Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 40: Chương 40: Chương 40: Gặp mặt người yêu cũ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần không nghĩ đến sẽ gặp anh ngay sân golf.

Hơn nữa, vào lúc này, đội ngũ hai bên, chỉ cách nhau 20 mét.

Nếu không nhìn lầm, bên người anh, thậm chí còn có Hứa Nham.

Hạ Tinh Thần dựa lưng vào trước ngực Dư Trạch Nam, vừa rồi một lòng học đánh golf, vẫn không cảm thấy gì, nhưng, giờ phút này lại không hiểu tại sao cảm thấy chột dạ.

Nhất là, lơ đãng đụng phải ánh mắt lạnh như băng của anh, trong lòng cô lại đánh trống ‘đông đông đông’.

“Cái đó…” Hạ Tinh Thần mở miệng nói vòng vo, tay muốn rút ra từ trong lòng bàn tay anh ta: “Hay là… Chúng ta đến chỗ khác, không đánh golf nữa được không?”

Dư Trạch Nam cúi đầu nhìn cô, lại ghé mắt liếc về đoàn người bao la bên kia.

Dáng vẻ anh ta không vui: “Từ khi anh ta xuất hiện đến bây giờ, trái tim cô liền bay đến chỗ anh ta. Cô như vậy mà được sao? Bổn thiếu gia không có mị lực như vậy?”

“Anh lại nói bậy rồi, tôi nào có.”

“Thật?” Dư Trạch Nam hừ một tiếng, hai mắt nhìn chăm chú vào mắt cô: “Nhìn anh ta sắp thủng luôn rồi.”

“Ai nói tôi nhìn anh ta? Tôi không có nhìn anh ta!” Hạ Tinh Thần đánh chết cũng không nhận.

“Vậy cô nhìn ai?” Anh ta nhíu mày, hiển nhiên không tin lời cô.

Hạ Tinh Thần cắn môi: “Phải, tôi nhìn anh ta. Thấy không, người bận bịu phiên dịch đứng bên cạnh người ngoại quốc đó.”

“Cô hù tôi?”

“Anh ta là mối tình đầu của tôi.” Hạ Tinh Thần đẩy gậy đến trước, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng chúng tôi đã chia tay rất nhiều năm, chưa bao lâu, anh ta lại muốn trở thành em rể tôi rồi.”

“…” Dư Trạch Nam mặt đầy đồng tình nhìn cô: “Thật thảm.”

“Tạm thời nhìn có chút hả hê!”

“Này! Tôi thấy dường như còn có ý với cô.” Dư Trạch Nam cũng không đứng thẳng, người dựa vào trên vai cô: “Cô nhìn đi, tôi đến gần cô, ánh mắt anh ta liền phóng qua.”

“…” Hạ Tinh Thần theo bản năng nhìn Hứa Nham, vừa vặn chống với tầm mắt của Hứa Nham, cô sững sốt, nhếch môi cười với anh ta.

Rất kỳ quái.

Rõ ràng thời gian cách lần trước hai người gặp mặt không lâu, nhưng… Vào lúc này, tiếc nuối trong lòng đối với anh ta đã dần dần biến mất rất nhiều.

Ngược lại thì…

Ánh mắt theo bản năng quyến luyến nhìn qua người nào đó bên cạnh.

Anh đang ngồi ngay ngắn ở khu nghỉ ngơi nói chuyện với Mayne tiên sinh, thân hình cao ngất, giữa đông người, khí chất cao quý và áp bức bẩm sinh kia, rất xa cũng có thể cảm nhận được.

Tựa như nhận ra cái nhìn chăm chú của cô, anh đột nhiên quay đầu, xa xa nhìn cô. Ánh mắt kia, vô cùng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ.

Hạ Tinh Thần giật mình, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Hồi lâu, tim đập rối loạn.

“Có muốn tôi giúp cô một tay thử lòng anh ta không?” Dư Trạch Nam đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Cô nghe không hiểu. Thử lòng ai?

Cánh tay dài của Dư Trạch Nam tìm tòi, đến ngang hông cô, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô.

Khí tức tràn đầy phái nam truyền đến, Hạ Tinh Thần bối rối, ý thức được mình đang bị người đàn ông này ôm vào ngực, mặt bỗng dưng đỏ bừng.

“Này! Anh làm gì!”

“Đừng động!” Dư Trạch Nam cười: “Hey, cô có biết biểu tình của mối tình đầu lúc này không?”

“…”

“Mặt đen thành than đá rồi! Nhưng… rất kỳ lạ, sắc mặt Tổng thống đại nhân cũng không khá hơn mấy!”

Hạ Tinh Thần cắn môi, đỏ mặt đẩy anh ta: “Anh đùa giỡn lưu manh!”

Dư Trạch Nam vừa cười vừa kêu oan: “Tôi vì giúp cô. Bây giờ cô nhìn qua đi, mối tình đầu của cô vẫn nhớ đến cô.”

“Anh giúp tôi? Tôi thấy anh muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi tôi mới đúng!” Hạ Tinh Thần thở phì phò vung gậy muốn đánh anh ta.

E là Bạch Dạ Kình hiểu lầm cô và Dư Trạch Nam. Nhưng… thật ra cô thân mật với ai, có liên quan gì đến anh chứ?

Anh nhất lý vạn cơ, sao có thể có tâm tư chú ý những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này chứ?

Dư Trạch Nam khoa trương kêu lên một tiếng, chạy trốn: “Không nghĩ đến tay cô rất mềm, vóc người không tệ.”

“Anh còn dám nói?” Hạ Tinh Thần đỏ mặt.

Dư Trạch Nam xoay người, nắm cây gậy trong tay cô, nhìn dáng vẻ cô thở hổn hển nói: “Đừng nóng giận, không ngại thì tôi cho cô ôm lại là được. Thật ra tôi cảm thấy cũng không tệ, nếu không cô sờ thử xem.”

Anh ta cười đùa hí hửng nắm tay cô, sờ lên ngực anh ta. Hạ Tinh Thần bị chọc vui vẻ, vừa xấu hổ vừa giận huých anh ta, trừng anh ta: “Ai muốn sờ ành, tôi không mặt dày như anh.”

“Ha ha ha…”

… …

Tiếng cười của Dư Trạch Nam cởi mở lại khoái trá, xuyên thấu 20 mét, trực tiếp truyền đến bên này.

Lãnh Phi phát hiện sắc mặt Tổng thống đại nhân càng ngày càng khó coi. Nhất là sau khi Mayne tiên sinh đi đánh golf, anh ngồi ở đó, toàn bộ không khó như đóng băng vậy.”

“Thưa ngài, chơi cùng Hạ tiểu thư… hình như là em trai ruột của Phó tổng thống.”

“Ừ.” Anh đã sớm nhận ra. Mặc dù Dư Trạch Nam mới về nước không bao lâu, nhưng anh có thể vừa nhìn liền nhận ra anh ta.

“Sao anh ta và Hạ tiểu thư đứng gần nhau như vậy? Tôi hoài nghi anh ta biết quan hệ của ngài và Hạ tiểu thư, cố ý tiếp cận.”

“…” Bạch Dạ Kình yên lặng không nói, môi mỏng mím chặt, rất rõ ràng có thể nghe tiếng bọn họ cười giỡn vui thích, nhưng ánh mắt anh lúc này lại không có nhìn qua bên kia dù một chút.

Lãnh Phi ở bên cạnh cũng hoàn toàn không hiểu rõ anh đây rốt cuộc là có ý gì.

… … …

Không biết qua bao lâu, Hạ Tinh Thần chơi mệt, một mình đi phòng vệ sinh. Lúc đi ngang qua Bạch Dạ Kình, có thể cảm giác được ánh mắt của Hứa Nham một mực nhìn theo bóng người cô.

Ngược lại là Bạch Dạ Kình…

Tựa như hoàn toàn xem cô là không khí.

Đáy lòng Hạ Tinh Thần vô hình mất mác, đi phòng vệ sinh.

Rửa tay xong, từ phòng vệ sinh đi ra, cúi đầu, bỗng dưng đụng vào một lồng ngực bền chắc.

Cô sững sốt.

Ngẩng đầu lên, đột nhiên chống với ánh mắt thâm thúy của Hứa Nham.

“Sao anh ở đây?” Hạ Tinh Thần cười, chỉ chỉ đèn trên tường: “ Đây là vệ sinh nữ.”

“Anh… Thật ra anh đang đợi em.”

“Chờ tôi?”

Hứa Nham gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Anh ta là bạn trai em? Lần trước uống rượu say, người đột nhiên dẫn em đi, là anh ta phải không?”

Tịch mịch trên mặt anh ta, cô thấy rõ ràng.

Trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, dù sao mối tình đầu là thuần túy nhất.

Cho nên, không tự chủ nói dối, gật đầu: “Đúng vậy, mãi không có cơ hội chính thức giới thiệu anh ấy với mọi người…”

“À…” Thanh âm anh ta thấp hơn, trầm trầm nhìn cô, hồi lâu không lên tiếng.

Bầu không khí không hiểu tại sao trở nên lúng túng. Hạ Tinh Thần lên tiếng đánh tan cục diện, cười nói: “Nếu không có chuyện gì, vậy… tôi ra ngoài trước.”

Cô vừa nói xong, tránh người đi qua anh ta, chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng, mới đi một bước, cổ tay mảnh khảnh bỗng dưng bị kéo lại.

Hạ Tinh Thần sững sốt, hồi phục tinh thần, theo bản năng giãy giụa. Hứa Nham nắm chặt tay cô, không kiềm được tăng thêm lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.