Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 75: Chương 75: Chương 75: Đưa con đi gặp trưởng bối.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bệnh viện, sau khi Hứa Nham làm xong các kiểm tra, được sắp xếp vào phòng bệnh VIP.

Hạ Tinh Thần vẫn đang ngồi trong một góc, vết thương trên mắt cá chân đã khô. Ba mẹ của nhà họ Hứa canh giữ ở bên gường, sức khỏe của mẹ Hứa không tốt, hôm nay lại bị con trai dọa một trận, mệt mỏi cả về cơ thể và tinh thần, vẫn đang lau nước mắt. Hạ Tinh Thần muốn đi đến an ủi, nhưng, lại không biết phải bắt đầu an ủi như thế nào.

Xảy ra chuyện lớn như thế, mọi sự an ủi đều vô nghĩa.

Cô chỉ yên lặng rút một tờ khăn giây đưa đến. Mẹ Hứa nhìn cô, lại thở dài: “Nhân lúc thằng bé còn chưa tỉnh, con cũng đi xử lý vết thương đi. Mặc dù thằng bé hôn mê, nhưng vẫn luôn gọi tên của cô, lát nữa khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy con đầu tiên, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.”

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Vết thương của con không quan nghiêm trọng, chỉ là chuyện nhỏ.”

Cha Hứa nói: “Chuyện nhỏ cũng phải đi xem thử, đừng để bị nhiễm trùng.”

Cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng nghe lời mà đi. Thực ra sau khi cô và Hứa Nham chia tay, đã rất nhiều năm cũng không gặp ba mẹ của nhà họ Hứa. Lúc đầu việc cô mang thai, mọi người đều biết, cô còn nghĩ rằng ba mẹ của nhà họ Hạ sẽ xem thường cô giống như những người khác, nhưng không ngờ lần gặp này lại vui vẻ hòa nhã như thế.

Điều này cũng làm cho cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bớt đi sự lúng túng.

Khi xử lí vết thương, cô nhớ đến cuộc hẹn với Bạch Dạ Kình, lại ngẩng đầu xem giờ trên tường, trong lòng thầm than “Hỏng rồi!”. Lúc này đã hơn tám giờ rồi.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, muốn gọi điện giải thích với anh, kết quả vừa nhìn vào, điện thoại hết pin đã tắt nguồn rồi.

Xem ra, phải mượn đồ sạc pin mới được.

Khi Hạ Tinh Thần đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra: “Hạ tiểu thư, Hứa tiên sinh đã tỉnh, mời cô mau mau đến thăm.”

“À, được!” sự chú ý của Hạ Tinh Thần lập tức chuyển đến Hứa Nham, dù sao điện thoại cũng không còn pin, cô cất điện thoại lại trong túi, vội vàng chạy vào phòng bệnh.

Hứa Nham tỉnh thì đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn sốt, cả người cũng không phải là vô cùng tĩnh táo.

Nhưng vừa nhìn thấy Hạ Tinh Thần, thì đã thờ phào nhẹ nhõm. Quơ cánh tay loạn xạ trong không trung, Hạ Tinh Thần vẫn chưa bình tĩnh trở lại, cánh tay đã bị mẹ Hứa kéo qua, đặt vào trong lòng bàn tay của Hứa Nham.

Anh lập tức nắm chặt.

“Con xem đi, mẹ đã nói với con bé hết rồi, bây giờ con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt thôi, còn những chuyện khác cũng đừng quan tâm nữa!” mẹ Hứa lại lau nước mắt.

Hạ Tinh Thần đã hiểu, hóa ra, anh vừa tỉnh lại đã lo lắng cho mình.

Trong lòng, ấm áp, rất cảm động. Tay của anh lạnh như băng, mất máu quá nhiều, giống như không hề có nhiệt độ. Hạ Tinh Thần vỗ vỗ bả vai của anh an ủi: “Anh yên tâm, em không sao. Không có chỗ nào bị thương hết!”

“Xin lỗi!” môi của Hứa Nham khô khốc, giọng nói yếu ớt, hơi thở mong manh: “Vốn dĩ hôm nay muốn đưa em đi gặp ba của em.”

Ngay cả nói chuyện, cũng rất khổ sở.

“Anh cũng đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi. Bác sĩ nói, xương của anh đã bị gãy vài cái, ngày mai sẽ làm phẫu thuật.” Hạ Tinh Thần khẽ nói, lấy nước cầm bông gòn, thấm ướt, cẩn thận thoa từng chút từng chút lên môi anh.

Môi của anh được làm ướt, anh dễ chịu hơn rất nhiều. Ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy cô yên lặng, dịu dàng chăm sóc cho mình, chỉ cảm thấy tràn đầy sự thỏa mãn.

Cái này có lẽ chính là gặp họa được phúc.

Lão tiên sinh và lão phu nhân đã già rồi, đều âm thầm vui vẻ.

Một tòa nhà lớn nằm ở vùng ngoại ô, có vài lớp canh gác nghiêm ngặt.

Bạch Dạ Kình lái xe đi vào, người bên trong đều đứng ở cửa, xếp hàng nghênh đón.

Đương nhiên Bạch Dạ Kình biết những người này vì ai mà đến. Anh vừa xuống xe, cổ của lão phu nhân cũng đã dài ra.

“Cháu của mẹ đâu, đưa cháu trai đến cho tôi xem.”

Bạch Dạ Kình vẫy tay ra sau, Hạ Đại Bạch từ bên trong xe đi xuống. Không chờ cho Bạch Dạ Kình giới thiệu, giọng nói trong trẻo của cậu bé, đã ngọt ngào lên tiếng: “Ông nội, bà nội.”

“Ôi, cháu trai bảo bối của bà.” Lão phu nhân thích đến mức nước mắt cũng đã chảy ra. Bộ xương già vào lúc này lại vô cùng khỏe mạnh, cúi gập người, đưa hai tay ra dụ dỗ: “Nào nào nào, mau để bà nội ôm nào!”

Hạ Đại Bạch chân ngắn chầm chầm bước đến, giọng nói ngọt ngào: “Bà nội, con rất mập, bà cẩn thận một chút nhé!”

“Mập chỗ nào đâu, rõ ràng rất cân đối, ai nói cháu trai của bà mập, ai lo lắng cháu bằng bà chứ, còn nhỏ phải có nhiều thịt mới đẹp.” bà nội ôm Hạ Đại Bạch vào lòng, nhìn gương mặt trắng nõn, nhìn thế nào cũng vô cùng yêu thích.

Vẫn đưa mặt đến, đòi hôn: “Mau mau, hôn bà nội một cái!”

Hạ Đại Bạch vô cùng ngoan ngoãn, ấn một cái thật mạnh, vô cùng vang dội.

Lão tiên sinh ở bên này nhìn sang, trong lòng vô cùng hâm mộ. Nhưng thường ngày bản thân đã quen nghiêm túc, làm sao có thể giống như vợ già, đòi hôn thẳng thắn như vậy.

Ông ho một cái: “Bà à, bà cũng đừng ôm đứa trẻ nữa. Một nam tử hán, suốt ngày để cho người khác ôm trong tay, thật quá kỳ cục rồi.”

“Nói gì vậy, cháu trai của chúng ta mới bao lớn, cái gì mà nam tử hán?”

“Bà nội, bây giờ con đã là nam tử hán rồi, là một tiểu tiểu nam tử hán.” Hạ Đại Bạch mỉm cười ngọt ngào, lộ ra một hàng răng nhỏ đều đặn đẹp đẽ.”

Đứa nhỏ đã nói như vậy, lão phu nhân lập tức đổi giọng, gật đầu: “Phải phải phải, là nam tử hán.”

“Nam tử hán phải ở cạnh nam tử hán mới phải.” lão tiên sinh đưa cây gậy cho người bên cạnh cầm, đưa tay về phía đưa cậu bé, gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, ngoài miệng lại nói: “Nào, đến đây ông nội ôm cháu một cái nào.”

“Muốn ôm thì ôm đi, còn giả vờ.” Bà nội vẫn không nỡ, tức giận mà vạch trần ông cụ, lại nói với đứa trẻ: “Bộ dạng này của ông nội con chỉ dọa người thôi, đừng sợ. Thật ra ông ấy cũng mong đợi con đến hơn bất kỳ ai đó.”

“Không sợ, ông nội là người tốt.”

“Đúng, ông là người tốt.” Ông cụ cười đến mức không khép miệng lại được.

“...” Bạch Dạ Kình đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không biết nói lời gì cho phải. Cứ tiếp tục như thế, đứa trẻ này không được hai vị này cưng chiều đến hư mới là lạ.

Một đoàn người, vào nhà, trong phòng bếp đã đưa món ăn đến.

“Túc Diệp đâu?” Bạch Dạ Kình nhìn vị trí trống trước một bàn đầy món ăn. Bạch Túc Diệp, là chị em sinh đôi với anh. Nhiều năm nay vẫn luôn là nhân vật đứng đầu của Bộ an ninh.

“Nói là tối nay phải sắp xếp nhiệm vụ quan trọng, trễ tí nữa mới về.” Bà cụ nói.

Bạch Dạ Kình gật đầu. Nhiệm vụ quan trọng tối nay, cơ bản anh cũng đoán ra được là chuyện gì, nhưng cũng không phải là người có liên quan.

“Nào, bé cưng của chúng ta có thích ăn đùi gà không, có cần bà nội tách đùi gà cho con không?” toàn bộ tâm tư của bà cụ đều đặt trên người cậu bé.

Hạ Đại Bạch cũng không từ chối, cũng đáp lại vô cùng giòn giã.

So với sự vui vẻ của bà cụ, ông cụ cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gấp món ăn mình thích nhất đặt vào trong chén của cháu trai. Hạ Đại Bạch ngẩng đầu, khi ngọt ngào mà nói lời cảm ơn ông nội, sự nghiêm túc của ông cụ cũng không thể nào nghiêm túc được nữa, hai mắt cười đến mức cũng sắp híp lại.

Haha.

Có cháu trai bảo bối, cả nhà vô cùng hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.