Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 46: Chương 46: Chương 46: Người đàn ông không ôn nhu




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần tức giận, muốn mở cửa xe. Nhưng, sức lực của Bạch Dạ Kình rất lớn, cô không phải là đối thủ, cửa bị anh giữ, không nhúc nhích.

Tài xế trong xe thấy hai người họ mở cửa đóng cửa, cũng không nhịn được. Hạ cửa kính xe, nhô đầu ra: “Này, có đi hay không?”

“Đi.”

“Không đi.”

Hai người hai miệng đồng thanh. Đôi mắt tài xe lướt qua Bạch Dạ Kình: “Này, sao cậu trông quen mắt, có phải đại minh tinh nào không?”

May là buổi tối, trời tối đen, chỉ có thể mơ hồ thấy một vài nét. Nếu không, bị nhận ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói: “Lái xe đi.”

Khí thế bức người. Tài xế cũng không trì hoãn nữa, lái xe đi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu.

Người này thật sự rất quen mắt.

Đứng đó một lúc, Hạ Tinh Thần đi đến ven đường một lần nữa.

Bạch Dạ Kình đen mặt: “Hạ Tinh Thần, em đứng lại cho tôi!”

Ai thèm nghe anh.

Khi cô quật dậy, tính tình liền cứng rắn như đá. Bạch Dạ Kình kéo cô, cô gắng gượng rút tay mình: “Anh đi ra, không được chạm vào tôi.”

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô: “Được chạm hay không, cũng từng chạm rồi. Bây giờ nói những lời này không thấy muộn sao?”

Anh vừa dứt lời, nghe anh nói, cô càng tức hơn, không biết sợ: “Đồ lưu manh.”

Nhớ đến chuyện bị khi dễ lần trước, cô cứng cổ, lá gan to hơn mắng.

Gương mặt tuấn tú của Bạch Dạ Kình âm trầm, không phản ứng cô, chỉ tiến lên một bước, cánh tay dài không nói lời nào vòng qua eo cô.

Trời đất quay cuồng, Hạ Tinh Thần kêu lên, cả người trực tiếp bị anh vác trên vai.

Tên khốn này!

Vết thương trên người anh còn chưa hồi phục hoàn toàn, sao có thể vác cô.

Không đúng, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì, bây giờ nên lo lắng cho chính mình đi.

Cô cắn răng, vung mạnh quả đấm, huých anh: “Bạch Dạ Kình, anh thả tôi xuống, có gãy chân tôi cũng không ngồi xe anh.”

“Em tiếp tục giãy dụa thử xem.” Anh cắn răng.

“Giãy dụa thì sao?” Cô khiêu khích vặn eo, lại huých anh. Nhưng thân thể anh to lớn, cô đấm lên lưng anh, giống như đấm tảng đá, anh không bị gì, ngược lại tay cô bị đỏ.

Bạch Dạ Kình bị cô huyên náo đến phiền, ‘ba’ một tiếng, trực tiếp đánh lên cái mông đẹp mắt đang vểnh lên của cô.

“Anh… Anh lại chơi trò lưu manh!” Hạ Tinh Thần thẹn quá hóa giận.

“Em còn dám nháo, tôi sẽ cho em xem, cái gì mới thật sự là chơi trò lưu manh.” Bạch Dạ Kình cắn răng nghiến lợi.

Vừa dứt lời, người phụ nữ trên vai lập tức an phận. Cả người cô căng thẳng cứng đờ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Lần trước ở trong phòng vệ sinh, mình cùng lắm chỉ mắng anh ấy khi dễ mình, kết quả…

Anh thật sự làm vậy.

Hạ Tinh Thần sợ anh lần này lại giống lần trước.

Cắn môi, bị anh vác trên vai bước đi, cũng không biết vì choáng váng hay ủy khuất, chóp mũi không tự chủ chua xót.

Bạch Dạ Kình ném cô vào xe, cài dây an toàn cho cô.

Lạnh lùng giương mắt, nhìn thẳng ánh mắt cô. Trong mắt cô chảy ra nước mắt, khiến anh ngây người, mi tâm không kiềm được nhíu lại.

Cô hít hít mũi, quật cường quay mặt đi, nhìn bên ngoài cửa sổ. Tận lực làm dáng vẻ bình tĩnh.

“Khóc cái gì?” Anh hỏi.

“Không cần anh lo.”

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, không để ý. Đóng cửa xe, đi vòng qua ghế tài xế. Đạp ga, lái xe rời đi.

Dọc theo đường đi, ánh mắt không tự chủ mà lướt qua bên cạnh.

Đáng chết!

Người phụ nữ quật cường ngồi bên cạnh, nước mắt càng chảy càng nhiều.

Anh cảm thấy phiền não. Cũng không biết tại sao, chắc là do dáng vẻ cô khóc quá khó coi.

Nhưng rõ ràng dáng vẻ lê hoa mưa rơi, trông rất điềm đạm đáng yêu.

Anh tiện tay rút khăn giấy đưa cho cô: “Đừng khóc, xấu chết được!”

Mặc dù giọng nói hung hăng, nhưng, ánh mắt nhìn cô lại mang theo tình cảm khác thường chính anh cũng không phát hiện.

Hạ Tinh Thần đang bực bội, cũng không phát hiện.

Người đàn ông này.

Thật quá tệ, ngay cả đưa khăn giấy cũng không biết phải ôn nhu.

Cô giận dữ đoạt khăn giấy, nghẹn ngào nói: “Sớm biết anh đáng ghét như vậy, lúc anh bị thương tôi không đi chăm sóc anh.”

Anh cau mày, đưa mắt liếc cô: “Em cảm thấy mình rất ủy khuất?”

“Tôi không ủy khuất sao?” Hạ Tinh Thần đỏ mắt trừng anh: “Anh muốn tôi sinh con cho anh, tôi phải đeo tiếng xấu sinh con cho anh; anh muốn khi dễ tôi, liền khi dễ tôi; bây giờ anh muốn tôi ngồi xe anh, liền ngồi xe anh; không nghĩ đến tôi ngồi xe anh, còn bị anh hét.”

Cô càng nói càng ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào: “Anh muốn tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó, tôi cũng không phải sủng vật của anh.”

Sủng vật?

Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng: “Tôi có một sủng vật ngu ngốc không nghe lời như em, đã sớm tự tay làm thịt đem đi hầm rồi.”

“…” Người này…

Sao trước kia không phát hiện anh hư hỏng như vậy?

Hạ Tinh Thần còn muốn nói gì, Bạch Dạ Kình chợt mở miệng: “Vừa rồi hét em, không phải là không cho em ngồi xe tôi.”

Thanh âm lập tức thấp xuống rất nhiều.

“Đừng giả vờ. Tôi nhìn ra.”

“Cho nên tôi mới nói em ngốc.”

“…” Hạ Tinh Thần nổi đóa. Hít sâu một hơi, kiềm lại, hỏi: “Được, vậy anh nói đi, không phải là không cho tôi ngồi xe anh, vậy anh hét cái gì?”

“Còn không phải vì em người phụ nữ ngu ngốc…”

Nói được một nửa, anh đột nhiên thắng xe. Quay đầu chét lại ánh mắt bình tĩnh của cô, trên mặt anh thoáng qua một tia không được tự nhiên, cứng rắn không nói tiếp.

Hạ Tinh Thần truy hỏi: “Vì tôi thế nào?”

“…” Anh không nói.

“Anh mau nói đi.”

“Em có thấy phiền không?” Bạch Dạ Kình tức giận.”

“Tôi biết anh không nghĩ ra được mà.” Hạ Tinh Thần dáng vẻ cũng biết anh đang nói dối.

Bạch Dạ Kình không thể nhịn được nữa: “Tôi hét em là vì em ngu ngốc đến mức lấy thân thể mình đi ngăn xe tôi, em có biết nếu tôi không đạp thắng, bây giờ em đã mất mạng hay không?”

Nhớ đến một màn đặc biệt nguy hiểm mà cô còn không biết vừa rồi, liền căm tức thêm, lại hung hăng trừng cô: “Ngu ngốc đến cực điểm.”

“…” Hạ Tinh Thần bị hét sửng sốt, hồi lâu, vẫn sợ run chưa hồi phục tinh thần.

Thì ra là vậy sao. Cho nên, là mình hiểu lầm anh ấy, uổng công tức giận rồi.

Một lúc lâu, cô yên lặng lau nước mắt, ngoan ngoãn thu lại ánh mắt vừa trừng anh.

Ừ, thật kỳ quái, bây giờ bị anh mắng ngu ngốc đến cực điểm, cô lại không cảm thấy tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.