Chí Tử Bất Du

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Nữ nhân kia đang ở đây.

Rủ xuống từ trên trần nhà, là một mái tóc thật dài rối tung, nhưng vẫn có thể thấy hai mắt nàng trừng lớn, nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú hắn.

Sau đó, nữ nhân kia nhúc nhích tay chân, chậm rãi hướng về phía hắn đang nằm trên giường.

Không thể hô hấp.

Toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, yết hầu phát ra tạp âm vô nghĩa, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm chằm chằm, hoàn toàn không thể nhắm mắt.

Cuối cùng cô ta đi đến phía trên hắn, thân thể phiêu nhiên hạ xuống, ngồi chồm hỗm lên bụng hắn.

Cho dù cách chăn bông, hắn ta vẫn đang rất rõ ràng cảm giác ghê tởm thấm ướt dính nhầy, làm cho cả người hắn nổi da gà…

“ A! Tức chết mình! Viết không nổi nữa rồi!” Tôi buồn bực nắm tóc, rút ra một điếu từ hộp thuốc lá.

Mắc kẹt rồi.

Tôi vừa nuốt mây phun khói, vừa hung hăng trừng màn hình máy tính, hy vọng trừng trừng như vậy một gia đình tiểu Tinh Linh sẽ nhảy ra giúp tôi soạn chữ, chẳng qua cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Chưa nói trên thế giới này có tồn tại tiểu Tinh Linh hay không, cho dù thật sự tồn tại, dù là vạn năng tiểu Tinh Linh cũng không có khả năng hỗ trợ viết tiểu thuyết đâu?

Ai, khoảng cách đến ngày giao bài chỉ còn chưa đến một tuần, tiểu thuyết tôi mới hoàn thành chưa đến một nửa… Xem ra lại trễ hạn nữa sao?

“ Quên đi, trễ thì trễ đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cùng lắm đến lúc Lưu Cẩm Nghi đến lấy bản thảo, cho hắn một câu “ bản thảo không có, có cái mạng thôi!”

Nảy ra chủ ý ‘lợn chết không sợ nước sôi’, tôi đứng lên khỏi ghế, gõ cái thắt lưng lười biếng một cái thật to, thuận tiện làm vài động tác duỗi thân. Tại thời điểm thân thể cứng ngắc, rốt cuộc vẫn ngoài ý muốn tưởng niệm tên kia, kỹ thuật mát xa của cậu ta cũng không phải chỉ dùng một chữ “hảo” là có thể đủ hình dung a.

Nghĩ đến tên kia, tôi nhíu mày, buổi tối đã bảy giờ hơn, sao cậu ta còn không trở về? Tôi nhớ rõ rành rành ba ngày trước, thời điểm đi công tác cậu ấy đã hứa hẹn với tôi buổi chiều hôm nay sẽ trở về mà…

Là trên đường bị tắc xe chăng? Cho dù tắc xe, cũng nên gọi điện thoại về cho tôi biết một tiếng, đừng để cho tôi khờ ngốc đói bụng chờ cậu ta chứ?

Ân, tuy rằng tôi là đánh chữ đánh đến mức quên muốn ăn cơm…

Ở trong lòng oán thầm cái tên nói không giữ lời kia, tôi cầm lấy di động ấn số “1”- lúc trước tên kia giúp tôi mua di động này, thì lưu số điện thoại cậu ấy vào phím gọi nhanh.

“Trí nhớ của cậu không tốt, mình đã cài số “1” đặt thành phím gọi tắt số của mình rồi, sau này cậu muốn gọi điện cho mình, trực tiếp nhấn phím “1” thì tốt rồi.”

Tên kia thật sự hiểu tôi, bên nhau đã nhiều năm, nhưng mà nói thật ra, tôi còn không nhớ được số điện thoại hắn.

Chẳng qua tôi không nhớ được cũng không sao, điện thoại của tôi nhớ kỹ thì tốt rồi, không phải sao? Nhưng không biết tên kia là không quen nhìn kiểu dáng điện thoại của tôi hay sao, cư nhiên “ không cẩn thận” đem nguyên cái di động ném vào trong bồn cầu. Rồi mới hé miệng nói muốn “bồi thường” tôi linh tinh, lập tức từ trong túi lấy ra một cái giống như đúc cái cậu ta đang dùng, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi, vẻ mặt có vẻ chờ mong lại vừa sợ bị thương tổn đưa mắt thẳng tắp trừng tôi.

Khi đó tôi tự dưng cảm thấy trên đầu và phía sau tên kia có một đôi tai cún cùng cái đuôi phất phơ tới lui…

“ Nhĩ hảo, hiện thời số điện thoại này không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…” nghe trong điện thoại một giọng nữ cứng nhắc vô cảm, tôi nhíu mày.

Tên kia rốt cuộc là muốn làm cái gì a? Tôi vò đầu, quên đi, nói không chừng đợi thêm lát nữa cậu ấy sẽ trở lại, tôi đi tắm rửa trước, tuy rằng trong phòng bật máy lạnh không chảy mồ hôi, nhưng mà tắm một cái cho thoải mái một chút cũng tốt.

Hừ gần đây thịnh hành nhất là nhạc hiphop, tôi lấy áo ngủ và đồ lót trong tủ, chậm rì rì đi đến phòng tắm.

Lật đật cởi sạch quần áo, xoay vòi rồng độ ấm vừa phải, nước ấm từ vòi hoa sen phun xuống, tuy rằng ngày hôm qua đã tắm, nhưng mà hôm nay tắm lại một lần cũng tốt, khi ngủ thấy cũng có vẻ thoải mái.

Dầu gội đầu, dầu gội đầu… Mắt bị nước chảy mạnh quá nên không mở ra được, tôi đành quơ tay cố gắng sờ soạng cái giá bên kia.

“ Cầm, dầu gội.”

“ A, cám ơn.” tôi đổ một ít dầu gội bắt đầu xoa bóp vài cái trên đầu, bỗng dưng sửng sốt – vừa mới… có người đem dầu gội đầu đưa cho tôi?

Ý thức đến chuyện này, tôi hoang mang mở mắt hướng về phía thanh âm.

Ngũ quan rõ ràng, đôi mắt màu lam như màu thiên không, vừa thấy diện mạo xuất sắc liền biết là con lai… Đáng giận, thì ra là người này, hại tôi sợ tới mức chết khiếp, còn tưởng rằng là cái gì U Linh quỷ quái!

“ Tiêu Hoằng, tên hỗn trướng này! Không cần đột nhiên xuất hiện được không? ” tôi cơ hồ muốn phát điên nói, tuy rằng đúng là tôi viết tiểu thuyết kinh dị, nhưng mà có một điều là – tôi thực sự nhát gan a a a a!

Lưu Cẩm Nghi từng nói qua, nhát gan của tôi đến cùng không khác gì gan chuột bạch, mỗi lần vì sưu tập tư liệu hay để lấy cảm xúc viết tiểu thuyết, cần xem phim kinh dị, đều nhất định phải là ban ngày ban mặt, còn phải có người ngồi ở một bên tôi mới dám xem.

Mà tên Tiêu Hoằng này thích nhất cùng tôi xem phim kinh dị, bởi vì cậu ấy nói phản ứng của tôi rất thú vị (hắc tuyến).

Thật sự quá mức rồi, cái gì gọi là phản ứng thú vị? Không phải là trước khi thấy sắp có cảnh khủng bố, sẽ đem mặt nhét vào gối ôm, bằng không chính là lấy lý do muốn đi WC, lấy đồ uống linh tinh sao? Đứa nào sợ xem phim kinh dị đều là dùng mấy chiêu này trốn tránh đi?

Nhắc tới mới nói – tôi ghét nhất gặp mấy cái cảnh không hề báo động trước đã tung ra hình ảnh khủng bố, làm sợ tới mức con tim đòi bãi công kháng nghị.

Nhìn Tiêu Hoằng kia cố ý dọa người (ít nhất tôi cho rằng đó là ý định của cậu ta), tôi còn muốn mắng thêm thật nhiều cái gì đó, lại đột nhiên cảm giác có cái gì chảy vào trong mắt.

“ Đau!”

“ Đừng dụi!” Tiêu Hoằng vội vàng bắt lấy bàn tay phải tôi vừa theo bản năng dụi mắt, thở dài: “ Dầu gội đầu chảy vào mắt cậu còn dụi? Thật là…”

Tôi cũng phục hồi tinh thần lại, ý thức được mắt đau đớn như này, tuyệt đối không phải đơn giản là nước chạy vào, mau chóng quay đầu để mắt dưới vòi sen.

Tư vị nước dội vào mắt cũng không hơn gì, nhưng vô cùng hữu hiệu, cảm giác đau đớn rất nhanh biến mất, tôi gắt gao nhắm chặt mắt, rồi mới lại lần nữa mở ra, lập lại vài lần động tác, xác định dầu gội đầu hẳn là đều trôi hết, tôi lập tức vung tay chân, giận dỗi phản bác Tiêu Hoằng vừa rồi vô duyên: “Cậu cằn nhằn cái gì? Nếu không phải cậu đột nhiên xuất hiện dọa tôi ”

Nói một đỗi, lúc này tôi mới phát hiện toàn thân cậu ấy đều ướt, tuy rằng cậu ấy ngồi rất gần tôi, nhưng mà cũng không thể nào ướt thành như vậy đi? Ngay cả trên đầu cũng không ngừng nhỏ nước, hơn nữa sắc mặt thế nhưng còn thực tái nhợt?

“ Tiêu Hoằng, cậu sao ướt thành như vậy? Sắc mặt cũng thật không tốt…” tôi lo lắng nhíu nhíu mày, nâng tay đụng vào hai má tái nhợt – quá lạnh!

“ Cậu sao lại lạnh thành như vậy?” tôi lập tức kéo Tiêu Hoằng lại, để cho nước ấm từ vòi sen giúp cậu ấy tăng độ ấm cơ thể, hai tay gấp gáp muốn cởi tây trang ướt đẫm giúp cậu ấy.

Tiêu Hoằng tròn xoe mắt nhìn, đứa con lai dễ nhìn như thế làm ra hành vi trẻ con này, dĩ nhiên là khờ ngốc đáng yêu nói không nên lời. “Hàn Sanh, mình là lần đầu tiên thấy cậu chủ động như thế.”

Tôi đang khẩn trương chết khiếp, nhưng mà tên Tiêu Hoằng này vô tâm vô phế cư nhiên còn dám nói giỡn với tôi?! Tôi tức giận muốn hung hăng đánh cậu ấy một chút, nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt kia tái nhợt muốn so với người chết… Tôi cái gì lửa cũng không bốc.

Cởi sạch quần áo cậu ấy, tôi âm thầm oán thán một chút dáng người sáu múi rất đẹp, mới hỏi: “Cậu sao ướt thành như vậy?”

“ Bên ngoài mưa rơi.”

Khóe mắt tôi run rẩy, “Mình đương nhiên biết bên ngoài trời mưa, còn liên tục vài ngày nữa kia! Vấn đề là không phải cậu lái xe sao?” Mà lái xe thì không có khả năng mắc mưa đi? Khu nhà này chúng tôi ở có bãi đỗ xe cơ mà!

Tiêu Hoằng dùng ngữ khí không chút nào để ý nói: “Xe của mình bị trộm rồi.”

“ Ác, hóa ra là như vậy a, xe bị trộm ” bừng tỉnh đại ngộ tôi bỗng dưng sửng sốt, hai ánh mắt kinh ngạc lẫn thêm kinh hách tròn xoe trừng, “Cái gì? Xe cậu bị trộm?!”

Trái với tôi bị kích động, Tiêu Hoằng vẫn bình tĩnh như trước làm cho tôi hoài nghi cho dù lấy một con gián nhét vào trong miệng của cậu ta, vẻ mặt của Tiêu Hoằng cũng sẽ không biến đổi.

“ Ừ, đúng vậy, bị trộm, giữa trưa nay trên đường trở về mình tùy tiện ghé một nhà hàng ăn cơm, kết quả ăn một lần đi ra thì phát hiện không thấy xe đâu. Nhân viên nói nhà hàng bọn họ không phụ trách việc trông xe, nếu bị trộm trách nhiệm không phải của bọn họ.”

Chiếc xe kia, tuy rằng không phải BMW gì, nhưng tốt xấu cũng là một cái xe nhập khẩu đẹp tuyệt a! Lòng tôi đau không nói nên lời: “Xe bị trộm, cậu còn có thể xem như không có việc gì như thế sao? Chiếc xe kia lúc cậu mua cũng không phải dễ dàng gì đâu!”

Hơn nữa đúng như tôi nhớ thì, Tiêu Hoằng là đầu năm nay vừa mới trả hết tiền trả góp xe trong năm năm, kết quả cư nhiên không đến nửa năm sau đã bị bưng đi rồi?

Trời ạ! Nếu như người bị trộm là tôi, tôi đã sớm lo lắng đến độ nổi điên!

Tiêu Hoằng nâng tay giúp tôi xoa bóp đầu tóc tràn đầy bọt, “Trộm cũng đã bị trộm, còn có thể làm gì đây? Mình đã làm tường trình với cảnh sát, nhưng mà xác xuất có thể tìm về xem ra cũng thực xa vời.”

“ Nhưng mà, nhưng mà…”

Tiêu Hoằng nói: “Không có cái gì nhưng mà, tiền tiếp tục kiếm sẽ có, bằng không cậu hy vọng mình không làm chính sự, cả ngày chỉ ai oán chiếc xe kia thì tốt hơn sao?”

“ Mình đương nhiên không phải có ý này…” tôi đoán biểu tình hiện tại của mình có lẽ so sánh được với khổ qua, “Nhưng mà vẫn cảm thấy thực không cam lòng.”

Cậu ấy vỗ vỗ tóc tôi hai cái giống như an ủi con chó nhỏ. Đáng giận, động tác này đúng ra luôn luôn đều là tôi làm với cậu ấy mà!

“ Tốt rồi, đừng suy nghĩ nữa, bị trộm cũng đã bị trộm, nếu cậu cảm thấy không cam lòng, cùng lắm qua vài ngày chúng ta lại đi mua một chiếc là được. Dù sao sự kiện lần này đàm phán thành công, tiền thưởng công ty cấp ít nhất cũng mấy vạn tệ, mình nghĩ đủ mua mấy chiếc xe như cái cũ.”

Rõ ràng người bị trộm xe là người này, sao ngược lại là tôi được an ủi? Tôi bĩu môi, đảo mắt, “Mình không cam lòng không phải xe, là số tiền kia, bạc trắng a… Tiêu Hoằng, cậu lần này nếu lại mua xe, đừng chọn cái loại xe nhập khẩu nữa, một nghiệp vụ viên mà thôi, làm sao cần chạy đến xe nhập khẩu?”

Tiêu Hoằng cúi đầu, vẻ mặt nghi hoặc, “Hàn Sanh, nhưng mà mình nhớ rõ lúc trước cậu nói chiếc xe kia ngoại hình thực bốc lửa, chạy trên đường nhất định thực trầm trồ, cậu thực thích.”

Thích thì thích, nhưng mà thầy tướng số đã nói rồi, tôi trời định vẫn là kiếp chạy xe nội địa thôi! Tôi nhìn cậu ấy so với tôi cao hơn nửa cái đầu, vô lực nói: “Khi đó mình chỉ là thấy chiếc xe kia đẹp, tùy tiện nói cảm tưởng mà thôi, ai biết cậu thật đúng là mua cho mình luôn…”

“ Bởi vì cậu thích mà thôi!” Tiêu Hoằng bày ra một bộ dáng đương nhiên.

“…” Tôi ngay cả khí lực thở dài cũng chả có, sớm biết rằng sẽ bị trộm thế này, lúc trước thực không nên tiếc tiền mua bảo hiểm, như vậy hiện tại tốt xấu gì cũng có phí bảo hiểm đến an ủi một chút.

Tiêu Hoằng tựa hồ phát hiện tôi không kháng nghị, tự mình cầm vòi sen giúp tôi gội sạch dầu gội trên tóc, “Hàn Sanh.”

“ Hửm?” tôi nhắm mắt, chuyên tâm hưởng thụ phục vụ cấp năm sao.

“… Không, không có chuyện gì.”

Tôi nhíu mày, đẩy vòi sen trên đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiêu Hoằng, dù cậu vừa rồi tạm dừng cũng không như là không có chuyện gì. Nói đi, trái tim mình rất khỏe, cho dù cậu đột nhiên phun ra một câu “Chúng ta chia tay thôi!”, mình cũng sẽ không bị sốc ngất đi.”

“ Mình làm sao có khả năng chia tay với cậu?” Tiêu Hoằng biến sắc, một đôi cánh tay hữu lực gắt gao ôm lấy tôi, giọng nói từ tính trầm thấp trời phú kiên định mà hữu lực, “Mình muốn cùng cậu luôn luôn bên nhau, mặc kệ phát sinh chuyện gì… Mình tuyệt đối không muốn tách khỏi cậu.”

Tiêu Hoằng nói những lời này, cũng không phải là tình nhân lời ngon tiếng ngọt nhạt nhẽo.

Tôi và Tiêu Hoằng lúc trung học thì quen biết. Khi đó, cậu ấy rất được giáo viên tin cậy, cũng vô cùng được bạn học hoan nghênh, mà tôi lại là thiếu niên bất lương vô pháp vô thiên, người gặp người ghét.

Khi đó ấn tượng của tôi đối với Tiêu Hoằng chính là một cục cưng ngoan ngoãn trưởng thành trong hoàn cảnh hạnh phúc, nhìn cậu ấy thực không vừa mắt, cho nên thường thường tìm cậu ấy phiền toái, nhưng mà cậu ấy vẫn rất bao dung tôi.

Lúc phân nhóm, trừ cậu ấy sẽ không bao giờ có người khác cùng nhóm với tôi, mỗi lần trước kì thi cậu ấy đều sẽ sao chép bài vở của mình cho tôi, thời điểm tôi ngay cả phí cơm trưa cũng trả không được cậu ấy sẽ vụng trộm giúp tôi thanh toán hết…

Khi đó bởi vì hoàn cảnh gia đình, có thể nói tôi đã oán hận toàn bộ thế giới, cho nên khi có Tiêu Hoằng đối tốt với tôi, tôi tuyệt không cảm thấy cảm kích, ngược lại nghĩ rằng cậu ấy khinh thường tôi, nghĩ rằng cậu ấy làm những chuyện này đều là vì muốn nhục nhã tôi.

Sau khi lên cao nhị thì tôi bỏ học, vào trại cải tạo ngồi ba năm, lúc đi ra thầm nghĩ từ nay về sau thay đổi triệt để, cho dù vô tâm tư học tiếp cũng muốn chăm chỉ làm việc.

Sau đó, thời điểm tôi đến một công trường đại học nhận công việc để làm, gặp tên sinh viên Tiêu Hoằng.

Tiếp sau, cậu ấy khi không lại đem một ít thức ăn qua cho tôi, nghe được tôi muốn đi học lại thì lo lắng việc học đuổi không kịp người khác nên giúp tôi học bổ túc.

Sau đó nữa, một ngày nào đó cậu ấy đột nhiên tỏ tình với tôi…

Rồi mới cuối cùng, sáu năm trước, cũng là năm cậu ấy tốt nghiệp đại học, Tiêu Hoằng mang theo tôi, tuyên bố với cha mẹ cậu ấy chúng tôi đang kết giao và phát triển đến mức ở chung.

Cha mẹ Tiêu Hoằng đều là giáo sư nghiêm túc, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật Tiêu Hoằng là đồng tính luyến ái, chẳng qua bởi vì trên Tiêu Hoằng còn có một người anh trai, cho nên sau vô số lần “khai đạo”, phát hiện Tiêu Hoằng vẫn như cũ không có quay đầu là bờ, thì đương nhiên đoạn tuyệt quan hệ thân tử với cậu ấy.

Khi tôi biết Tiêu Hoằng cùng cha mẹ công khai chuyện này, tôi vừa tức giận lại vừa lo lắng, rõ ràng không cần phải làm ra cái gì mà tuyên bố này kia, qua một ngày tốt một ngày, nếu có thể vẫn tiếp tục vậy không phải tốt lắm sao?

Tôi không rõ vì sao Tiêu Hoằng sẽ thẳng thắn với cha mẹ mình, cậu ấy cũng chưa từng nói cho tôi vì sao, chính là sau khi bị đuổi khỏi gia môn, cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi, nói với tôi cậu ấy có một số tiền gởi ngân hàng, cũng đã tìm được công tác, hỏi tôi có nguyện ý cùng cậu ấy sống bên nhau hay không.

Khi đó tôi chỉ có thể vừa gạt nước mắt đang không ngừng chảy xuống, vừa dùng thanh âm nghẹn ngào gật đầu đáp ứng.

“ Những lời này là mình nói mới đúng, cho dù cậu nói cùng với mình chia tay, mình cũng sẽ không đáp ứng, nếu cậu dám kết tân hoan khác, mình tuyệt đối sẽ giết cậu rồi tự sát!” tôi nhe răng, cố gắng làm ra biểu tình hung ác.

“ Hàn Sanh, cậu ngay cả nói cái lời tâm tình cũng đều sát khí hừng hực như vậy…” Tiêu Hoằng bất đắc dĩ nói, khóe mắt cũng là nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một chút vui vẻ mỉm cười, “Nhưng là mình thích nghe lời tâm tình sát khí hừng hực này của cậu.”

“ Cái gì sát khí với không sát khí? Tiêu Hoằng, cậu có thể khích lệ ”

Tiêu Hoằng bỗng dưng cúi đầu hôn tôi, đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng tôi lủi động, rõ ràng ngón tay cậu ấy ôm ấp hai má tôi vẫn thực lạnh như băng, nhưng mà cậu ấy hôn lại phi thường ấm áp.

 

Bờ môi của cậu ấy rời đi, nhưng từ trong ánh mắt cậu ấy chăm chú nhìn tôi, tôi biết này hôn, chỉ là bắt đầu.

 

Thực ra vòi sen Tiêu Hoằng cầm trong tay đã bị vứt bỏ trong một góc phòng tắm, trong tiếng nước róc rách, Tiêu Hoằng quỳ gối trên sàn, đem nơi đó đã hơi hơi cương của tôi hàm tiến vào miệng, không chút khách khí dùng sức hút.

 

Đầu lưỡi cứ chuyển động phía trên, tiếp theo dùng đầu lưỡi liếm bên sườn, động tác kịch liệt đong đưa khiến nó ngẩng đầu lên hẳn, đem tính khí của tôi hút vào chỗ thật sâu trong yết hầu rồi phun ra, phát ra thanh âm làm tôi cảm thấy thẹn thùng.

 

“ Tiêu, Tiêu Hoằng…”

 

Tôi cắn môi dưới, hai tay lung tung vò lấy tóc Tiêu Hoằng, loại khoái cảm này là mỗi một nam nhân bình thường đều khó có thể kháng cự, bản thân tôi cũng không biết là muốn đẩy cậu ấy ra, hay là muốn kéo cậu ấy lại gần, khiến cho động tác của cậu ấy càng mãnh liệt một chút…

 

Đột nhiên, Tiêu Hoằng nhe răng day cắn một cái ác liệt, ở chỗ sâu trong thắt lưng đột nhiên truyền đến khoái cảm giống như sấm đánh, cổ họng tôi hét lên một tiếng khàn khàn, nhẫn nại không ở trong miệng cậu ấy phóng thích.

 

Tôi suyễn khí, sau khi trải qua khoái cảm thân thể vô lực trượt xuống trên mặt đất

 

“ Thoải mái sao? ” một đạo âm thanh trầm thấp trầm từ môi Tiêu Hoằng truyền ra, mang vài phần hương vị tình sắc.

 

“ Ừm, kỹ thuật của cậu càng ngày càng tiến bộ.” tôi khoát tay lên vai cậu ấy, mặt cười để sát trước mặt cậu ấy, muốn cho cậu ấy cái hôn khích lệ.

 

“ Hàn Sanh, chờ chút ”

 

Tôi còn không kịp nghe Tiêu Hoằng muốn nói cái gì, cũng đã hôn xuống nhưng mà trong nháy mắt tôi hôn xuống, tôi đã biết cậu ấy muốn nói với tôi cái gì.

 

Tiêu Hoằng nhìn tôi ngũ quan vặn vẹo hoả tốc rời đi môi cậu ấy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nói qua bao nhiêu lần, vừa khẩu giao xong thì hôn môi, hương vị sẽ làm cậu thực chịu không nổi mà.”

 

“ Mình, mình quên …” tôi khổ sở nói, liên tưởng đến cái hương vị vừa rồi… Không được! Cái hương vị kia thật sự đáng sợ, làm cho tôi ngay cả hồi tưởng cũng không muốn hồi tưởng!

 

Khóe miệng Tiêu Hoằng gợi lên, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, nâng tay vuốt vuốt tóc tôi, “Cậu đó, nếu mình chết đi cậu làm sao bây giờ? Mình thật sự là không yên lòng để cậu một người…”

 

Nghe vậy, tôi căm giận bất bình cãi lại: “Cái gì đó! Chẳng phải là không nhớ rõ chuyện nhỏ mà thôi sao, nói mình cái gì cũng không biết làm y như con nít sao?”

 

“ Nếu cậu thật sự cái gì cũng sẽ không làm thì tốt rồi, mình muốn đút cậu ăn cơm, giúp cậu tắm rửa, đi WC…”

 

Đáng giận, người kia thật sự là sắp thuận đà nói tiếp đi! Tôi tức giận đem mặt cậu ấy chà xát vo viên lại mà đè ép, phát tiết bất bình trong lòng. Mà Tiêu Hoằng cũng như là biết bản thân đã trót đem thiên tử tạ thế anh tuấn lại thông minh nhất là tôi ra bỡn cợt quá mức, bởi vậy lòng mang áy náy, trốn cũng không trốn cứ để cho tôi tàn phá khuôn mặt dễ nhìn của cậu ta.

 

Tàn phá khuôn mặt Tiêu Hoằng một hồi lâu, tôi mới thỏa mãn buông tay ra, có thể tùy ý hành hạ người này như vậy cũng chỉ có mình tôi, cái cảm giác về sự thật ưu việt này rất là thích nha!

 

Tiêu Hoằng súc miệng, lại phà hơi, gật gật đầu nói: “Ừm, hẳn là không có hương vị gì nữa… Hàn Sanh, có thể hôn cậu sao?”

 

Tôi hừ một tiếng, liếc qua nói: “Không thể, mình đây thực khó chịu, cho nên không cho cậu hôn!” tuy rằng nói rất đúng lý hợp tình, kỳ thật dưới đáy lòng tôi cũng là âm thầm khinh bỉ chính mình cư nhiên có thể làm ra loại động tác con nít và ngữ khí con nít này.

 

Tôi con nít, Tiêu Hoằng cũng thua thân không thua thế, cậu ấy ôm lấy tôi cọ cọ, dùng thanh âm hoàn toàn không phù hợp diện mạo làm nũng: “Hàn Sanh mình muốn hôn cậu, để cho mình hôn cậu không tốt sao?”

 

Nghe được thanh âm cố ý giả vờ này, tôi nhịn không được vui vẻ cười ra tiếng, đặt hai tay lên bờ vai của cậu ấy, nói: “Mình không cho cậu hôn, chứ nhưng mà… mình có thể hôn cậu nha.”

 

Nói rồi, tôi lại chủ động hôn môi cậu ấy, nhưng mà tôi mới chủ động không được bao lâu, rất nhanh cậu ấy đã đảo khách thành chủ, mới đầu còn là trình độ chạm môi của học sinh tiểu học, vừa mới vào trong khoang miệng đã biến thành trình độ dây dưa của đám nhân sĩ xã hội.

 

Đôi môi lả lướt, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, đầu lưỡi cơ khát truy đuổi lẫn nhau, trong phòng tắm nhỏ hẹp, tiếng hít thở ồ ồ cùng tiếng thở dốc ngọt ngào tựa hồ hợp thành nhất thể.

 

Trong kịch liệt hôn môi như thế, tôi gắt gao ôm lấy thân thể cậu ấy thủy chung vẫn lạnh như băng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.