Chí Tử Bất Du

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Quá lạnh… Sao lại lạnh như thế này?

Tôi nhắm mắt, ý thức cũng đã từ giấc ngủ chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run, là mở máy điều hòa quá lớn sao?

Tối hôm qua mỏi mệt làm cho tôi không muốn động đậy, đành phải liều mạng đem chăn bông cuốn vào người, hy vọng nhờ chăn bông xua bớt cơn lạnh, nhưng mà sao chăn bông lại cũng ấm áp không nổi, thật giống như bên người tôi có một khối băng…

Bên người có khối băng? Tâm không cam tình không nguyện tôi mở mắt nhìn qua phía bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Hoằng bình tĩnh ngủ.

Không sai, cỗ lãnh ý này là từ trên người Tiêu Hoằng truyền tới, tuy rằng hai ngày nay nhiệt độ cơ thể Tiêu Hoằng vẫn rất thấp, nhưng tôi không nghĩ tới cư nhiên sẽ thấp đến mức có thể nói toàn bộ cơ thể đều là lãnh khí.

Hơn nữa sắc mặt cậu ấy… Tuy rằng Tiêu Hoằng là con lai, trời sinh màu da so với người Đài Loan trắng hơn không ít, nhưng sắc mặt cậu ấy nếu muốn nói là trắng, vậy thì nói là tái nhợt còn có vẻ đúng hơn.

Trong lòng tôi quá căng thẳng, ngón tay run run hướng dưới mũi Tiêu Hoằng tìm kiếm… Không có hô hấp? Tôi nhảy lên khỏi giường, hai tay nhéo bả vai Tiêu Hoằng liều mạng lay động lại lay động, khẩn trương đến độ đều mau muốn khóc rồi!

“ Tiêu Hoằng, cậu tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh! Không cần làm mình sợ! Tiêu Hoằng!”

“ Ưn… Xảy ra chuyện gì? Hàn Sanh?” Tiêu Hoằng chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mê mê mang mang nhìn tôi.

Nháy mắt, tôi cả người hữu khí vô lực, tê liệt ngồi trên giường. Tôi ngoéo ngoéo khóe miệng muốn cười, nước mắt lại nhịn không được từ hốc mắt rơi xuống.

Giọng tôi run run: “Vừa mới… Mình nghĩ cậu đã chết… Không có hô hấp… Thân thể lại rất lạnh… Mình còn nghĩ đến cậu cũng muốn rời đi mình… Lại chỉ còn lại có mình một người…”

“ Sẽ không, mình không chết, không chết!” Tiêu Hoằng thấy tôi cảm xúc kích động, lập tức ôm chặt lấy tôi, nói: “Cậu xem, mình hiện tại không phải đang ôm cậu sao? Mình không có chết, không có chết… Hàn Sanh, cậu không phải sợ, mình sẽ vẫn ở bên cạnh cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu một mình!”

Cậu ấy kéo tay tôi, phóng tới dưới mũi cậu ấy, khác với vừa rồi, cậu ấy có hô hấp… Tuy rằng hơi thở dưới ngón tay tôi lạnh lạnh, nhưng là cậu ấy quả thật có hô hấp…

Tiêu Hoằng nhìn tôi cười nói: “Cậu xem, không phải mình có hô hấp sao? Vừa rồi nói không chừng là cậu lầm… Nếu như mình đã chết, sao còn có thể ôm cậu? Hàn Sanh, không cần suy nghĩ nhiều quá…”

Tôi lau nước mắt, lung tung gật gật đầu, nghĩ rằng vừa rồi có thể tôi thật sự lầm, có lẽ là Tiêu Hoằng hô hấp rất nhẹ, cho nên tôi mới không phát hiện đi. Thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời tôi lại nhớ đến một chuyện, khẩn trương nói: “Tiêu Hoằng, gần đây nhiệt độ cơ thể của cậu không quá bình thường, chúng ta vẫn là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi?”

Tiêu Hoằng ngừng lại chốc lát, rồi mới lộ ra một chút tươi cười trấn an, nhu nhu tóc tôi nói: “Ừ, chờ chúng ta một hồi ra ngoài, mình lập tức đi bệnh viện báo danh. Nhưng mà cậu cũng không cần quá lo lắng, mình nghĩ có thể là hệ miễn dịch xảy ra vấn đề linh tinh thôi, bởi vì mình không thấy có chỗ nào không thoải mái.”

“ Ừ, nếu là như thế thì tốt rồi…” Tôi mặt nhăn mày nhíu thì thào nói, dù sao tôi và Tiêu Hoằng cũng không học y, phỏng chừng Tiêu Hoằng cái gì hệ miễn dịch cũng chỉ là thuận miệng nói, muốn cho tôi không quá lo lắng mà thôi.

“ Yên tâm đi, tình trạng thân thể của mình thì mình rõ ràng nhất.” Ngón tay Tiêu Hoằng đặt bên khóe miệng tôi, một cỗ khí tức lạnh lẽo thoáng chốc tiến vào xoang mũi.

“ Hàn Sanh, mặc kệ sao đi nữa… Mình đều sẽ vẫn ở bên cạnh cậu.”

Tôi không nói gì, chỉ là vòng tay ôm lấy cậu ấy, thân thể cậu ấy thực lạnh như băng, nhưng tôi lại cảm thấy đây là nhiệt độ ấm áp nhất trên thế giới.

 

Có lẽ rất nhiều người từng xem qua một số kịch truyền hình hoặc là phim ảnh, nội dung kể lại một đôi người yêu ở khách sạn ngọt ngọt ngào ngào trải qua một buổi tối, sáng sớm hôm sau kêu phục vụ sinh, nằm ở trên giường ân ân ái ái anh một miếng em một miếng… Mà ở cuộc sống thật, cá nhân tôi cho rằng ai làm như vậy không phải kẻ có tiền, chính là một đôi tình nhân ngu ngốc.

Phục vụ cơm tận phòng tuy rằng cũng rất bình thường nhưng lại thực đắt, đắt đến mức sẽ làm người ta muốn mắng to “Không phải là một cái cánh gà mà thôi sao, giả cái gì quý tộc hả?!” Rất lâu trước đây, sau khi tôi đoạt lấy một cái bill tính tiền trên tay Tiêu Hoằng, sẽ không bao giờ kêu phục vụ cơm lên phòng nữa, vô luận trước đó cái mông của tôi bị Tiêu Hoằng “áp bức” bao nhiêu lợi hại, tôi liều chết cũng sẽ chạy đến nhà ăn ăn cơm.

Đó là lí do mà buổi sáng hôm nay cũng như dĩ vãng, cho dù đã trải qua một pha tình cảm như vậy, cho dù cảm thấy khi đi đường phải cố hết sức, tôi vẫn là kiên trì muốn tới nhà ăn ăn cơm. Tuy rằng Tiêu Hoằng tương đối không tán thành, nhưng mà với một cái liếc mắt xem thường và một câu “Người bị trộm xe không có tư cách phản đối.” của tôi, cậu ấy cũng chỉ có thể yên lặng sờ sờ mũi, tùy ý tôi giữ cái bao tiền.

Nhưng mà có lẽ do tôi đi đường có vẻ cố hết sức nên hơi quái dị, trên đường đến nhà ăn, mấy phục vụ sinh mặc kimônô không khỏi dùng ánh mắt ái muội đánh giá tôi và Tiêu Hoằng một chút, ngoài ra thì cũng không có cái gì đặc biệt.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Hoằng kiên trì muốn tôi nghỉ ngơi một chút rồi mới đến Công viên Đại Dương, dù sao tôi quả thật là còn có chút mệt mỏi, cho nên nghe lời cậu ấy, hai người chúng tôi cùng nhau trở lại phòng.

Lúc này cũng chưa đến thời gian phục vụ sinh thu dọn khách phòng, giường chiếu vẫn hỗn độn như trước, như vậy cũng may, nếu không chúng tôi còn phải lấy chăn bông trong tủ ra, phát huy sức lao động tự bản thân trải giường nữa.

Tối nay có mệt nữa cũng phải mở máy tính ra viết bản thảo, cho dù chỉ viết năm trăm chữ cũng tốt…

Tôi vừa tự hỏi tốc độ viết bản thảo, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Không biết ngủ bao lâu, nhưng tôi nghĩ hẳn là không quá lâu đi? Bởi vì khi tôi tỉnh lại, Tiêu Hoằng vẫn bảo trì cùng một tư thế trước khi tôi ngủ, vẫn to mắt nhìn mặt tôi.

Phản ứng thứ nhất là tôi lập tức dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng. Ưn, tốt lắm, không có chảy nước miếng. Xác định chính mình không có mất mặt đến mức giống tiểu hài tử đang ngủ chảy nước miếng xong, tôi mới hỏi: “Làm gì mà nhìn mình? Chắc không phải là trong khoảng thời gian từ lúc mình ngủ đến khi tỉnh lại cậu đều nhìn chòng chọc mình đi?”

Tiêu Hoằng ngay thẳng gật đầu, rồi mới chui vào ổ chăn, ôm tôi từ phía sau.

“ Nhìn thế nào cũng nhìn không đủ… Hàn Sanh, nếu có thể vĩnh viễn đều như vậy nhìn cậu thì tốt rồi.” Một đôi môi lạnh như băng dừng sau gáy tôi.

Tôi vỗ vỗ tay cậu ấy, nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ có tiểu hài tử mới có thể tin tưởng trên thế giới có thứ vĩnh viễn này nọ… Tiêu Hoằng, mình không tin vĩnh viễn, mình chỉ tin tưởng cậu.”

Cánh tay cậu ấy ôm lấy cánh tay tôi trong nháy mắt dùng sức, chặt đến mức làm cho tôi cơ hồ hít thở không thông.

“ Hàn Sanh, mình…”

“ Ưn?” tôi phát ra âm tiết nghi hoặc, ý bảo cậu ấy tiếp tục nói.

“ Mình…” Tiêu Hoằng trầm ngâm một hồi lâu, thanh âm mang theo chần chờ nói: “Mình chỉ là muốn nói cho cậu, chúng ta hôm nay có khả năng không đi Công viên Đại Dương được.”

Nhìn sắc mặt cậu ấy ngưng trọng như thế, tôi còn nghĩ rằng cậu ấy muốn nói chuyện tình gì nghiêm trọng với tôi, thì ra chỉ là không thể đi Công viên Đại Dương – Gì? Không thể đi Công viên Đại Dương?!

“ Vì cái gì không thể đi Công viên Đại Dương!” Tôi hung hăng trừng cậu ấy, nếu không cho tôi một lời giải thích tốt, cẩn thận tôi đem cậu ấy đánh tới ngay cả, ngay cả tôi cũng nhận không ra!

“… Bởi vì hiện tại đã sắp 5 giờ chiều.”

Tôi ngẩn ra, nghĩ rằng làm sao có khả năng? Tôi không phải là chỉ ngủ một chút, sao có khả năng vừa tỉnh lại sẽ đến tám tiếng đồng hồ sau? Nhưng là khi tôi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ quả thật dần dần chỉ hướng số “5”, tôi muốn không tin cũng không được.

Công viên Đại Dương chỉ mở cửa đến hơn 7 giờ, cho dù hiện tại chạy qua cũng khoảng 6 giờ mới đến, còn lại một tiếng xem cái rắm a…

Tiêu Hoằng ngốc ngốc cười cười, nói: “Ha ha, có thể là đêm qua mình làm cho cậu quá mệt mỏi, thực xin lỗi.”

Tôi nổi gân xanh, một phen nhéo áo cậu ấy dùng sức lắc lư lại lắc lư, đến khi khiến cho cậu ấy choáng váng, “Cái gì đêm qua làm cho mình quá mệt mỏi! Cậu là đang khoe ra năng lực tính dục của cậu thực “kiên cường” sao? Không đúng, cái kia không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu vì cái gì không gọi mình dậy?!” Công viên Đại Dương của tôi, tứ đại chủ đề biểu diễn của tôi, uổng phí tôi từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn chờ mong!

Lúc này ánh mắt Tiêu Hoằng phải dùng truyện tranh để hình dung, chính là xuất hiện hai đường lốc xoáy xoay lại xoay, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng giải thích: “Đúng, thực xin lỗi, mình ngắm bộ dáng cậu đang ngủ, ngắm ngắm thì quên gọi cậu…”

“ Nha, là như thế sao? Nhìn nhìn thì quên?” Nghe vậy, cơn tức của tôi không giảm mà còn tăng, thanh âm như từ trong kẽ răng truyền ra âm u, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cậu nghĩ rằng mình đây sẽ đỏ mặt nói với cậu sao? So với loại việc tình nhân ngu ngốc mới có thể làm, chẳng thà để mình bị cậu giật đầu dậy mình còn càng cảm tạ cậu hơn!”

“ Ah, nói như vậy cũng được nha.” Tiêu Hoằng bất tri bất giác nói.

“ Kính nhờ cậu không cần dùng khẩu khí nhẹ nhàng thản nhiên như thế mà nói…” Tiêu Hoằng phản ứng vậy làm cho tôi vô lực, thật giống như tôi phất mấy quyền đều là nện vào bọt biển, một chút hiệu quả cũng không có.

“ Hàn Sanh hy vọng mình kích động một chút? ” Tiêu Hoằng xoay tròn đầu, hoang mang hỏi tôi.

Quên đi, nổi điên với tên thiếu óc não này thật sự là sự tình nhàm chán, lãng phí thời gian lại lãng phí sinh mệnh… Tôi thở dài, hậm hực buông tay túm áo cậu ấy ra.

Tiêu Hoằng an ủi nói: “Hàn Sanh, tuy rằng hôm nay không thể đi, nhưng mà còn có ngày mai a.”

Tôi trề môi một bộ vô cảm nói: “Nhưng mà như vậy sẽ thiếu một cái hành trình a, mình sắp xếp ra mấy chỗ kia đều là chỗ mình rất muốn đi đó.”

Trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút mỉm cười, “Như vậy cũng không phải chuyện gì phiền toái, cùng lắm mình xin công ty một hai ngày phép, như vậy không phải tốt rồi sao?”

Cậu ấy đề nghị vậy làm cho lòng tôi giật mình, vẫn là lo lắng hỏi: “Hiện tại thời thế có vẻ khó khăn, công ty cậu có thể bởi vì cậu xin hai ngày nghỉ phép mà cảm thấy cậu đùa giỡn việc lớn, sau đó làm cho cậu “răng rắc” hay không?” Phối hợp âm thanh, tay phải của tôi làm ra một cái động tác trảm thủ ở trên cổ.

Tiêu Hoằng cười lắc lắc đầu, dùng ngữ khí không chút nào để ý nói: “Nếu là người khác, mình còn không dám nói, nhưng nếu là mình, vậy hẳn là không có khả năng, dù sao mình đã giúp công ty hoàn thành nhiều sự kiện như vậy, nếu công ty bởi vì mình xin thêm hai ngày phép mà đuổi việc mình, tức là sẽ làm tòan thể viên chức thất vọng đau khổ.”

Tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, Tiêu Hoằng nói cũng đúng, tuy rằng tôi không hiểu lắm về công ty bọn họ, chỉ biết là công ty này kinh doanh có liên quan đến tự do mậu dịch và ra vào cửa Bắc, tiêu thụ tại chỗ nhưng mà cứ liên tiếp ném cho Tiêu Hoằng việc bàn bạc với một số công ty nổi danh quốc tế, đàm phán sự kiện linh tinh thì cũng có thể hiểu xem ra Tiêu Hoằng vô cùng được coi trọng.

Mà Tiêu Hoằng trên danh nghĩa tuy rằng là một nghiệp vụ viên, trên thực tế quyền lực nắm ở công ty đã ngầm thừa nhận cậu ấy là trưởng phòng, hơn nữa sự kiện lần này đàm phán thành công, nói không chừng chờ cậu ấy trở về đi làm lại, cũng đã ngồi trên ghế dựa trưởng phòng.

Nhiều lần trằn trọc tự hỏi, tôi đồng ý Tiêu Hoằng đề nghị, dù sao khó được đi ra ngoài chơi, nếu đi ít một chỗ sẽ làm tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Tôi vò vò tóc, vẻ mặt buồn bực nói: “Nhưng mà một ngày cứ như vậy ngủ trôi qua, cái gì cũng không làm xong… A ! Mình thật sự là một cái đầu heo ngủ aaa!”

“ Hàn Sanh, đừng quá để ý, bởi vì cậu quá mệt mỏi thôi… Nhưng mà cũng không phải cái gì đều làm không xong, hôm qua lúc mình xem sổ tay lữ hành, nhìn thấy ở vùng phụ cận có du ngoạn chợ đêm, về cơ bản là mỗi ngày đều có.”

“ Cái gì gọi là về cơ bản?” Tôi khơi mi, ánh mắt nhìn cậu ấy trừ bỏ hoài nghi vẫn là hoài nghi.

Dưới ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chú của tôi, Tiêu Hoằng ngượng ngùng cười nói: “Nếu như trời mưa, chợ đêm có khả năng sẽ không họp.”

Tôi vội vàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hiện tại trời không mưa, nhưng mà nhìn dấu vết vũng nước trên đường thì, xem ra lúc trước hẳn là từng có mưa, hơn nữa cũng không nhỏ, thời tiết này làm cho người ta có cảm giác âm u, tựa hồ tùy thời đều có thể mưa xuống thêm lần nữa.

Lời tiếp theo Tiêu Hoằng nói cũng chứng thật dự đoán của tôi, “Khoảng 2 giờ hơn có mưa rào kèm sấm chớp, mưa hơn 1 tiếng đồng hồ.”

Chờ mong càng lớn thất vọng càng lớn, những lời này quả nhiên là đạo lý thiên cổ không thay đổi, vốn lòng dạ đang nhảy nhót giờ đây chỉ còn lại một cỗ hư không khó có thể diễn đạt bằng lời.

“ Nếu không có chợ đêm, cậu không cần nói ra làm cho mình mừng hụt! ” Tôi vô lực xuôi vai oán giận.

Tiêu Hoằng nói: “Hẳn là vẫn sẽ có đi? Bởi vì trời mưa khá sớm, trừ bỏ chỗ bán hàng rong ở xa có khả năng không bán, nhưng chỗ gần hẳn là vẫn dọn hàng.”

Tôi mếu máo, rất là đau thương lầu bầu: “Mình chán ghét của cậu “khả năng” với lại “hẳn là”…”

Thấy tôi cảm xúc liên tục chìm mê không phấn chấn, Tiêu Hoằng mau mắn khuyên giải an ủi: “Hàn Sanh, không cần quá bi quan, dù sao ngồi ở Khách sạn cũng không có chuyện gì làm, chúng ta đi nhìn xem cũng tốt, nếu thật sự không có chợ đêm, ngay tại trên đường tha hồ đi dạo, vận động như vậy cũng không tệ nha.”

Cậu ấy khuyên giải an ủi nghe vào trong tai tôi không chỉ là vô dụng, thậm chí còn dấy lên phản hiệu quả – hừ, dù sao tôi chính là A Trạch khuyết thiếu vận động là được chứ gì!

Tôi căm giận đi đến ngồi trước bàn, mở ra laptop, “Không đi không đi, mình muốn ở tại chỗ này viết bài!”

“ Hàn Sanh…” Giọng Tiêu Hoằng rất là bất đắc dĩ.

Tôi không để ý tới Tiêu Hoằng chút nào, lấy ra cái modem mạng ngày hôm qua lúc báo danh đã mượn nhân viên Khách sạn, định bụng online xem Lưu Cẩm Nghi đối với phong “oán giận thư” kia có cái cảm tưởng gì.

“ Cái gì? Không thể kết nối mạng?” Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa sổ “kết nối thất bại” trên màn hình máy tính, bỗng nhiên có một cỗ xúc động muốn đập phá.

“ Không có biện pháp kết nối mạng sao? Modem không dây đâu? ” Tiêu Hoằng tiến đến bên người tôi hỏi.

Tôi khổ sở lắc đầu, “Cậu cũng không phải không biết cái máy này là từ đời ông cụ nội rồi, mặc dù có mạng không dây, nhưng mà cũng phải đợi cả mười – hai mươi phút, hơn nữa bình thường cơ hội kết nối thất bại lớn hơn cơ hội thành công…”

“ Mình gọi điện thoại nhờ phục vụ sinh đi lên nhìn xem nhé.”

Tiêu Hoằng nói xong thì đi tới chỗ tủ đầu giường gọi điện thoại, không bao lâu một cậu phục vụ sinh đến phòng chúng tôi.

Đương nhiên trước đó, tôi đã kịp chỉ huy Tiêu Hoằng đem một đống chăn bông nhăn nhúm đến loạn thất bát tao cộng thêm dính đầy dịch thể nhét vào bên trong tủ đứng, bằng không chúng tôi mất mặt coi như việc nhỏ, chỉ sợ vị phục vụ sinh tố chất tốt này sẽ ngồi cũng khó khăn đi.

Phục vụ sinh thay đổi một trạm kết nối mạng khác, kết quả vẫn là như cũ không thể kết nối được, cậu ta lầm bầm lầu bầu nói “Kỳ quái!”, rút dây kết nối ra, sau đó ngồi xổm xuống nhìn nhìn cái đường thông dây cạnh bàn, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt.

“ Hàn tiên sinh, thật sự vô cùng xin lỗi… Xem ra là lúc trước có khách có ý định phá hủy dây kết nối, mà khi chúng tôi dọn dẹp phòng lại không phát hiện ra vấn đề này, thật sự vô cùng xin lỗi!” Cậu phục vụ sinh đứng lên, khom thấp người hướng về phía tôi.

“ Có ý định phá hư? ” Tôi líu lưỡi, con rùa rụt cổ nào nhàm chán như thế a!

Phục vụ sinh vẻ mặt có lỗi vuốt cằm nói: “Đúng vậy, mời anh nhìn xem bên trong, tựa hồ bị người dùng công cụ tạc ra một cái lỗ.”

Tôi nhìn vào bên trong, tuy rằng bên trong ánh sáng không đủ, nhưng mà thật sự có thể thấy có một cái lỗ nhỏ… Tôi thầm nghĩ mấy ngày nay đại khái là mình không cẩn thận phạm đến sao chổi đi? Bằng không vì sao điện thoại hỏng mất, di động thất lạc, hiện tại ngay cả lên mạng cũng không qua được đây…

Phục vụ sinh đề nghị: “Hàn tiên sinh, nếu như ngài cần dùng gấp, không bằng tới trước đại sảnh sử dụng mạng máy tính công cộng như thế nào? Trước mắt không có khách đang dùng, hơn nữa phương diện phí sử dụng ngài cũng không cần lo lắng, bởi vì là vấn đề bên phía chúng tôi, cho nên sẽ không thu ngài phí sử dụng.”

“ Nếu như ngài không quen online nơi công cộng, như vậy chúng tôi cũng có thể lập tức thay phòng cho hai vị.”

Tôi không thích online ở chỗ người đến người đi, cho dù là kiểu như ở quán cafe cũng không được, bởi vì sẽ làm tôi cảm thấy có loại cảm giác chuyện riêng tư bị người nhìn trộm. Đang lúc tôi nghĩ hay là đổi phòng đi, lại nghe Tiêu Hoằng nói: “Như vậy a, nếu là đổi phòng, chúng tôi phải thu thập hành lý ngay.”

Nghe cậu ấy nhắc tỉnh, lời tôi nguyên bản muốn nói ra lại cứng ngắc tắc trở về trong bụng – đổi phòng đồng nghĩa phải dọn hành lý, đến khi đổi phòng xong lại một lần nữa thu dọn… Khóe mắt run rẩy một chút, thực phiền toái a…

Tiêu Hoằng quay đầu hỏi tôi: “Hàn Sanh, cậu muốn đi đại sảnh online, hay là muốn đổi phòng?”

Tôi tùy ý khoát tay, “Quên đi, dù sao mình chỉ là muốn online nhận email mà thôi, không phải chuyện gì ghê gớm lắm, cho dù không có mạng cũng không sao.”

Cậu phục vụ sinh chắc là hiểu ý tứ của tôi, ngượng ngùng cười nói: “Thật xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ngài, chúng tôi sẽ gọi công ty máy tính mau chóng đến đây sửa chữa, nếu không có gì phát sinh thì trước buổi tối ngày mai là có thể sửa xong.”

Tiêu Hoằng đột nhiên nói: “Vẫn là chờ sau khi chúng tôi trả phòng này hãy gọi người đến sửa chữa đi, không có mạng cũng tốt, cậu ấy có thể chuyên tâm viết bản thảo.”

Nghe vậy, tôi bất mãn kháng nghị: “Cái gì đó! Nói giống như mình có chứng sống ăn bám mạng vậy.”

Tiêu Hoằng cười nhu nhu tóc tôi, nói: “Cậu không có chứng sống ăn bám mạng, chỉ là rất thích vừa viết bài vừa lên mạng, thoáng chút viết bản thảo đôi chút lên trang web mà thôi.”

“ Tiêu Hoằng, cậu này đừng nói là giải thích, phải nói là bỏ đá xuống giếng đi…” Tôi mang vẻ mặt phức tạp, nhưng lại không thể phản bác, này thật là thói quen vô cùng không tốt khi tôi viết tiểu thuyết.

Đối với việc chúng tôi hai tên đại nam nhân thân mật đưa đẩy, cậu phục vụ sinh vẫn một bộ mặt tự nhiên, làm như cái gì cũng không có thấy, tôi nghĩ có thể là trước khi cậu ta đến đây, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.

Tiêu Hoằng nói với phục vụ sinh: “Cứ quyết định vậy đi, thật ngại đã phiền toái cậu đi chuyến này.”

Phục vụ sinh cười nói một câu “Không đâu.”, sau khi chào chúng tôi một tiếng, thì rời khỏi phòng.

===

A Trạch: tên gọi ám chỉ “trạch nam” hoặc “trạch nữ” – mấy cô/cậu ăn uống ngủ nghỉ chơi bời abc xyz gì cũng đều ở trong nhà, hầu như ko đi đâu ra khỏi nhà. “Trạch” nghĩa là “nhà”.

Modem mạng: bộ định tuyến (nhà ai nối mạng sẽ thấy)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.