Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 72: Chương 72: Chương 71




Editor: Đường Thất Công Tử

Thi Vinh đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, những năm gần đây anh vẫn không tìm được Hàn Ngộ Chi, còn tưởng rằng người này vì vậy bốc hơi thế giới trần gian, không nghĩ tới, thời gian phải tới toàn bộ không uổng.

Nhưng Mạnh Nịnh thành thành thật thật mà nói với anh, ngược lại anh không thể ra tay với Hàn Ngộ Chi. Nếu không, nhất định trong lòng Mạnh Nịnh sẽ hận anh, mà anh muốn, vĩnh viễn cũng không phải là hận của cô. Cho nên, ai nói Mạnh Nịnh ngốc? Cô không những không ngốc, ngược lại rất khôn khéo! Biết rõ khẳng định sau khi anh biết được tin tức Hàn Ngộ Chi không yên tâm, cho nên dứt khoát quang minh chính đại(1) nói cho anh, cô vừa biểu lộ thái độ của mình, có thể để cho anh hiểu, nếu là thật sự gặp Hàn Ngộ Chi đã xảy ra chuyện gì, cô là quyết không sẽ tha thứ anh.

(1) Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám

Biết rõ Mạnh Nịnh có ý tưởng đầu cơ trục lợi(2) như vậy, Thi Vinh còn là mềm lòng. Anh cảm thấy Mạnh Nịnh có thể nghĩ như vậy đã rất khá, nói thật ra, anh chẳng thể nghĩ tới Mạnh Nịnh từng bước biết Hàn Ngộ Chi ở phía trước anh sau nơi nào, sẽ chọn nói cho anh biết.

(2) Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng

Những thứ khác anh đều không muốn cái gì, anh thà rằng chỉ nói cục diện ngoài mặt, ít nhất rất ngọt, hơn nữa để cho anh cảm nhận được vui vẻ.

Thi Vinh cười khẽ, cúi đầu hôn lên miệng Mạnh Nịnh, đầu lưỡi khéo léo mà ở khoang miệng cô cuốn sạch qua, bên tai nghe tiếng cô hít d d l q d thở mềm mại yếu đuối. Điều này thật sự là một sinh mệnh dễ dàng ngã xuống, lại tinh tế lại yếu ớt, anh hao phí không biết bao nhiêu sức lực là có thể để cho cô nếm lợi hại của anh. Nhưng cũng thật là kỳ diệu, một người phụ nữ nho nhỏ như vậy, có thể để cho anh đây bách luyện hóa cứng(*) làm cuộn chỉ mềm.“... Lần này tạm thời thì tha thứ em, em biết nên làm như thế nào, có đúng hay không?”

(*) Bách luyện hóa cứng: luyện trăm lần đã trở thành cứng rắn.

Mạnh Nịnh bị anh hôn vẻ mặt mơ mơ màng màng, một lúc lâu vị mới chuyển trở về, hiểu lời Thi Vinh này là có ý gì, vì vậy gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Cô thức thời như vậy, Thi Vinh tự nhiên thật thích thú. Anh hơi quyến rũ khóe miệng ra, lại lần nữa đi hôn cô, vừa ý để vẫn có chút thoải mái không đi ghen tỵ. Chỉ bằng một cái tay, cô là có thể nhận ra Hàn Ngộ Chi, có phải chứng minh Hàn Ngộ Chi có vị trí đặc biệt ở đáy lòng cô hay không? Anh thế đó chứ? Nếu như đổi lại là anh, cô có thể một cái thì nhận ra hay không? Rốt cuộc là anh ở đáy lòng cô tương đối đặc biệt, còn hàn Ngộ Chi?

... Quên đi, không có vấn đề tự ái như vậy anh còn là không nên hỏi, nghe miệng cô nói láo không đúng tâm trong lòng anh cũng không thoải mái.

“Em mang tờ rơi về nhà làm cái gì?”

Mạnh Nịnh cúi đầu nói: “Em không muốn đi, em sẽ không đi. Em chỉ là.. Muốn mang trong nhà, trước khi mặc Quả Quả chưa xong, còn có một đống quần áo lớn kia không mặc qua gửi cho qua khứ.” Dường như thấy Thi Vinh muốn nói chuyện, cô bận rộn không ngừng vứt đi giọng nói: “Không phải là vì anh, đơn thuần là vì những đứa trẻ kia. Bọn họ... Quá đáng thương.” Quả Quả có thể nói là ngâm mình ở trong bình mật lớn lên, ông nội ông ngoại cưng chìu, ba mẹ đau, nhưng những đứa trẻ vùng núi nông thôn kia... Bọn họ ngay cả ăn no mặc ấm đều là vấn đề, có vài người cho tới nay mới thôi cũng không biết Computer gọi là cái gì.

Quá đáng thương, ngay cả thuỷ điện cũng không có chỗ, không chỉ là không có phương tiện, trên ý nghĩa rất lớn cũng trở ngại phát triển văn minh.

Thi Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Cái này em không cần phải để ý đến, anh sẽ để người rút một khoản quyên đi ra ngoài.” Anh không có gì cả, chính là tiền nhiều hơn, hơn nữa không có nơi xài.

Những năm gần đây anh đánh xuống sự nghiệp, mặc dù tương lai Quả Quả kẻ vô tích sự là một con nhà giàu, cũng đủ mấy đời con hưởng dụng vô tận. Thấy thế Thi Vinh đối với lần này rất mở, anh đối với tiền thật cũng là không có một chút chấp nhất, nhưng anh không phủ nhận tiền là đồ tốt.

Nghe vậy, Mạnh Nịnh mừng rỡ không thôi: “Có thật không?”

“Lúc nào thì anh lừa em?” Thi Vinh hỏi ngược lại, bàn tay lặng lẽ chui vào trong nút áo choàng tắm nới lỏng bởi vì vừa mới tắm xong.” Nhưng là, coi như thù lao, em phải săn sóc anh thật tốt một lần..”

Mặt Mạnh Nịnh quét đỏ, cô vỗ nhẹ nhẹ ngực Thi Vinh một cái tát, “Em không muốn...”

“Vậy cũng không thể theo em!” Tốn ra một khoản con số không nhỏ, mặc dù Thi Vinh không đau lòng, nhưng nếu như mượn này có thể được đến chút chỗ tốt gì đó, vậy tuyệt đối là anh là sẽ không khách sáo. Ngồi cuối bàn ôm lấy vợ tới, theo tình thế ngã vào trên giường, môi lưỡi nóng bỏng gián tiếp * rất nhỏ đi qua ra thịt của cô, mà tờ rơi kia, cuối cùng lẻ loi rơi ở trên mặt đất.

Từ ngày kết hôn với Thi Vinh đó trở đi, Mạnh Nịnh vẫn rất tủi thân. Cô không muốn cuộc sống qua như thế, mặc dù đang ở phía trước chờ đợi Thi Vinh xuất ngũ trong ba năm, mà cô vô số lần cho mình đóng góp, khuyên bảo bản thân phải chấp nhận, phải hiểu chuyện, phải ngoan phải nghe chuyện, phải chỉ Thi Vinh là từ độc... Nhưng xét đến cùng, thật sự là cô rất rất rất tủi thân. Cô không hiểu chuyện như vậy sao lại rơi xuống trên người cô, cũng không hiểu Thi Vinh coi trọng mình không chịu buông tay thế nào, những thứ này cô cũng không hiểu.

Sau khi kết hôn, cô hiểu được đạo lý này, mà lại thỉnh thoảng vẫn sẽ chọc giận Thi Vinh, nguyên nhân không phải là cô ngu, mà chủ yếu là cô cũng còn không học được khống chế ngay cả tâm tình của mình. Hiện tại là không giống nhau, theo Cố Phượng Ngọc xuất hiện, và hoà thuận ba, còn có mẹ Đinh qua đời... Này tưng món chuyện, cuối cùng để cho tâm tình Mạnh Nịnh lắng đọng xuống.

Từ ngày gả cho Thi Vinh đó trở đi, mặc kệ trong lòng cô là muốn thế nào, nhưng cô thân làm vợ, mẹ, con gái, con dâu bốn loại thân phận này, Mạnh Nịnh dám nói, chưa bao giờ một ngày lười biếng hoặc là xấu hổ qua. Mặc dù cô đối với Thi Vinh không có tình cảm yêu thích nồng nàn, nhưng cũng biết quan tâm chăm sóc anh, tự nhiên đối với Quả Quả không cần phải nói hơn. Thật sự cô là một bà xã và mẹ rất hợp cách, điểm này là không thể nghi ngờ.

Cô thì tính toán cả đời từng tiếp bước với Thi Vinh nữa -- thời gian đè nén như vậy rồi, cô phải để cho mình thói quen không phải suy nghĩ, cũng không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. Chuyện cùng Thi Vinh đá chọi với đá cô cũng không phải là chưa làm qua, mười mấy năm trước, lúc cô vừa mới bị anh cướp trinh nữ, canh cánh trong lòng, không chịu thua, càng ầm ĩ về sau, nhìn một chút cô lấy được cái gì? Không chỉ có mình không có được công bằng, thậm chí còn phối hợp ba và Hàn Ngộ Chi đi vào.

Với Thi Vinh, đời này cô cũng đấu không lại anh.

Không đấu, cô không đấu, không này không có chút phần thắng nào. Nếu là đời này cứ như vậy qua tiếp nữa cũng không có gì không tốt, chỉ cần đáy lòng cô thói quen tiếng động chân chính xem nhẹ mình là được rồi.

Thi Vinh đối với cô được không?

Tốt.

Có tốt bao nhiêu?

Không thể tốt hơn nữa.

Mạnh Nịnh biết, thật sự cô cũng biết. Thậm chí cô biết nếu như mình có thể yêu Thi Vinh, anh sẽ trở thành người hầu cô trung thành nhất. Nhưng là có biện pháp gì? Lòng của cô đã sớm ngừng đập, cô vĩnh viễn cũng không thể nói với Thi Vinh một câu em yêu anh.

Tình yêu không có một bắt đầu tốt, bản thân chính là không công bằng.

Yêu thương qua đi, cô tựa vào trên khuỷa tay Thi Vinh, suy nghĩ mê man. Thi Vinh ôm cô, tiếng tim đập vững vàng nghe vào trong tai Mạnh Nịnh, có loại yên lặng không nói ra được. Cô đã từng nghĩ tới tự tử, cũng từng nghĩ tới giết chết Thi Vinh, nhưng cuối cùng chung quy khác nhau cũng không có làm.” ... Buổi chiều em có giờ lên lớp mà.” Cô nói.

Giọng nói mềm nhũn, Thi Vinh cúi đầu hôn xuống cái trán của cô, “Anh xin phép cho em.”

Lại bắt đầu xin nghỉ... Mạnh Nịnh dám bảo đảm, cô tuyệt đối là một người trong trường học số lần xin nghỉ nhiều nhất.” Vậy Quả Quả đâu?”

“Tiểu Chu đi đón.” Thi Vinh bắt đầu dịu dàng mà hôn môi đỏ mọng của cô.” Không muốn anh nói.” Rất sát phong cảnh.

Có lẽ trên đời này cũng không có người ba ba nào sẽ giống như Thi Vinh như vậy, nhìn thấy con trai của mình thì ghét bỏ muốn chết. Quả Quả khi còn bé anh còn thương yêu không được hiện tại Quả Quả lớn một chút, hai cha con đơn giản muốn thành cừu nhân, mỗi ngày vì tranh đoạt Mạnh Nịnh chú ý lực các loại trở mặt giằng co. Mạnh Nịnh cũng nhìn thói quen... Hai người này gây thời điểm, cô liền ở một bên vuốt bánh chưng đầu chó.

Con bánh Tét kia tên là Samo, vốn là muốn gọi bánh nhân đậu, nhưng bỗng nhiên Quả Quả ầm ĩ muốn ăn bánh tét ống trúc(bánh tét nó giống cái ống trúc=_=), vì vậy thuận tiện thì định cho con chó cái tên rách như vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Nịnh nuôi chó. Cô đúng là điên. . . Cho tới bây giờ không nghĩ tới một con chó sẽ có lực phá hoại mạnh như vậy. Bởi vì duyên cớ nuôi Bánh Tét, bọn họ từ khu nhà trọ mang đi ra ngoài, dời đến nằm ở đại học và tiểu học trong giữa một ngôi biệt thự, sân trong rất lớn, mỗi tháng cũng phải xin người làm vườn cắt sửa, nhưng cho mở rộng không gian thật lớn cho Bánh Tét này, mỗi ngày trở về phát hiện bừa bãi đầy đất đã là chuyện nhỏ, đáng sợ chính là tiểu súc sinh này cũng không biết là tới công năng khác thường nào, cái gì đều không cắn, yêu nhất cắn tiền, ít hơn hai mươi nó còn ghét. Không thể khác được, bọn họ lại mời một người bác gái giữ nhà, mỗi ngày sau khi anh rời cửa nhà quét dọn vệ sinh và nhìn chó.

Bánh Tét đơn giản chính là phá bỏ và dời đi nơi khác ra ngoài đội, tranh cãi lớn vô ích người ta cũng ghét một chút, thì thích tiền và dép lê. Lâu ngày, bây giờ giày cũng không dám lại để. Có lẽ Thi Vinh cũng không nghĩ tới, anh oai phong nửa đời, trừ ở trước mặt Mạnh Nịnh kinh ngạc ra, còn bại bởi một con chó. Mỗi ngày sáng sớm, anh có thói quen chạy bộ sáng sớm, một nhà ba người lôi dây thừng chó, súc sinh Bánh Tét này chạy giặc nhanh, rất lâu Thi Vinh vừa nhảy mũi vừa đi đuổi theo, cảnh tượng kia thật là say mê.

Mặc dù gà bay chó sủa rất phiền phức, nhưng cuộc sống trong cũng quả thực hơn không ít niềm vui. Quan trọng nhất là, Thi Vinh cảm thấy, tiểu súc sinh này để cho Mạnh Nịnh và anh càng gần, nếu không anh mới sẽ không giữ lại nó.

Mạnh Nịnh nhích lại gần trong ngực anh, nói nhẹ giọng: “Anh sẽ không cố ý trả đũa chứ?”

Cô không có nói là đối với người nào, nhưng Thi Vinh biết.

“Sẽ không.”

“... Em tin anh mà.”

Thi Vinh: “...” Nói không phải là sẽ không, chẳng lẽ anh còn có thể lừa gạt cô? Mặc dù cũng có ý tưởng qua muốn trực tiếp giết Hàn Ngộ Chi, anh bảo đảm lúc mình có thể ngắt sạch sẽ, nhưng mà thật sự Hàn Ngộ Chi đã xảy ra chuyện gì, Mạnh Nịnh không biết cũng được, chỉ cần cô biết, kia tất nhiên sẽ cho rằng là anh làm. Cho đến lúc này, anh có thể bấm ở Mạnh Nịnh thật đúng là khó nói hay không. Suy nghĩ điều này, Thi Vinh không nhịn được bắt đầu đến cười nhạo mình, lúc nào thì, anh cũng đã bắt đầu vì không có chuyện đã bị sợ sinh ra lo lắng?

Anh chặn ngang bấm thắt lưng Mạnh Nịnh, thịt mềm nhũn mềm mại non nớt để cho tâm tình anh đê mê nhất thời tốt một chút, cứ như vậy còn không quên uy hiếp: “Chuyện em muốn làm ah cũng giúp em làm, nếu là em dám gặp mặt anh ta... Nhất định anh không buông tha cho em.”

“Em sẽ không.” Mạnh Nịnh cau mày.” Anh không đến, em không đi, không thấy mặt.”

“Hừ.” Thi Vinh hừ một tiếng, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, vạn nhất một ngày kia Hàn Ngộ Chi động kinh tính toán trở lại đây? Nếu không, anh còn là phái người nhìn một cái, thuận tiện quan sát quan sát đối phương có ý này hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.