Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 15: Chương 15: CHƯƠNG 15




Trong lòng Tiểu Mai run lên nhưng không do dự đẩy anh ra, lời nói có chút hỗn loạn:

– “Sao anh lại ích kỉ như vậy? Đã có cô ấy…sao còn khiến tôi rung động. Tôi cảm thấy chán ghét chính mình…cũng không muốn đau khổ thêm nữa. Khải Phong…trái tim tôi thực sự đã mệt mỏi lắm rồi anh biết không? 4 tháng nữa thôi tôi nhất định sẽ rời khỏi đây, sẽ trả tự do cho anh”

Tiểu Mai vừa xoay người, Khải Phong liền dùng sức nắm chặt lấy cánh tay cô.

– “Cô lại muốn đi đâu hả?”_ Anh nhíu mày, giọng nói đầu đau khổ

– “Tôi sẽ gọi trợ lí Lâm tới đón anh”_ Tiểu Mai trả lời rồi kiên quyết đi khỏi quán bar. Khải Phong muốn đuổi theo cô nhưng đi vài bước liền ngã xuống. Anh chỉ có thể tuyệt vọng nhìn theo bóng cô, gào lớn:

” Trương Tiểu Mai!!!”

Cô cắn chặt môi, lau vội nước mắt trên má rồi gọi taxi đi đến trường…

6h chiều…

Tan học, Tiểu Mai không về nhà mà quyết định đi dạo một lát. Đường phố đã lên đèn, người người vội vã qua lại. . Cô ngồi vào một bậc thềm nhỏ của 1 ngôi nhà, trái tim cảm thấy trống rỗng và thiếu thốn hơn lúc nào hết. Gió lạnh lẽo thổi đến từng cơn. Lần này, Mai Mai muốn kiên quyết hơn, xác định rõ mối quan hệ giữa mình và Khải Phong. Tốt nhất là cô nên buông tay để anh không khó xử…

Bất chợt một bàn tay chạm vào vai cô

– “Này cô em xinh đẹp, sao lại ngồi ở đây một mình vậy?”

Tiểu Mai giật mình ngước lên thì thấy 3 gã thanh niên đang đứng trước mặt cô

– “Sao bọn anh hỏi mà không trả lời?”

– “Các người là ai…?”_ Tiểu Mai theo phản xạ lùi lại

– “Gọi là anh mới phải phép chứ em gái”_ Một gã tóc vàng tiến lên vuốt má cô

– “Tránh xa tôi ra!”_ Mai Mai sợ hãi gạt mạnh tay hắn

– “Đi với bọn anh một đêm, đảm bảo em sẽ không hối hận đâu”

Nói rồi cả 3 tên nắm lấy tay cô định lôi lên xe.

– “Thả tôi ra! Có ai không, cứu tôi!!”_Tiểu Mai hoảng sợ la hét, cố gắng giãy giụa thoát khỏi đám người kia nhưng vô ích, khu phố này khá vắng người nên chẳng ai nghe thấy tiếng cô.

Trong lúc Tiểu Mai tuyệt vọng nhất, một giọng nói quen7 thuộc vang lên:

– “Thả cô ấy ra!”

Khải Phong?_ Tiểu Mai ngước lên nhìn người đàn ông bước ra từ xe ô tô

Mấy tên kia cũng đồng loạt quay lại nhìn:

-“Không có việc của mày ở đây đâu, đi chỗ khác đi”

-“Tao nói lại, mau bỏ cái bàn tay dơ bẩn của chúng mày ra khỏi người cô ấy không thì đừng có trách!”_ Khải Phong gằn lên từng tiếng, bàn tay nắm chặt nổi rõ cả gân xanh.

Một tên nắm tóc Tiểu Mai, hít mùi hương trên người cô rồi quay ra nhìn anh đầy thách thức:

– “Tao không thả thì sao?”

Ngay sau câu nói đó, một nắm đấm giáng trọn xuống mặt hắn khiến máu mũi chảy ra ròng ròng:

– “Mẹ kiếp!! Giết chết nó cho tao!”_ Gã kia gào lên

Hai tên đồng bọn vừa xông ra cũng lần lượt ngã xuống. Khi sống ở Mĩ, Khải Phong đã từng học boxing nên mấy tên nhãi này chẳng là gì đối với anh. Nếu không phải trợ lí Lâm ngăn lại sợ rằng ở đây sẽ xảy ra án mạng mất.

Khải Phong đứng thẳng người dậy rồi nói:

– “Anh Lâm, tống hết mấy tên ôn dịch này vào đồn cảnh sát cho tôi”

Tiểu Mai từ nãy đến giờ hoảng sợ ngồi nép vào góc tường, nước mắt không ngừng rơi. Nhìn dáng vẻ kia, tim Khải Phong lập tức co rút mạnh mẽ, anh xót xa chạy tới ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô, liên tục an ủi:

– “Ngoan, đừng khóc…tôi ở đây rồi”

Từng giọt nước từ khóe mắt Mai Mai chảy xuống mang t Nhìn dáng vẻ đág thương kia, tim Khải Phong lập tức co rút mạnh mẽ, anh heo sự sợ hãi khiến lòng Khải Phong vô cớ đau đớn theo.

Anh xiết chặt vòng tay, gò má áp sát vào trán cô, giọng nói đầy dịu dàng:

– “Đừng lo, có tôi ở đây, không cần sợ gì hết…”

Trên đường về nhà, Tiểu Mai mệt mỏi tựa đầu vào cửa xe rồi thiếp đi. Khải Phong ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô ngủ. Một lát sau, anh nhẹ nâng đầu cô tựa lên vai mình:

– “Vai tôi không bằng cái cửa kính đấy sao?”

…..

– “Tiểu Mai, về nhà rồi”_ Khải Phong gọi khẽ.

Mai Mai dụi mắt ngồi thẳng dậy rồi đi xuống xe.

– “Cô có muốn ăn chút gì không?”

– “Tôi không đói”_ Tiểu Mai lắc đầu rồi xoay người đi thẳng vào phòng ngủ

Nửa đêm, Khải Phong nằm trên giường mà hàng đống câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu anh: không biết Tiểu Mai đã ngủ chưa? Chuyện vừa nãy có làm cô sợ không? Tối nay cô còn chưa ăn gì…

Khải Phong ngồi bật dậy, lấy tay vò đầu mình, nếu bây giờ không nhìn thấy cô, chắc chắn đêm nay sẽ không thể ngủ. Cuối cùng anh cũng quyết định sang phòng Tiểu Mai. Khải Phong nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Anh tới gần, ngồi xuống cạnh giường cô. Tiểu Mai vẫn ngủ say, gò má hơi hồng, hàng lông mày thanh lệ khẽ nhíu lại, ngay cả trong mơ cũng không được thoải mái. Khải Phong ngơ ngẩn nhìn cô, một nỗi niềm yêu thương dấy lên từ đáy lòng sâu thẳm. Trong anh chợt có cảm giác muốn được bảo vệ, che chở cho người con gái này cả đời

– “Cô ngoan ngoãn cũng được, cứng đầu, bướng bỉnh cũng được, giận dữ cũng được, bây giờ chỉ cần là cô, tôi đều chấp nhận được hết. Trương Tiểu Mai, 4 tháng nữa, cô đừng đi có được không?”

Khải Phong cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.



Ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm Tiểu Mai thức giấc. Cô khẽ nhúc nhích, chợt cảm thấy có cái gì đó đè nặng lên tay mình, bèn cố rướn mắt ra nhìn. Là Khải Phong. Tiểu Mai lay nhẹ người để gọi anh. Cuối cùng Khải Phong nheo mắt ngồi thẳng lên:

– Cô dậy rồi à?

– “Sao anh lại ngủ ở đây?”_ Mai Mai nhìn anh với ánh mắt dò xét

– “À tôi…tôi ngủ quên. Mà tôi đi rửa mặt đây, ôi đau lưng quá”

Khải Phong vươn vai rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, cô cúi đầu khẽ thở dài.

Vệ sinh cá nhân xong, Tiểu Mai đi ra phòng khách. Khải Phong đang ở phòng ăn, nhìn thấy cô liền gọi:

– “Qua đây ăn đi”

– “Thôi tôi…”

– “Ăn sáng đã!!”_ Anh lớn giọng

Tiểu Mai cũng ko muốn cãi nhau, đành ngồi xuống ăn qua loa một chút rồi cầm balo đi học…

_____

Hôm nay học nửa buổi nên đến trưa là được về, Tiểu Mai vừa mở cửa đã nhìn thấy Khải Phong. Cô không nói gì lách người định đi qua. Chợt anh giơ tay chống vào tường chắn ngang người cô.

– Anh…anh làm gì thế? Bỏ tay xuống để tôi còn vào nhà chứ?

– “Sao cô cứ dùng thái độ đấy để nói chuyện với tôi thế? Cô ghét tôi thế cơ à? Về nhà mà một câu chào hỏi cũng không có sao?”

– “Anh muốn nghĩ gì cũng được, giờ tránh ra đi”_ Tiểu Mai gạt tay Khải Phong xuống rồi đi vào

– “Mẹ đang ở trong nhà đấy”_ Khải Phong hờ hững nói

Mai Mai trợn tròn mắt quay phắt lại bám lấy tay anh:

– Cái gì? Mẹ tôi á?

– “Ừ”_ Khải Phong gật đầu

Đúng lúc này bà Thanh từ trong bếp đi ra: “Mai Mai về rồi hả?”

– “Mẹ…sao mẹ lại tới đây??”

– “Mẹ không được tới sao?”

– “À không phải vậy…tại con bất ngờ quá”

– Khải Phong nói con bị ốm nên mẹ đến xem sao

Tiểu Mai quay sang lườm Khải Phong rồi nói với mẹ:

– Chỉ là bị cảm thông thường thôi mà mẹ

– “Ừ, chồng con cũng nói thế nhưng lâu rồi mẹ cũng chưa đến thăm hai đứa nên tiện thể đến luôn. À, nếu con hết ốm rồi thì cùng mẹ đi siêu thị mua chút đồ ăn đi, mẹ sẽ nấu luôn cho 2 đứa”

“Được đấy mẹ ạ, để con đưa mẹ và cô ấy đi”_ Khải Phong lấy chìa khóa xe trên bàn, vẻ mặt rất hào hứng

– “Không cần!”_ Tiểu Mai nói lớn

Bà Thanh ngạc nhiên quay sang nhìn con gái: “Sao lại không? Mẹ thấy để con rể đưa đi cũng được mà…”

– “À…thì anh ý còn phải đi làm nữa mẹ ạ. Chúng ta đi taxi đi”

– “Hôm nay công ty được nghỉ, nên em không cần phải lo đâu”_ Khải Phong kéo tay Mai Mai lùi lại, mỉm cười nói với cô

– “Thế thì được rồi, để mẹ vào lấy túi rồi đi”

Trong lúc bà Thanh đi vào nhà, Tiểu Mai rút lại cánh tay đang bị Khải Phong nắm chặt, cau mày:

– “Hôm nay là thứ 3, sao anh lại được nghỉ?”

Khải Phong nhún vai:

– “Tại tôi là giám đốc mà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.