Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 74: Chương 74: Chương 73




Editor: Đường Thất Công Tử -

Có lúc Mạnh Nịnh cũng nghĩ cô và Thi Vinh có thể nói thật sự là hai loại người đi tám cực cũng không đến với nhau, nhưng cuối cùng làm sao lại vướng vào nhau lâu như vậy? Thi Vinh giàu có, cô bình thường. Thi Vinh thiếu hụt nhất là lòng đồng cảm và lòng trắc ẩn, cô lại là cái loại người thấy tên ăn mày ven đường thì nhất định sẽ đưa tiền đó. Thi Vinh khẩu vị nhẹ, cô khẩu vị nặng. Thi Vinh thích để cô chăm sóc anh, nhưng thật ra thì cô càng cần người khác chăm sóc... Cho dù xem ở phương diện nào, Mạnh Nịnh cũng cảm giác giữa mình và Thi Vinh không phù hợp.

Nhưng chỉ có như vậy hai người lại kết hôn, còn có con. Mà xem ra từ trước mắt, cuộc sống của bọn cô cũng coi như hạnh phúc. Tất nhiên, nếu như chưa kể tới điều xảy ra ngày trước, thậm chí nếu không từ kí ức trước kia, Mạnh Nịnh thật sự sẽ cảm thấy cô có thể gả cho Thi Vinh là may mắn đã tu luyện tám đời.

Cô thật sự hận lí trí của bản thân, nếu như cô có thể mê trai một chút, mềm yếu một chút, thậm chí là không sáng suốt một chút, đã rơi vào gia thế giàu có và bề ngoài tuấn tú của Thi Vinh. Nhưng cô không có, bởi vì cô đang chăm sóc anh, tôn trọng anh, đồng thời kính sợ anh, chưa một giây phút nhớ về quá khứ.

Mạnh Nịnh thở dài.

Quả nhiên buổi trưa Thi Vinh đến đúng lúc, anh còn nói trước mười lăm phút đồng hồ, đặc biệt quẹo vào mua bánh cake chia nhỏ cho các đồng nghiệp phòng làm việc. Các thầy giáo rối rít khen Mạnh Nịnh có một người chồng tốt, trên mặt Mạnh Nịnh mang ý cười, trong lòng lại nôn từng cơn: Đúng vậy, Đúng vậy, anh hoàn hảo thật!

Sau khi chào tạm biệt với các đồng nghiệp, hai người lên xe, Mạnh Nịnh cảm thấy hôm nay tâm tình Thi Vinh rất tốt, nhưng không biết chuyện gì làm tâm tình anh tốt như vậy, lập tức hỏi: “Sao vui như vậy?”

Thi Vinh thừa dịp đèn đỏ nghiêng đầu hôn cô một cái, lại nói lời ngon tiếng ngọt: “Nhìn thấy em thì vui.”

Mạnh Nịnh bỗng hoảng sợ nhìn anh, suýt nữa cho là mình đang nghe nhầm. Bởi vì dáng vẻ cô không tin mà chớp đôi mắt to thật sự rất đáng yêu, đáng yêu làm cho Thi Vinh không khống chế được, nhịn không được mà hôn lại cô. Đáng tiếc duy nhất chính là thời gian đèn đỏ không đủ dài, anh hoàn toàn chưa hôn thỏa mãn thì đèn xanh.

Mạnh Nịnh che miệng lén lút nhìn Thi Vinh gần kề, cảm thấy đuôi lông mày ở khóe mắt anh cũng mang theo ý cười nhạt, nhưng không biết là vì sao.

Đương nhiên cô không biết, Thi Vinh cũng quyết sẽ không để cho cô biết, bởi vì chuyện có liên quan đến Hàn Ngộ Chi.

Không phải là Hàn Ngộ Chi không muốn quay về sao? Không phải là không muốn để cho người khác biết anh ta ở nơi nào sao? Thi Vinh cười lạnh, anh còn thì cố ý cho tên kia một ít chuyện để làm! Tên kia nghĩ đang làm một chuyện rất vĩ đại cao thượng sao? Thi Vinh cười lạnh, mọi người nhà họ Mạnh là như thế này, cha Mạnh dạy dỗ hai người con, cũng chưa bao giờ tham lam, yêu thích hư vinh(vinh dự hão), thiếu tiền cũng tự mình đi kiếm, một đồng xu cũng muốn chia làm hai nửa để dùng. Thi Vinh còn nhớ rõ chứ, sau khi cưới một khoảng thời gian dài Mạnh Nịnh chỉ mới có thói quen với những vật dụng và trang trí đắt tiền trong nhà, nếu không bình thường cô đi bộ cũng cẩn thận, Thi Vinh liền từng chính mắt thấy qua tình huống Mạnh Nịnh vì rơi vỡ một cái đĩa mà dọa cho sợ đến rơi nước mắt - vì cha cô ấy thích cái đĩa ấy nhất.

Mà cha thích, bình thường sẽ phải liên hệ với cửa hàng đồ cổ.

Mạnh Nịnh thế này còn chưa tính, dù sao có anh nuôi. Đừng nói Mạnh Nịnh không xài(tiêu) tiền bậy bạ, cho dù cô là người nghiện mua đồ , Thi Vinh cũng cam tâm tình nguyện mà chịu. Mạnh Nịnh không biết, anh cũng chưa nói qua, thật ra thì anh thích nhất lúc cô trông nom tiền của anh! cho dù phát thêm lương cho cô giúp việc, vẫn khác, chỉ cần Mạnh Nịnh đòi Thi Vinh lấy thứ gì, anh lập tức sẽ chuyển mừng rỡ như điên, bởi vì anh cảm giác mình được Mạnh Nịnh cần, anh không làm một người đơn độc, khán giả dưới sân khấu dù vẫn không chịu lên sân khấu diễn với anh, nhưng vẫn đồng ý quan sát nghiêm túc.

Cho nên, Thi Vinh lặng lẽ cử người đi vùng núi, cũng chính là chỗ Hàn Ngộ Chi ở, có thể biết được tình huống nơi đó. Hàn Ngộ Chi mới vừa tới đó một vài năm, xem ra anh ta vẫn luôn đổi chỗ ở, chỉ cần biết rằng những năm này anh ta đang làm gì, thì Thi Vinh dễ dàng mà thăm dò hành tung của anh ta. Thì ra, năm đó sau khi Hàn Ngộ Chi rời đi, phải đi nông thôn xa xôi phía Tây. Nơi đó rất nhiều trẻ con, thầy giáo rất ít, thậm chí ngay cả thầy giáo cũng sẽ không nói tiếng phổ thông(*). Anh ta đợi ở đây rất nhiều năm, cho đến khi có điều động giáo viên mới dạy thay, anh ta mới gián tiếp đổi đến các thành phố khác.

(*) Tiếng Trung Quốc Tiêu chuẩn tại Trung Quốc đại lục được gọi là tiếng Phổ thông (普通話 Phổ thông thoại), tại Đài Loan được gọi là Quốc ngữ (國語), tại Singapore và nhiều nơi khác tại Đông Nam Á được gọi là tiếng Hoa (華語 Hoa ngữ).

Bình tĩnh mà xem xét, nếu là người này không phải tình địch của anh, Thi Vinh có thể sẽ bắt đầu đối với anh ta có chút quý trọng. Hoàn cảnh phía Tây là cái dạng gì mọi người cũng biết, ở nơi đấu kiên trì mấy ngày mấy tháng không khó, nhưng mười mấy năm... Thật không phải người bình thường có thể làm được.

Cho nên Hàn Ngộ Chi so với trước kia già đi rất nhiều. Rõ ràng anh ta vẫn chưa đến 40 tuổi, nhưng một số tóc mai đã nhuốm hoa râm(**), chỉ có cặp mắt màu đen kia vẫn lóe ra dịu dàng và ánh sáng cố chấp.

(**) (tóc) bạc lốm đốm.

Chỉ nhìn hình của anh ta, Thi Vinh lập tức hiểu, cả đời người đàn ông này cũng sẽ không yêu người thứ hai nữa. Cho nên, anh quyết không thể để cho anh ta và Mạnh Nịnh gặp mặt!

Muốn làm Hàn Ngộ Chi rời đi còn không dễ sao? Mặc dù anh ta có tóc trắng, nhưng gương mặt đó vẫn đẹp trai, không ít giáo viên nữ yêu thích anh ta, chỉ cần đăng hình anh ta trên internet, tự nhiên sẽ có người thay anh giải quyết. Hàn Ngộ Chi không muốn bị anh biết được tung tích của mình, một khi biết tin tức của mình tiết lộ, bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi. Cho đến lúc này, mất đi tung tích của Hàn Ngộ Chi, cho dù Mạnh Nịnh tức giận cũng không thể trách lên đầu anh được.

Sợ là Mạnh Nịnh sẽ không tức giận. Không tức giận, đã nói lên ở trong lòng cô không có một vị trí cho anh. Nghĩ tới đây, đột nhiên Thi Vinh cảm thấy lòng chua xót, anh âm thầm làm xuống nhiều chuyện như vậy, Mạnh Nịnh lại không biết một việc nào.

Nhưng vậy thì thế nào chứ? Cuộc đời này của anh chấp niệm duy nhất chính là Mạnh Nịnh. Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không quan tâm, cũng phải giữ Mạnh Nịnh ở bên người, cũng phải làm cho cô thuộc về anh hoàn toàn. Cuối cùng Hỗn Thế Ma Vương(4) Thi Vinh cũng thừa nhận, đời này là anh có lỗi với Hàn Ngộ Chi, đời sau... Không, đời sau kiếp sau sau nữa anh cũng không muốn trả lại Mạnh Nịnh cho đối phương.

(4) Phàn Thụy (chữ Hán: 樊瑞; bính âm: Fán Ruì), ngoại hiệu Hỗn Thế Ma Vương (chữ Hán: 混世魔王; tiếng Anh: Demon King of Chaos; tiếng Việt: Ma Vương Càn Quấy) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử.

Anh muốn Mạnh Nịnh, những thứ khác cũng có thể cho Hàn Ngộ Chi, duy nhất chỉ Mạnh Nịnh là không được.

“Chậm một chút mà!” Mạnh Nịnh hô lên, xe thể thao màu xám bạc xông tới sát mặt một chiếc xe taxi bên cạnh đi qua, dọa cô sợ làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội vàng gọi khẽ.

Lúc này thi Vinh mới hoàn hồn, anh chơi đua xe, chút chuyện nhỏ này đơn giản không tính là gì. Trong ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Nịnh, anh thành công tránh được một lần ma sát, trở lại ngay trên đường. Thấy thế, Mạnh Nịnh thở phào nhẹ nhỏm: “Cẩn thận một chút đi mà!”

Mặc dù trong lòng cô không có anh, nhưng ngoài mặt cô quan tâm anh không dưới kẻ nào. Đáy mắt Thi Vinh có nụ cười thản nhiên, cho đến bây giờ, anh đã rất hài lòng.

Bởi vì biết được tin tức Hàn Ngộ Chi đã thành công rời đi, cho nên tâm tình Thi Vinh rất tốt. Anh khó có được lòng thương xót đồng ý để cho Mạnh Nịnh gọi thức ăn, Mạnh Nịnh chọn mấy món mình thích ăn sau đó chọn một chút cho thi Vinh, Thi Vinh nhìn, trong lòng rất hài lòng. Ít nhất anh yêu cô rõ từng chân tơ kẽ tóc(5), trên đời cũng nữa không tìm được người thứ hai hiểu rõ Mạnh Nịnh như anh. Cho dù đang đối mặt vật cô thích, cô cũng chưa từng quên anh, điều này làm cho Thi Vinh rất hài lòng.

(5) Chân tơ kẽ tóc: những điều hết sức tỉ mỉ, cặn kẽ, đến từng chi tiết của sự việc

Bữa cơm này Mạnh Nịnh ăn rất hài lòng, đã thật lâu cô chưa từng ăn thỏa thích như vậy. Buổi chiều không có lớp, cô định đi quán Mĩ thuật một chút, nhưng nếu Thi Vinh ở bên cạnh, khẳng định không thể đi chỗ đó, Thi Vinh không thích thú với nhứng thứ đó, cô cũng không muốn để cho anh lãng phí thời gian quý giá cùng nhìn.

Nhưng Thi Vinh lại không chịu xa cô, hai người ở trong xe bàn bạc mấy phút, cuối cùng cũng không xác định được đi chỗ nào, vì vậy Thi Vinh thẳng thắn nhanh chóng dừng xe trước một quán rượu, lôi Mạnh Nịnh đi vào. Làm Mạnh Nịnh bị dọa sợ... Giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, Thi Vinh muốn làm gì?!

... Thuê phòng còn có thể làm gì?

A, có thể làm.

Mạnh Nịnh bị ánh mắt Thi Vinh làm cho nói không ra lời, người đàn ông này có một đôi mắt điện sâu xa(editor: mắt có điện giống kiểu tiếng sét ái tình cũng có điện ế :v ), trên cơ bản là không có người phụ nữ nào có thể chống cự lại.

Mạnh Nịnh bị té nhào trên giường lớn quán rượu. Cô cũng không phải là lần đầu tiên đến quán rượu với Thi Vinh, nhưng niềm vui chợt có ý nghĩa ăn uống no đủ vẫn là lần đầu tiên. Thi Vinh yêu kích thích, Mạnh Nịnh ở vấn đề *** trên cũng rất dịu dàng ít nói, ở trong ấn tượng của cô, giữa chuyện vợ chồng chỉ có thể cả buổi tối. Tắt đèn chui vào trong mà làm lén lút. Nếu có con sẽ không tiếp tục, bởi vì chịu ảnh hưởng như vậy sẽ không tốt với con.

Nhưng từ lúc biết Thi Vinh, hạn cuối Mạnh Nịnh mới bị làm. Dường như người đàn ông này không có lúc nào là không động dục ở đây, đối với anh mà nói, ý gì thì cũng không làm việc xấu trên người cô. Hơn nữa quán rượu này sửa sang cũng rất tối, trong phòng giường hai người, kính nhà tắm trong suốt lại mờ ảo! Người nào ở bên trong tắm, người bên ngoài có thể nhìn rõ ràng.

Vì vậy không cần nói Thi Vinh thúc giục thế nào, Mạnh Nịnh cũng không chịu đi vào tắm. Nói đùa... Cô chỉ muốn ngủ trưa thật tốt sau đó trở về phòng làm việc viết giáo án mà thôi, cô cũng không muốn làm một chút nào!

Nhưng ý tưởng của cô cũng không thể thay mặt cho Thi Vinh. Nước mắt mạnh Nịnh cũng chảy xuống, cứ như vậy một lát sau, có ba mươi giây hay không?(bắn trong 30s chăng khụ khụ) Cô cũng đã bị Thi Vinh ấn ở trên giường, hầu hết quần áo bị cởi ra, hôm nay mặc cô mặc váy ngắn nửa người, áo sơ mi bị anh vén lên trên, vải vóc vẫn còn đó, nịt vú bên trong đã sớm bị Thi Vinh cởi xuống vứt qua một bên. Hiện tại quần cũng không vén lên, lộ ra cái mông nhỏ rất tròn trịa trắng mịn.

Cho dù là đã sinh con, cơ thể Mạnh Nịnh vẫn tươi mới như thiếu nữ. Một mặt là trời sinh, một mặt là Thi Vinh cẩn thận nuông chiều. Anh rất say mê với cơ thể của cô, có lúc hận không được có thể chết ở trên người Mạnh Nịnh. Mạnh Nịnh ô ô hai tiếng, bây giờ cô nằm lì ở trên giường, cho nên tay không có cái gì, nếu không đã vươn ra đánh ăn từ lâu.

Thi Vinh nhìn phần mông đỏ đỏ kia giống như loại quả đông lạnh, sau một lúc lâu không nhịn được, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, Mạnh Nịnh giống như bị bắn một phát, xấu hổ nói: “Không cho nhìn!”

Thi Vinh cười xấu xa: “Làm cũng đã làm, còn xấu hổ không cho anh nhìn?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Nịnh bất ngờ đỏ, thật sự là chuyện thân mật cũng đã làm, nhưng đột nhiên trước mặt mọi người chợt nói đi vào thuê phòng lại nhanh nhẹn sốt ruột mà vứt cô trên giường, đột nhiên cho cô cảm giác rất giống động dục... Bọn cô là người chứ không phải động vật, tại sao lần nào cũng phải cưỡng bức như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.