Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 3: Chương 3: Cậu vu oan tôi!




- Con trai à, không được vô lễ với ba con như vậy!

- Tại sao lại không? Ông ta đối xử với mẹ như vậy, mẹ còn nói giúp.

- Ba con chỉ là làm việc nên làm.

- Vậy bây giờ mẹ về đây với con đi, con tuyệt đối đem ông ta mà tôn kính. Mẹ...mẹ đi đâu nữa vậy? Mẹ....

Hứa Thiên giật mình tỉnh dậy, đã là sáu giờ rưỡi. Giấc mơ vừa nãy là sao, rõ ràng Hứa Thiên hơn một năm nay không còn thấy mẹ mình nữa, tại sao hôm nay lại mơ thấy, có lẽ do tâm tình hôm qua không được tốt.

Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, Hứa Thiên nhìn ra cảnh tượng phía ngoài qua cửa sổ, trong lòng có chút ưng ý.

Loay hoay một chút chợt nhớ ra hôm nay chính thức vào học, rõ ràng báo thức lúc sáu giờ, sao mãi đến giờ này mới tỉnh dậy, có lẽ vì gặp mẹ, lòng vui mừng không muốn thoát khỏi giấc mơ.

Hứa Thiên bước xuống giường, rất nhanh sau đó đã làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ, đồng phục tươm tất. Soi mình trong gương, Hứa Thiên cảm thấy bản thân hết mực tiêu soái, tự ngắm nhìn đã thấy không thể rời mắt.

Tâm trạng hôm nay hưng phấn đến lạ. Hứa Thiên bước xuống lầu, không luyến tiếc nhìn qua bữa sáng sẵn có trên bàn, đi nhanh ra xe, trực tiếp lái đến trường.

Ngày đầu tiên nhập học, thật nhiều bạn bè đến trễ, bước đi trong sân, Hứa Thiên ranh mãnh ngắm nhìn những nữ sinh chân dài đang chạy vội vào lớp.

Bước đến cửa lớp đã là bảy giờ năm, như thường lệ bảy giờ vào lớp, được ưu ái mười lăm phút đầu giờ để chuẩn bị bài vở, cho nên bảy giờ mười lăm mới chính thức vào tiết học.

Chưa kịp vào cửa, Hứa Thiên cảm giác bóng dáng ai quen quen ở xa đang hấp tấp chạy về phía mình, cậu tò mò ngửa người ra sau, đầu nhìn về phía bên phải, là Kim Tuệ Nhi. Hứa Thiên nhếch môi cười, khoanh tay đứng trước cửa lớp nhìn điệu bộ Kim Tuệ Nhi, ngoại hình không tệ, khuôn mặt ưa nhìn, học hành chắc không đến nổi, có điều tính tình thật không ưa vào đâu được.

Kim Tống Bách hôm nay phải đến xưởng xi măng sớm, không thể chăm lo bữa sáng cho cả nhà, đã vậy còn giao luôn cho Tuệ Nhi hàng tá công việc.

Thức dậy từ rất sớm, Tuệ Nhi phải vào bếp làm đồ ăn cho bà nội, nấu thuốc cho bà uống, rửa bát đĩa, xong xuôi còn phải giặc sạch đống đồ, sau đó đem phơi.

Đến lớp trễ, song Tuệ Nhi không quên mang theo cây đàn. Nhìn điệu bộ hấp tấp của cô gái nhỏ nhắn, Hứa Thiên không điều khiển được tâm trạng mà phá lên cười. Đi trễ thì vào lớp trễ, chỉ cần xin phép một cái, có cần chạy bán sống bán chết vậy không, thật là ngốc.

Kim Tuệ Nhi quả thật sức khỏe không tệ, trông nhỏ bé nhưng lại nhanh chân, chưa gì đã chạy đến cửa lớp. Không kịp phanh lại, cô ngã nhào vô cậu con trai cao to đứng trước cửa.

Kim Tuệ Nhi một tay ôm cặp, một tay nâng cặp kính, đoạn đứng thẳng người, chưa kịp nói lời xin lỗi đối phương thì đã bị gương mặt kiêu ngạo trước mặt làm cho phát hỏa.Hứa Thiên vốn trong lòng không có ý bài xích cho việc va chạm này nhưng cố tỏ ra không vừa bụng, hất mặt: “Còn không mau xin lỗi“.

Kim Tuệ Nhi đứng hình trong giây lát, sau đó nghiêm túc mà nói: “Đứng giữa đường thì ráng chịu”, sau đó vênh mặt bước vào lớp.

Tên kia tức giận hung hăng bước theo sau. Chiếc bàn cuối lớp lại thêm một phen chấn động. Kẻ đá bàn ghế đối phương, kẻ mang sách vở người bên cạnh quẳng đi, chưa đầy hai phút sau, giáo viên bước vào lớp.

Cả lớp đứng lên chào, giáo viên tiếng anh nhìn từng khuôn mặt học sinh, hứng thú chất vấn. Tự nhiên giáo viên nào bước vào lớp học này cũng nghĩ học sinh giỏi rất toàn diện. Đúng vậy, là số một của Chấn Hoa mà! Có điều họ quên rằng, đa phần học sinh của hai lớp học đầu khối ở đây đều giỏi thiên về các môn tự nhiên. Vì là trường điểm, lại chủ yếu đào tạo học sinh cho các trường đại học tự nhiên, học sinh vào đây chỉ việc thi ba môn toán, lý, hóa. Năm nào cũng như vậy, học sinh được xếp vào hai lớp chọn toàn đạt điểm xấp xỉ nhau, gần như tuyệt đối.

Cả lớp nghe cô giáo bô bô tiếng anh như gió, trong lòng có chút rụt rè, phần đông biểu tình phản đối bằng ánh nhìn lơ đễnh. Cô giáo một lúc chợt nhớ ra mọi chuyện, bước đường cùng chỉ còn cách gọi lớp trưởng mà thôi.

- Who is the monitor?

- It's me - Kim Tuệ Nhi thản nhiên đứng dậy trả lời.

- What's your name?

- Kim Tue Nhi.

- So can you sing a song to give our class? I see everyone seems tired.

- Of course. I'll sing I'm Yours Song.

Well you've done done me and you bet I felt it

I tried to be chill but you're so hot that I melted

I fell right through the cracks

and now I'm trying to get back

Before the cool done run out

I'll be giving it my bestest

Nothing's going to stop me but divine intervention

I reckon its again my turn to win some or learn some

I won't hesitate no more, no more

It cannot wait, I'm yours.......

Kim Tuệ Nhi dừng lại trong tiếng vỗ tay thật to và lời trầm trồ khen ngợi của mọi người.

Giáo viên có vẻ rất hài lòng, chính xác là cô ấy sẽ chú ý Tuệ Nhi nhiều hơn nữa.

“ Này, bài hát này rất khó hát đó, sao cậu có thể hát hay như vậy? Thiệt là khiến người khác ganh tị mà!” - Hồ La La quay người ra sau chọc ghẹo.

Kim Tuệ Nhi đưa tay ra sau vành tai gãy nhẹ, cười trừ.

Tên bên cạnh ngẩn ngơ một lát, bây giờ mới kịp định hình cơ miệng: “Cậu hát hay như vậy, có phải tôi nên nói với cô Dương giao luôn chức vụ này cho cậu hay không?”

“ Không cần, cậu còn chưa kịp trổ tài ca hát nhảy múa của mình mà! Chờ đến khi cậu có thể đứng trước lớp mà trình bày tác phẩm của mình, lúc đó hẳn tính” - Kim Tuệ Nhi từ tốn trả lời.Người ngoài đi ngang ghé tai nghe, chắc chắn nghĩ đây là một cuộc trò chuyện bình thường, duy chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, đối phương quăng lưỡi câu một cách khá văn minh, người còn lại muốn tức cũng không thể ra mặt, hiển nhiên trong lòng có nhiều đống lửa lớn đang được thổi bùng.

Lớp học có vẻ thoải mái hơn đôi chút, tiết học như vậy nhanh chóng trôi qua.

Giờ giải lao, Hứa Thiên lười biếng đi ra ngoài nên ngồi lại trong lớp, quay qua quay lại cũng chẳng biết nói chuyện với ai, Kim Tuệ Nhi nghiêm túc đọc sách, tuyệt đối không thể chọc ghẹo, Hứa Thiên đành gục mặt xuống bàn tỏ ra đang nằm ngủ. Hồ La La thấy vậy, chòm ra phía sau nói nhỏ vào tai Kim Tuệ Nhi:

- Hay là cậu xin cô chuyển lên bàn này ngồi chung tớ đi. Bạn kế bên có vẻ khó gần, tớ không thể tùy tiện nói chuyện.

- Tớ cũng rất khó gần, cậu chịu ngồi chung tớ sao? - Kim Tuệ Nhi trong lòng mở hội nhưng lại tỏ ra nghiêm túc.

- Ây za...có phải cậu nghiêm trọng hóa vấn đề không? Không nói chuyện với cậu, tớ chẳng biết phải trao đổi bài vở với ai nữa.

- Vậy đi, hết tiết sau tớ với cậu đi gặp cô chủ nhiệm - Kim Tuệ Nhi cuối cùng không giấu được bản tính dễ gần, vỗ nhẹ vai Hồ La La đắc ý - Mà này, chuyện này tuyệt đối bí mật, ai hỏi cậu cứ bảo tự cô Dương chuyển chỗ nhé!

- Được.

Nói rồi Kim Tuệ Nhi cố tình buông quyển sách xuống bàn thật mạnh, thở phào một cái rõ to: “ mừng đất nước sắp được giải phóng“.

Cô chính xác không biết tên bên cạnh vẫn đang giả vờ nằm ngủ, kỳ thực cả cuộc nói chuyện của cô cậu ta đều nghe thấy.

Hứa Thiên sau đó ngước mặt lên, đưa tay dụi mắt, giả bộ làm thói quen khi vừa ngủ dậy, lắc qua lắc lại cái cổ, rồi tiện thể lấy sách vở môn kế tiếp để lên bàn.

Thầy giáo môn Toán vào lớp, vừa giới thiệu bộ môn được mười phút, Hứa Thiên đã giơ tay, biểu tình thống khổ: “ Thưa thầy, em đau bụng quá, thầy cho em ra ngoài giải quyết đi a“. Cả lớp phá lên cười, thầy giáo nhiệt tình: “Được, xong xuôi hết hãy vào, đừng phá tan bầu không khí“.

Hứa Thiên bày ra bộ mặt đau đớn, ôm bụng nhanh chóng chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã đứng thẳng người, quay lại phía lớp học mắng thầm “toàn là bọn người cơ hội“. Nghĩ xong không chần chừ chạy ngay đến phòng chờ giáo viên gặp Dương Khả.

Không đợi Dương Khả hỏi vấn đề, Hứa Thiên thẳng thắn trình bày một lượt: “Cô Dương, nếu chút nữa Kim Tuệ Nhi có xin cô chuyển chỗ, cô tuyệt đối đừng chuyển đó a. em vốn học lực không tốt như các bạn trong lớp, ngồi kế bên Kim Tuệ Nhi lại rất thuận tiện trong việc trao đổi, vậy mà bạn ấy lại bảo với Hồ La La là không muốn giúp đỡ em, cho nên thông đồng đổi chỗ. Cô nhất định phải giúp em.”

Dương Khả khó hiểu: “Bạn ấy không muốn ngồi chung em, vậy chẳng phải bạn ấy thấy không hợp hay sao? Yên tâm, cô sẽ giúp em tìm bạn khác thích hợp”

“Em chỉ muốn Kim Tuệ Nhi ngồi chỗ đó” - Hứa Thiên gằng từng chữ thật to. Cả văn phòng ai cũng nhìn Dương Khả bằng ánh mắt khó chịu, là cô giáo mà lại để học trò mình phải quát lên như vậy.

Dương Khả hết cách: “Được được, em có thể về lớp”

“Cảm ơn cô ạ!” - Hứa dẻo miệng.

Sau khi “thương lượng” thành công, Hứa Thiên bình thản trở về lớp học, mang vẻ mặt vui vẻ thoải mái nhất có thể mà bước vào lớp.

- Chắc chắn do bụng dạ chật hẹp, lại chứa lời lẽ không tốt, để lâu ngày sinh ra đau bụng - Kim Tuệ Nhi châm biếm.

- Cậu nói đúng. Cậu nói gì cũng đều đúng. - Hứa Thần Kinh quay qua nhìn Tuệ Nhi cười xòa, tâm tình có vẻ không thể tốt hơn.

Kim Tuệ Nhi chắc chắn lấy làm lạ, tên này tại sao không gân cổ lên cãi lại mình. Mà thôi, có lẽ đau bụng không còn sức. Nghĩ rồi cũng hài lòng cho qua.

Tiết Toán qua đi, giờ giải lao chỉ vỏn vẹn năm phút, Kim Tuệ Nhi nắm tay Hồ La La cùng nhau đến gặp cô Dương cho nhiệm vụ vĩ đại. Kết quả cả hai đều không thể ngờ tới, ủ rũ trở về lớp học. Chưa đến ba phút, Hứa Thiên đã thấy bạn cùng bàn trở về, trong lòng mở hội:

- Hai cậu đi đâu đấy? Sao trở lại nhanh vậy?

- Đi đâu có liên quan đến cậu sao?

- Không có, chỉ là tôi quan tâm bạn bè. Mà này, sao tâm trạng cậu thay đổi nhanh vậy, vừa nãy vui vẻ ra khỏi lớp, bây giờ lại khó chịu trở về?

- Tôi đi gặp ông nội cậu.

Lời nói vừa thốt ra, Kim Tuệ Nhi như sực nhớ ra vấn đề gì đó, liền không kiềm chế được mà quay qua nắm lỗ tai Hứa Thiên xách lên:

- Nói, có phải chuyện này liên quan đến cậu?

- Cậu nói chuyện gì cơ? - Hứa Thiên đau đớn trả lời.

- Đừng có giả bộ ngây thơ, lúc nãy tiết toán cậu xin ra ngoài, thực ra là đến gặp cô Dương. Nếu không phải như vậy, cô Dương làm sao biết chúng tôi muốn gì mà không chịu tiếp chuyện.

- Này, cậu vu oan tôi rồi đấy! - Hứa cứng đầu.

- Tôi không ngu ngốc như cậu nghĩ - Kim Tuệ Nhi véo một cái rõ đâu rồi buông ra, bực tức ngồi xuống. Suốt buổi chẳng thèm ngó qua trái một cái, mặc cho bên cạnh kiếm trò chọc phá.

Từng tiết học cứ như vậy mà trôi qua, buổi học cũng nhanh chóng kết thúc. Vẫn cái kiểu dọn dẹp bàn học như cũ, cậu làm chuyện cậu, tôi làm chuyện tôi, Kim Tuệ Nhi cuối xuống cầm cây đàn, lúc nào cũng là người về trước.

Hứa Thiên nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của Tuệ Nhi, càng nhìn cành cảm thấy thân quen, trong bụng thắc mắc, hai ngày qua, tại sao lại siêng năng chọc ghẹo cô ta như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.