Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 81: Chương 81: Chương 79




Editor: Song Nhã

Giao chuyện còn lại cho lão Chu “xử lý” rồi, Thi Vinh đi ra ngoài phòng bệnh, Trương Hoàng theo sau lưng, đang định mở miệng nói chuyện, Thi Vinh lại đột nhiên ngừng lại. “Mày chắc chắn, muốn ở cùng bọn người cặn bã như vậy sao?”

Trương Hoàng sửng sốt, Vinh Tử đang nói với ai thế?

Quay đầu lại mới phát hiện Thi Huân đang đứng ở một góc xó. Anh ta nhíu mày, quyết định không tham dự vào cuộc chiến giữa hai cha con này, anh ta vẫn nên mau mau về phòng làm việc, làm gì đó giết thời gian đi làm này, rồi nhanh chóng về nhà ôm ấp người đẹp thôi!

Thi Huân lặng im không nói. Thi Vinh thấy thế, trong lòng mềm đi, dù sao cũng là đứa trẻ chảy trong người dòng máu của anh... Tuy là bình thường cực kì ghét, nhưng khi đứa trẻ này bị dồn vào thế bí, anh vẫn không nỡ. Thật sự là làm người ta ngạc nhiên, Thi Vinh anh đây mà cũng có tình cha rồi. “Nói chuyện.”

Thi Huân há miệng thở dốc, lại không nói gì cả. Cậu không biết mình nên nói như thế nào, bởi ngay từ đầu cậu không hề để vào mắt bọn người như Sắc Tử, càng không thật tình kết bạn với bọn chúng. Cậu không có bạn, cho dù người tự nhận là bạn cậu rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể đi vào trong lòng cậu.

“Suy ngẫm lại cho cẩn thận, sau này mày không thoải mái thì nên làm gì. Chẳng lẽ lại muốn lấy mạng người một lần nữa?” Thi Vinh lạnh lùng hỏi. “Đến lúc ấy tao cũng không rảnh theo sau mày mà thu xếp mọi chuyện đâu. Mày phải học cách tự giải quyết, tìm cách thư giãn thôi.”

Anh nói xong thì nhấc chân định đi, Thi Huân đột nhiên gọi lại: “Ba.”

“Hả?”

“Ba không bao giờ đau khổ hay khó xử sao?” Thi Huân hỏi. “Loại cảm giác không thể khống chế nổi chính mình, biết rõ đó là sai trái, lại rất muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình, nhưng ở sâu trong nội tâm lại hiểu rõ, mình vốn không phải là một người tốt.”

“Không ai yêu cầu mày mang trên lưng nguyên tắc của mẹ mày mà sống cả.” Thi Vinh quay đầu nhìn cậu. “Nếu mày vì mẹ mà sẵn lòng giả bộ, thì cứ tiếp tục giả bộ cho tao, nhưng điều này cũng không có nghĩa là mày nhất định phải làm người trước sau như một.”

Quả nhiên... là con của anh! Cho dù có Lộ Lộ dạy bảo, cho dù sinh ra từ trong bụng Lộ Lộ thì trong người Thi Huân vẫn chảy trong máu của nhà họ Thi. Trong mỗi người nhà họ Thi đều dã man, thô bạo, ích kỷ... Nó đã kế thừa hết rồi. Nhưng vì sao lại có mâu thuẫn như vậy? Sợ rằng là vì có sự tồn tại của Lộ Lộ. “Khi ông nội mày còn trẻ cũng là nhân vật tung hoành bốn phương, lúc tao còn trẻ cũng trải qua nhiều thứ hỗn tạp, sự khác nhau duy nhất giữa mày và bọn tao, chính là trong độ tuổi này, còn có mẹ mày ở bên cạnh.” Mà anh và ông già thì không có, cho nên bọn anh hư hỏng không kiêng nể gì.

“Đây là phúc phận của mày, cũng là áp lực mày phải chịu.”

Dường như Thi Huân hiểu ra điều gì, cậu nhìn bóng lưng cao như núi của ba, một hồi lâu, đột nhiên nói: “Ba, đôi khi sự chán ghét của con với ba có lẽ lại bớt đi một chút.”

Nghe vậy, Thi Vinh cười lạnh: “Ngại quá, tao ghét mày chưa bao giờ giảm cả. Mè nheo xong chưa? Mè nheo xong rồi liền cút về công ty đi làm cho tao!”

Thi Huân không phục: “Vậy còn ba?”

“Tao?” Thi Vinh lại cười lạnh. “Mày quản được à?”

Thi Huân giơ ngón giữa sau lưng Thi Vinh, Thi Vinh không quay đầu lại cũng biết cậu làm gì, cửa thang máy mở ra, anh đi vào, để lại một câu: “Bây giờ nhược điểm của mày ở trong tay tao, trước mặt mẹ mày tốt nhất nên bớt bớt lại, giữ một khoảng cách, nếu không...”

Nói không hết lời, nhưng đối phương cũng biết anh muốn nói gì.

Thi Huân suýt nữa hộc máu, đây quả là ba ruột của cậu! Ruột đến mức không thể nào ruột hơn!

Trong lúc sóng ngầm giữa hai cha con đang cuộn trào mãnh liệt, Mạnh Nịnhd.d.l.q.d vẫn chưa chú ý tới, bởi vì thời gian cuối học kì bận nhất hàng năm vừa tới, mỗi lúc như thế, cô bận xem luận văn, lên lớp, ra đề... cùng hàng loạt việc vặt khác, có thể khiến cô bận tới nỗi về nhà không còn nhận ra chồng con nữa.

Ngay lúc cô bận đến mức không biết năm nay là năm nào, một bức thư gửi từ vùng núi xa xôi lặng lẽ nằm trong hộp thư của cô. Mạnh Nịnh rất ít kiểm tra hòm thư, bình thương đều là học sinh gửi thư cho cô, cô sẽ xem kĩ từng bức một. Lúc đầu Thi Vinh còn hỏi hai câu, hiện giờ anh cũng quen rồi, không hỏi nữa.

Cũng chính bởi vì như vậy, nếu không làm sao Mạnh Nịnh có thể đọc được bức thư này?

Chữ viết cực kỳ đẹp, vừa thấy là biết nét chữ của nữa, Mạnh Nịnh vốn tưởng là thư do học sinh bình thường gửi, nhưng cô càng đọc, mặt càng trắng bệch!

Sau cùng, cô thậm chí không còn sức mà đọc tiếp nữa, thư trong tay rơi xuống đất, môi cô run rẩy, toàn thân run run, khuôn mặt đầy vẻ kinh sợ!

Đúng lúc này, Thi Vinh về đến nhà. Anh không thấy Mạnh Nịnh lẽ ra đang ăn trái cây xem tivi ở phòng khách, liền chuyển qua phòng sách tìm cô. Nhưng vừa đẩy cửa ra, thấy dáng vẻ hoảng sợ khó hiểu của cô thì giật nảy mình, nhanh qua kéo người ngồi lên đùi mình, lo lắng vỗ vỗ mặt cô, hỏi: “Làm sao vậy? Lộ Lộ?”

Nghe thấy giọng của Thi Vinh, Mạnh Nịnh cứng ngắc nghiêng đầu qua nhìn anh, lúc này Thi Vinh mới nhìn rõ khoé mắt cô còn vương nước mắt. Lần cuối cùng thấy cô khóc... là bao lâu về trước rồi? Thi Vinh thầm nghĩ “không xong”, hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Không đợi Mạnh Nịnh trả lời, khóe mắt đột nhiên liếc thấy lá thư rơi dưới mặt đất. Anh ôm Mạnh Nịnh khom lưng nhặt lên, đọc nhanh như gió nội dung bên trong, lập tức sắc mặt xanh mét.

Nhưng lúc này anh không khiến Mạnh Nịnh kinh hãi, bởi vì cô vốn không nhìn anh.

Một lúc lâu không chiếm được sự chú ý của Mạnh Nịnh, Thi Vinh cắn răng xoay mặt cô về phía mình, lạnh giọng hỏi: “Em muốn thế nào, hả? Em muốn thế nào?” Câu sau đã mang theo sự lạnh lùng. Cho dù trải qua vài chục năm tu thân dưỡng tính, Thi Vinh dù sao vẫn là Thi Vinh đó.

Một Thi Vinh không coi ai ra gì, coi người ta như con kiến, một Thi Vinh mà không làm theo ý anh, anh sẽ quậy cho long trời lở đất.

Mạnh Nịnh lắc đầu: “Em, em không biết... Em, em phải đi xem anh ấy...”

“Không cho!” Thi Vinh gào lên. “Anh không cho em đi!”

Lá thư này do một cô giáo gửi tới, nói địa chỉ ở một khu vực dân tộc thiểu số hẻo lánh nhất ở một tỉnh nào đó, nơi đó còn không có cả điện nước, chỉ thấy toàn đất badan, cực kì cằn cỗi.

Nhưng Hàn Ngộ Chi ở nơi đó.

Mà anh lại sắp chết. Nhiều năm dốc hết tâm huyết khiến thân thể anh ngày càng tệ đi, mà ở khu vực điều kiện khó khăn, anh thậm chí không nỡ tiêu tiền lên thành phố khám bệnh uống thuốc, cứ như vậy mỗi một ngày qua đi, cho tới bây giờ đã là ung thư gan giai đoạn cuối, rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa. Cô giáo trẻ tuổi vào đó dạy học phát hiện ra một bài ghi chép cắt ra từ báo mà anh rất quý. Trang giấy cắt từ báo đã ố vàng, vậy đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Tạp chí số một phỏng vấn đổng sự trưởng tập đoàn Thi thị cùng phu nhân của anh ta, tuy rằng không có ảnh chụp, nhưng tin tức bên trong đã đủ để tiết lộ rất nhiều điều.

Bài báo bị cắt có đề cập tới tên ngôi trường mà Mạnh Nịnh đang dạy học, hơn nữa phóng viên phỏng vấn hai vợ chồng Thi thị còn đặt câu hỏi: Với cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn nhiều năm qua, hai người có thể dùng mấy chữ để khái quát không?

Thi đổng sự trưởng nói là: Đạt được ước muốn.

Mà Thi phu nhân im lặng rất lâu, nói: Tôi cực kỳ hài lòng.

Cô giáo đến hỏi thầy Hàn vốn nhã nhặn, nhưng dù thế nào người đàn ông tuấn tú săn sóc này cũng không chịu nói cho cô. Thấy thầy Hàn bị bệnh tật hành hạ sống không bằng chết, lại không sống được bao lâu nữa, cho nên cô mới tự tiện quyết định mà viết lá thư này. Bởi vì không biết địa chỉ, cho nên chỉ có thể gửi đến trường học, mà Mạnh Nịnh quen lấy hết thư cùng xem.

Trong bức thư có nói, thầy Hàn không có người thân, tuy không biết cô (MN) và thầy Hàn có quan hệ gì, nhưng nếu có thể, thì mời cô đến thăm anh ấy, nếu hai người không quen nhau, hi vọng Thi phu nhân có thể tha thứ cho cô ấy làm phiền.

Mạnh Nịnh nói: “Em muốn đi.”

Cô nói là “em muốn đi”, mà không phải hỏi là “em có thể đi hay không“. Hay là bày tỏ ý nguyện “em nghĩ nên đi“.

Em muốn đi, có nghĩa là mặc kệ Thi Vinh có đồng ý hay không, cô đã có quyết định rồi.

Sao Thi Vinh có thể chấp nhận! Anh không dám để Hàn Ngộ Chi trở về, cũng không dám để Mạnh Nịnh đi thăm, sợ điều gì sao? Là sợ tro tàn giữa hai người lại bùng cháy! Mà đáng sợ nhất là, anh rõ ràng biết, nếu để d”d”l”q”dMạnh Nịnh đi, nếu để Mạnh Nịnh tự tiễn Hàn Ngộ Chi, đời này, Hàn Ngộ Chi sẽ mãi mãi là biển lớn mênh mông chắn giữa hai người bọn anh, cuộc hôn nhân mà anh hao tâm tốn sức giữ gìn mấy chục năm qua chỉ vì thế mà sẽ bị hủy hoại trong chốc lát! “Anh không cho phép! Từ hôm nay trở đi, em ngoan ngoãn chờ đợi ở nhà cho anh, không cho đi đâu hết!”

Anh ôm cô, giọng đầy lạnh lùng.

Nếu là Mạnh Nịnh của trước đây, nhất định là đã sợ tới mức câm như hến rồi. Nhưng lần này, Mạnh Nịnh chỉ bình tĩnh nói: “Lát nữa em đi sắp xếp đồ.”

“Thao!” Thi Vinh bật thốt ra một câu nói tục nhiều năm rồi không nói. Đôi mắt anh phiếm hồng, sâu trong đó là sự tàn bạo cùng với cố chấp đáng sợ. “Lời nói của anh em không nghe rõ sao? Anh! Không! Cho! Em! Đi! Nếu em dám lén đi, anh sẽ chặt chân của em!”

Mạnh Nịnh bình tĩnh quay đầu nhìn anh: “Chặt chân của tôi? Giống như nhiều năm trước, anh dùng nắp đàn piano đè gãy tay tôi sao?!”

Lời vừa phát ra, cả căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh như cái chết!

Cũng không biết qua bao lâu, Thi Vinh mới nói với giọng khàn khàn: “Dù thế nào, em cũng đừng hòng ra khỏi thủ đô.”

“Tôi không phải con rối của anh!” Rốt cục Mạnh Nịnh bị chọc giận. “Anh không thể hạn chế tự do thân thể của tôi! Tôi muốn vào đó, là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh hết!”

“Không liên quan gì tới anh?!” Thi Vinh cũng nổi giận, anh gạt hết tài liệu trên mặt bàn xuống, hung ác đặt Mạnh Nịnh lên đó, vẻ mặt tàn nhẫn đến nỗi dường như một giây sau sẽ băm vằm Mạnh Nịnh ra hàng ngàn mảnh: “Em nói lại lần nữa? Em nói lại lần nữa?!”

Mạnh Nịnh nén lửa giận. “Tôi nói, tôi đi đâu, là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh!”

“Em!” Thi Vinh giơ tay lên cao.

Mạnh Nịnh không biết sợ mà ngẩng mặt lên nhìn anh: “Muốn đánh tôi à?”

Ngoại trừ tay cô, anh chưa bao giờ đối với cô quá thô lỗ. Tay Thi Vinh giơ lên rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không quăng xuống. Nhưng hễ là chuyện liên quan đến Mạnh Nịnh, anh sẽ lập tức biến thân thành một thùng thuốc nổ, hoàn toàn không khống chế nổi bản thân. Nhiều năm như vậy rồi... Anh vốn tưởng mình đã bình thường, hoá ra, đó là bởi vì chưa có sợi dây dẫn nổ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.