngắm hoa, phá vỡ không khí cứng nhắc. Sau đó âm thầm trừng mắt nhìn Hà phu nhân và Đinh Thụy Thù, hai người kia là đồ đầu heo sao? Năm đó ngay cả Lệ Quý phi độc sủng hậu cung mà thế tử cũng dám giết, chính là để giết gà dọa khỉ, cố ý cảnh cáo bằng máu cho người muốn hắn nạp thiếp, hai người này là ngại mạng quá dài, dám ở chỗ nào nhổ râu hổ?

Hà phu nhân này như thế nào nàng hiểu rất rõ, rõ ràng là không có cách nào tự mình bồi trượng phu đi nhậm chức, chỉ có thể không còn lựa chọn khác mà biểu hiện là người hiền tuệ, Đinh Thụy Thù lại càng không đáng được nhắc đến, ngay cả thánh chỉ tứ hôn trước kia, thế tử thà rằng vào đại lao cũng phải cự tuyệt nạp nàng ta, chỉ là nàng cũng là người không biết ngừng, biến hậu viện của Hiền Quận vương thành chướng khí mù mịt không nói, còn ở nơi này mở miệng khiêu khích thế tử phi An Thân Vương, thật sự là người không yên ổn, Hiền Quận vương này cũng thật là, sao lại mang nàng đến nơi này?

Lúc này Hà phu nhân đang muốn Thân là phụ đức (đạo đức người phụ nữ), nào có nhìn thấy ánh mắt truyền đạt của Hồ phu nhân, đầu ngẩng lên, lời lẽ chính nghĩa nói: “Thân là nữ tử, nên chủ động nạp thiếp thay phu quân, tuân thủ nghiêm ngặt phụ đức! Sao có thể lòng dạ nhỏ nhen, trong mắt không dung được nữ nhân khác? Phụ nhân đố kỵ làm một trong bảy điều thất xuất!” Nói xong đắc ý hả hê nhìn các vị phu nhân đột nhiên biến sắc, sau đó như có như không, khinh miệt liếc mắt qua Sính Đình.

Dựa vào cái gì trượng phu mình cả ngày trái ôm phải ấp, mình lại phải một mình trông phòng? Loại nữ nhân được trượng phu sủng ái duy nhất nên bị hưu! Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, nàng còn có thể ra tay với mình hay sao?

Sính Đình nhẹ nhàng quơ quơ ống tay áo, ngăn Đại Nhã muốn lên tiếng ở phía sau, đôi mắt như hồ nước xuân từ từ cong lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Hà phu nhân dõng dạc, cùng vẻ mặt không có ý tốt, với ánh mắt khiêu khích trực tiếp của Đinh Thụy Thù, còn có khóe miệng mơ hồ nở nụ cười, cảm giác Liêu Tiếu Yên xuất ra một ngụm ác khí. Sau đó mới chậm rãi nói: “Hà phu nhân thật sự là hiền, có cảm tình tốt với Đinh di nương như vậy, làm người ta sinh hâm mộ, một khi đã như vậy, bản thế tử phi cũng thành toàn cho thanh danh Hà phu nhân hiền tuệ mới đúng.

Nói đến đây, Sính Đình ngừng lại một chút, phân phó Hiểu Phong ở phía sau nói: “Hôm kia không phải Tây La Quốc tiến dâng mấy đại mỹ nhân dị vực cho thế tử sao? Thế tử để cho các nàng quét nhà xí thật sự là quá ủy khuất mỹ nhân, lòng dạ bản thế tử phi thiện lương, thật sự không đành lòng mỹ nhân chịu khổ như vậy, bị đau khổ như vậy, không ngại an bài cho nhóm người các nàng nơi tốt hơn, như vậy đi! Đợi lát nữa về phủ, để thế tử đưa người cho Thái Tổng đốc đại nhân Vân Quý, cứ như vậy, đã vì Hà phu nhân phân, lại thành toàn cho thanh danh hiền tuệ của Hà phu nhân, thật sự là một chuyện đáng mừng, các vị phu nhân nói phải không?”

”Vâng, đúng vậy, thế tử phi thật sự là tâm địa thiện lương.” Có một vị phu nhân ngẩng đầu nhìn Hà phu nhân ngu ngốc như gà, bỡn cợt gật đầu vâng dạ.

”Đúng vậy! Hành động này... của thế tử phi rất hay!” Có một vị phu nhân lại càng không kìm lòng nổi mà tán thưởng ra tiếng, thiếu chút nữa nói kế này rất hay. Đợi lát nữa nàng về nhà, lập tức đưa tỳ nữ mỹ mạo trong nhà tặng người khác, vị phu nhân kia và mình từng có lễ tết đưa qua vị kia, mình có thể xuất ra một ngụm ác khí còn có thể đánh vào mặt người đáng ghét kia, cao! Cao, thật sự là rất cao!

”Thế tử phi. . .” Đột nhiên trên mặt Hà phu nhân biến sắc, khẩn trương kêu ra tiếng, muốn nói ngăn cản, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình ào ào không dứt ngôn từ phụ đức, làm như vậy chẳng phải là tự tát vào mặt. Nhưng những mỹ nhân Tây La tiến dâng đến, tất cả đều có dung mạo mỹ lệ, da trắng ngực lớn, dáng người xinh đẹp. Nam nhân vừa thấy mắt đã sáng xanh lên, nước miếng chảy ròng, lòng phu quân của nàng luôn luôn hướng tớinhững mỹ Tây La đó, chỉ là đau khổ không cách nào có được đến tay, nếu lần này đưa đến nhiều mỹ nữ Tây La như vậy cho hắn, mỗi ngày hắn cùng những mỹ nhân này thoả thích thanh sắc, sao còn nhớ rõ phu nhân nguyên phối là vị nào?

Hà phu nhân miệng đầy chua sót, sớm biết rằng là kết quả này, hà tất nàng phải nâng đá đập chân mình.

Nhưng Sính Đình còn chưa nói xong, “Bản thế tử phi thấy hình như Đinh di nương rất có phê bình kín đáo với Hiền Quận vương, rất có lòng với chủ mẫu, làm một việc tốt là làm, làm hai việc tốt cũng là làm, giúp người phải giúp tới cùng! Quây về, bản thế tử phi sẽ đề nghị với Hiền Quận vương, đưa ngươi cho Hà phu nhân làm bạn đi!”

”Ngươi. . .” Đinh Thụy Thù thẹn quá thành giận, há miệng định mắng to, lại bị Đại Nhã bắn hoa điểm trúng huyệt đạo, không thể động đậy đứng tại chỗ.

”Chúng ta đi bên kia ngắm hoa thôi!” Sính Đình nhìn cũng lười nhìn, coi như không có việc gì hướng về phía hoa đang nở rộ tươi đẹp cùng các vị phu nhân. Lúc này Đinh Thụy Thù thật sự là muốn chết, thực xem tính tình nàng như bồ tát. Trước kia là nể mặt bà bà không đáng so đó với nàng ta, nàng ta lại vẫn hếch mũi lên mặt, nếu nàng ta thích giày vò, để cho nàng ta đi cùng Hà phu nhân xoa nắm tay.

Hiểu Phong đi đến bên người Đinh Thụy Thù, nhíu nhíu mày, ý vị thâm trường nói: “Đinh di nương, ngươi thật đúng là không khôn ra, thích luồn lên nhảy xuống bận rộn kiếm ăn, nếu như ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với thế tử phi, ta sẽ cắt của ngươi của ngươi, ngươi hẳn là biết rõ thủ đoạn của ta.” Nói xong, thỏa mãn nhìn thấy trong ánh mắt của Đinh Thụy Thù tất cả đều là sợ hãi và sợ hãi.

Sau đó sắc mặt Hiểu Phong cực khó coi nhìn Hà phu nhân, lại nhìn thoáng qua sắc mặt khó hiểu không rõ của Liễu Tiếu Yên, nhàn nhạt nói: “Cầu người được người, lúc trước Liêu di nương đã cầu được vinh hoa phú quý, ngươi còn có gì không vừa lòng, tội gì mất thân phận, làm mất tên tuổi mỹ nhân đệ nhất võ lâm năm đó, thành tôm tép nhãi nhép, nhưng ta vẫn xin khuyên Liêu di nương có chừng có mực, không cần tự rước lấy nhục, bằng không thì, lần sau người mất mặt sẽ là Liêu di nương.”

“. . .” Liêu Tiếu Yên mấp máy môi, nhìn bóng dáng Hiểu Phong tiêu sái đi xa, một câu cũng không nói nên lời. Nàng còn có thân phận gì? Nhà mẹ đẻ ỷ vào nàng làm thiếp gả vào dòng họ hoàng thất, trái lại hỗn đến vui vẻ, chút công phu mèo quào của nàng không quá năm chiêu trên tay thị vệ của Hiền Quận vương, cho dù muốn đùa giỡn chút uy phong cũng không đùa giỡn nổi. Nếu như nàng vẫn bày ra vẻ mặt lạnh cho Hiền Quận vương nhìn, ông già kia có thể sẽ ném nàng vào hậu viện cả đời, chẳng quan tâm. Lần này nàng hợp tác với Đinh Thụy Thù, tốn mọi cách mới làm cho lão nhân kia vui vẻ, mới được thả ra một chuyến.

Trước kia cuộc sống tự do tự tại, và mỹ nữ có mỹ mạo thanh cao của đệ nhất võ lâm, giống như là một giấc mơ hoa trong gương, trăng trong nước (không có thật), đã sớm biến mất.

Lúc này trong lòng Hà phu nhân lộn xộn, hận không thể túm chặt tóc mình, tự nhiên bất chấp Đinh Thụy Thù và Liêu Tiếu Yên, cắn môi tự rời đi.

Liêu Tiếu Yên nhìn ánh mắt cầu cứu của Đinh Thụy Thù, lực bất tòng tâm lắc đầu, thở dài một tiếng: “Nếu ta có thể cởi bỏ huyệt đạo của ngươi, ta còn có thể ngu ở đây như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.