Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 6: Chương 6: Chương 6: Anh là Tổng thống?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mấy người đi đằng sau người đàn ông kia tiến lên chế trụ bả vai Hạ Tinh Thần.

“Cô thật to gan.” Lãnh Phi lên tiếng, ánh mắt lướt qua Hạ Tinh Thần sau đó đi tới trước mặt Bạch Dạ Kình: “Thưa ngài...”

Bạch Dạ Kình giơ tay ý bảo không sao nhưng gương mặt vẫn lạnh băng như cũ làm cho người ta không dám thở mạnh.

“Các người buông tôi ra, nhiều người như vậy bắt nạt một người phụ nữ thì đáng mặt đàn ông sao?”

Sắc mặt Hạ Tinh Thần lẫm liệt ra sức giãy giụa, nhưng hai người đàn ông chế trụ cô đều vô cùng vạm vỡ, không phải cô có thể tránh thoát được.

Hạ Tinh Thần nhìn người đàn ông: “Bảo người của anh thả tay ra, tôi còn có chuyện cần thanh toán với anh.”

Trời ạ.

Cô gái này không rõ tình trạng hiện tại sao?

Sắc mặt mọi người thất kinh.

Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén giống như muốn xé nát cô ra vậy.

Trong lòng Hạ Tinh Thần run lên cực kì sợ hãi nhưng không dám bộc lộ ra ngoài. Xem như chưa tính sổ thì uy phong đã bị giẫm nát.

Nhìn người đàn ông trước mặt.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy.... anh ta hơi quen mắt.

“Mang cô ta vào.” Lời của người đàn ông cắt đứt suy nghĩ của cô. Người đàn ông bỏ lại một câu sau đó nghiêm mặt đi vào.

Giọng nói kia làm cho Hạ Tinh Thần rùng mình, chớp mắt một cái bị người ta thô lỗ kéo đi.

......

Bên trong thư phòng rất lớn, tất cả người hầu đều đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình.

Anh ta cho hai tay vào túi, đứng trước giá sách hình bầu dục, nhìn cô bằng nửa con mắt. Khí tràng của anh ta quá mức mạnh mẽ không giận mà uy làm cho không gian to lớn như bị đè nặng, hô hấp trở nên khó khăn.

Cô chịu đựng nhìn người đàn ông, rất lâu không hề nói gì.

“Không phải có chuyện muốn tính sổ với tôi sao? Bị câm à?”

Hạ Tinh Thần lập tức nhớ tới ủy khuất bao nhiêu năm qua vì anh ta mà không giải thích được. Lỗ mũi chua xót, tiến lên cho anh ta một bạt tai. Bạt tai trước cho chuyện năm năm trước, bạt tai này vì anh ta mang Hạ Đại Bạch đi.

Nhưng bàn tay vừa nâng lên chưa kịp hạ xuống thì cổ tay bị người đàn ông bắt lấy. Sức lực anh ta rất lớn, Hạ Tinh Thần cảm thấy cổ tay như vỡ vụn.

“Buông tay.” Hạ Tinh Thần giãy giụa nhưng ở trước mặt người đàn ông này sức lực của cô như con kiến làm sao có thể mở ra được.

Hạ Tinh Thần tức giận cúi đầu cắn tay người đàn ông, ra sức cắn mà không hề lưu tình, một lát sau cổ tay người đàn ông rớm máu.

Bạch Dạ Kình nhíu mày, ánh mắt nhìn cô càng lạnh lùng hơn, người phụ nữ này đã khiêu chiến đến ranh giới của anh.

“Hạ Tinh Thần, có chừng mực đi.” Anh nói, bên trong có ý cảnh cáo.

“Có chừng mực?” Cô cười tự giễu, đôi mắt ngấn lệ: “Tiên sinh, lời này là tôi nên nói với anh mới đúng. Tôi không đưa Đại Bạch cho anh, mong anh có chừng mực trả con lại cho tôi.”

“Không thể nào.” Từng chữ nói ra như không cách nào thương lượng.

Nếu không phải đứa bé dùng chiêu tuyệt thực với anh, ước chừng cả đời này Hạ Tinh Thần đứng nghĩ đứng tại nơi này.

Hạ Tinh Thần cảm thấy cả người như sắp nổ tung. Cô hít một hơi thật sâu buộc mình phải tỉnh táo, bình tĩnh nói: “Anh là ai? Là trộm cắp sao? Đột nhiên không nói không rằng bắt con tôi đi. Anh có biết anh đang phạm pháp hay không? Ba tôi là thị trưởng thành phố, anh nên biết không trả đứa bé lại cho tôi thì sẽ có hậu quả gì.”

Cô không muốn lấy quyền thế đè người nhưng hiện tại không còn cách nào khác.

“Bạch Dạ Kình.”

Người đàn ông đợi cô nói xong chỉ nhếch môi phun ra ba chữ.

“Cái gì?”

“Tên của tôi.”

“Bạch... Dạ..... Kình?” Hạ Tinh Thần cảm thấy ba từ này rất quen, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt. Đường nét hoàn mỹ, ngũ quan rõ ràng từ từ xuất hiện trong tầm mắt của cô. Sau đó...

Cô bối rối.

“Tổng.. tổng thống tiên sinh?” Cô kinh hãi, một lúc lâu trong đầu trống rỗng cảm thấy choáng váng.

Cô năm mơ sao? Ba của Đại Bạch sao có thể là tổng thống Bạch Dạ Kình vừa nhậm chức không lâu! Đúng là không thể tin được.

Cô đứng đó, cụp mắt nhìn cánh tay người đàn ông, dấu răng cực kì rõ ràng. Nghĩ tới thân phận của người đàn ông, cô cắn môi, buông lỏng bàn tay.

Cô lùi ra sau giữ khoảng cách với anh.

Dường như Bạch Dạ Kình rất hài lòng với phản ứng của cô, gương mặt căng lên đã hòa hoãn: “Sau này cô ở lại đây, cần gì trực tiếp tìm quản gia.”

“Có thể đi làm như cũ, sẽ không ai hạn chế cô. Nhưng vì an toàn của Hạ tiểu thư, thân phận đứa bé phải giữ kín. Không cần khoe khoang.”

Đó là mệnh lệnh.

Hạ Tinh Thần từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại. Khoe khoang sao? Hiện tại cô có nói cho cả thế giới ba của con trai cô là Tổng thống thì có ai tin?

“Tôi có lời muốn hỏi anh.”

Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Hỏi đi.”

“Tại sao lại là tôi?” Hạ Tinh Thần nhìn vào đôi mắt thâm sâu như biển của anh: “Tại sao chọn tôi sinh con?”

“Rất đơn giản, người phụ nữ có thể sinh con cho tôi không nhiều mà máu của cô vừa vặn phù hợp.”

Đúng là đủ đơn giản.

.....

Trên xe.

Lãnh Phi nhìn thấy vết cắn trên tay tổng thống, trong lòng cả kinh. Xem ra Hạ tiểu thư đúng là cô gái mãnh liệt.

Lấy thuốc và băng gạc trong hộp thuốc, thuần thục giúp anh băng bó. Mặc dù là vết thương nhẹ nhưng vết cắn mập mờ thế này không thích hợp để Tổng thống xuất hiện trước mặt mọi người.

“Hạ Tinh Thần làm việc ở Bộ ngoại giao như thế nào?” Bạch Dạ Kình thuận tiện hỏi một chút.

“Nghe nói năng lực không tệ. Tuy chỉ là thực tập nhưng rất được Bộ trưởng yêu thích. Có khả năng sẽ giữ lại làm phiên dịch.”

Bạch Dạ Kình lạnh nhạt “ừ” một tiếng không hỏi gì nữa. Lãnh Phi cũng không nói gì chẳng qua không biết sau này sẽ sắp xếp cho Hạ Tinh Thần như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.