Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Chương 4: Chương 4: Dựa vào kĩ xảo 4




Ngay lúc này, núi đá hỗn loạn kéo dài tám trăm dặm.

“Ai u, đây là đâu?” Một nữ hài cả người đều là máu ngất xỉu ở giữa số đất đá hỗn độn, đột nhiên kêu ai u một tiếng, sau đó từ từ chống thân thể ngồi dậy.

Trường Ngọc cho rằng mình chết chắc rồi.

Vừa định tránh vào không gian để mượn đao giết người, lại không ngờ tang thi vương phát động tổng tiến công đúng lúc cửa không gian mở ra, con bà nó, không gian vặn vẹo khiến thân thể nàng bị hủy, sau đó……

Sau đó đến nơi quỷ quái này?

Có điều, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, nàng có thể nằm giữa nơi đất đá hỗn loạn này, nàng còn sống?

“Ha ha ha ha, Cố Trường Ngọc ta mạng lớn, không chết được.” Trường Ngọc ngửa mặt lên trời cười lớn, còn sống còn sống, nàng còn sống.

Ngay lúc Trường Ngọc ngửa đầu cười to, một đoạn kí ức không thuộc về nàng trực tiếp tràn vào trong đầu, không, không phải tràn vào, mà vốn dĩ nó đã tồn tại ở đó.

Cố Thiển Ly, đại tiểu thư mười sáu tuổi phủ tướng quân, bẩm sinh phản ứng chậm chạp, không thể tu luyện. Phụ mẫu đặc biệt yêu thương, vì nàng tìm khắp thiên hạ, mới tìm được một vị sư phụ chiếu cố cho nàng, lại sợ nàng bị người trong gia tộc khinh bỉ, bài xích nàng là phế vật không thể tu luyện, đành nhờ sư phụ dẫn nàng đi khắp tứ phương. Tưởng rằng đã thu xếp mọi việc ổn thỏa, lại không ngờ hôm nay nàng vào núi hái thuốc vô tình gặp phải ma thú, không kịp chờ sư phụ đến cứu thì đã chết.

Hiện tại mở mắt ra, đã là Cố Trường Ngọc.

Trường Ngọc duỗi tay kiểm tra vết thương sau lưng, hơi trầm mặc trong nháy mắt, sau đó nói với khoảng không trống rỗng: “Về sau ta chính là Cố Thiển Ly, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc phụ mẫu và sư phụ ngươi thật tốt. Thứ ngươi khiếm khuyết, ta cũng sẽ bù đắp giúp ngươi.”

Dứt lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm ở ấn đường, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Trường Ngọc, không, Cố Thiển Ly vung nhẹ cổ tay, ánh sáng kia lướt nhẹ lên bầu trời: “Ngươi tặng ta một thân thể, ta giúp ngươi bổ sung khiếm khuyết trong linh hồn, đi đi, đi tìm cuộc đời mới của ngươi.”

Ánh sáng trắng giống như nghe hiểu lời nàng nói, trong không trung hơi hơi run rẩy, sau đó nhanh chóng biến mất, không lưu lại một chút dấu vết.

Vỗ vỗ tay, tự mình uống một viên thuốc, một tay Thiển Ly ấn xuống đất định đứng lên: “Cũng may không gian của ta vẫn luôn đi theo, nếu không, phỏng chừng hôm nay vừa xuyên qua liền kết thúc, a……”

Không biết ấn phải cái gì, Thiển Ly chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, màu đen vô tận như màn đêm, đột ngột bao phủ trước mắt nàng. Giống như một con quái thú thật lớn, giương cái miệng khổng lồ làm người ta phát lạnh từ đáy lòng, đứng sừng sững mà nhe nanh múa vuốt.

Phía sau là ban ngày sáng sủa, trước người lại là đêm tối dày đặc, thiên địa như đang chơi đùa, mặt trời và màn đêm lại có thể cùng tồn tại.

Trong nháy mắt Thiển Ly ngây người, mặt đất dưới chân nàng đột nhiên vỡ ra, một cỗ sức mạnh lớn như kình ngư* hút nước, không đợi nàng phản ứng đã cuốn nàng đi mất.

*kình ngư: cá voi

Lộc cộc, phịch.

“Ai u.” Thiển Ly ôm đầu bị đâm đau kêu thảm một tiếng.

Trên đầu hiện lên vết sưng đỏ to bằng một nắm tay.

Vết thương chồng chất vết thương, cái gì mà Phượng Lam đại lục đối đãi tốt với nàng, mới đến đã nhận thịnh tình khoản đãi như vậy, quả thực khiến nàng ăn không tiêu.

“Làm cái gì vậy?” Xoa xoa đầu, Thiển Ly run rẩy đứng lên, giương mắt nhìn khắp nơi.

“……”

Trước mắt, một người đứng cách nàng chỉ trong gang tấc, gần như là mặt đối mặt, mũi đối mũi, máu tươi từ trán hắn chảy xuống, đỏ rực chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.