Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Chương 8: Chương 8: Dựa vào kĩ xảo 8




Cùng lúc đó, tại Trích Tinh Lâu trong hoàng cung của Phượng Lam đại lục, quốc sư đột nhiên trợn mắt, đáy mắt đầy kinh hãi: “Hắn…… Ra ngoài……”

Cách đó vạn dặm, chén trà trong tay Sơn tông chủ đột nhiên vỡ tan, nước trà nóng hổi chảy ra, nhưng tông chủ lại không hề chú ý, chỉ ngẩng đầu nhìn lên không trung, nửa ngày mới cất tiếng thở dài: “Thiên hạ, từ nay đại loạn.”

Mà ở một nơi xa xôi khác, không khí tràn ngập vẻ tiêu điều thê lương, có hai người cùng ngẩng đầu: “Đây là……”

Gió, thổi rít rào.

Vô số người bị kinh động.

Vô số người vượt đường xa, bay nhanh đến ngục thất bên dưới núi đá.

Thiển Ly không biết, ngày hôm nay, sóng gió trên đại lục đã bắt đầu nổi lên.

Nàng càng không biết, bởi vì nàng, vương giả đã trở về.

Bay suốt bảy ngày không ngừng nghỉ, vượt qua hơn phân nửa Phượng Lam đại lục, sư phụ Thiển Ly dẫn theo nàng một mực chạy từ vùng đất giáp ranh đại lục đến kinh đô.

Cho đến hôm nay, khi sư phụ gặp được người chuyển tin của hắn ở trên không vùng ngoại ô kinh đô, một con phi chồn sáu cánh, mới tạm thời dừng lại để xem tin.

Trải trên cỏ một mảnh giấy, Thiển Ly thở ra một hơi thật dài. Quá khó tin, chỉ dựa vào một thanh kiếm lại có thể bay trên trời bảy ngày, cái này so với máy bay ở mạt thế còn bá đạo hơn. Nhớ lúc trước trong đội có người có dị năng hệ Phong, có thể bay giữa không trung một giờ thì đã được xem là lợi hại rồi. Mọi thứ ở nơi này, quả thực khiến nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Sư phụ, đến khi nào thì người dạy con cưỡi phi kiếm?” Thiển Ly không hề che dấu việc bản thân là người bình thường. Giả một nữ nhân ngốc cần trình độ rất cao, nàng giả không được cũng không muốn giả.

“Dựa vào ngươi?” Lão nhân vừa đọc thư vừa hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng đầu óc được cấm địa kia kích thích tốt lên một chút, thì không cần học bò đã có thể học bay, trước hết vẫn nên học……ây, trước hết hãy xử lý việc này đi.” Tay run run, trên mặt lão nhân thoáng hiện một chút xấu hổ đưa thư cho Thiển Ly, nói: “Nén bi thương.”

“Có ý gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thiển Ly kinh ngạc tiếp nhận.

“Nữ nhi Thiển Ly, nhiều ngày không gặp vi phụ rất nhớ con, vốn định tự mình đến gặp, nhưng biên quan là nơi quan trọng, ta không thể tự tiện đi vào, nữ nhi thông cảm……” Đây không phải là thư nhà sao, Thiển Ly mờ mịt tiếp tục cúi đầu xuống xem.

Vừa thấy, đôi mày lá liễu lập tức nhướn lên.

“Mấy ngày gần đây nghe được tin đồn, tiểu Vương gia của Võ Vương phủ muốn thành thân với Thánh Nữ của Thiên Sơn điện,vi phụ mới chợt nhớ lại, năm con bảy tuổi sư phụ của con đã từng truyền tin đến nói với vi phụ, nói con phản ứng trì độn có thể không phải là do sinh mệnh bất ổn gây ra. Đến khi con mười sáu tuổi, tốt nhất nên tìm một nam nhân song tu với con, có lẽ sẽ bù đắp được phần linh hồn bị tổn thương kia, từ đó con cũng sẽ khỏe mạnh hơn. Bởi vậy sư phụ của con đã giúp con định một mối hôn sự, chính là Võ Vương phủ tiểu Vương gia.

Sau đó, sư phụ con lại nói song tu có lẽ cũng vô dụng, cho nên, mọi người đều quên việc này đi. Bây giờ tiểu Vương gia muốn thành thân, vi phụ mới chợt nhớ lại, việc kia, hôn sự do con làm chủ, là đi từ hôn hay cướp người, đều do con quyết định, vi phụ sẽ luôn ủng hộ quyết định của con.

Hài tử, dũng cảm lên.”

Gì gì gì? Đùa cái gì vậy? Có phải bọn họ đã quên nàng là một nữ nhân ngốc hay không? Cho nàng làm chủ, còn cái gì từ hôn rồi cướp người, đây là kiểu phụ thân gì vậy? Còn nữa, việc này là giả đúng không?

Thiển Ly khó tin lật thư, mặt sau quả thật có kèm theo một hôn thư nhăn nhúm, trên đó còn có hai dấu chân chuột màu đen, hiển nhiên là vật không hề được xem trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.