Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 38: Chương 38: Chương 38: Miệng ngọt




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tắm xong, tóc anh còn hơi ướt. Mặc bộ đồ ngủ màu trắng, che ngực, không thấy được vết thương. Nhưng cả người lại có mùi thơm và quyến rũ sau khi tắm.

Khiến người khác cảm giác đặc biệt sạch sẽ.

Hạ Tinh Thần đến gần, bưng sủi cảo đến trước mặt anh, lấy nước tương. Trầm ngâm một lát, vẫn không quên nhắc nhở: “Vết thương anh vẫn chưa lành hoàn toàn, cho nên tương hơi nhạt, ăn tạm đi.”

Bạch Dạ Kình ‘ừ’ một tiếng, bỏ văn kiện xuống, cầm đũa ăn sủi cảo. Cả đời chỉ nếm được vài lần, anh vẫn cảm thấy tương đối ngon. Hơn nữa, tay nghề của cô quả thật không tệ, cho nên khẩu vị cũng rất tốt.

Hạ Tinh Thần thấy anh ăn say sưa, không chọn ba chọn bốn, cũng yên lòng: “Anh từ từ ăn, tôi lên lầu trước.”

Vừa nói xong, muốn đi. Bạch Dạ Kình liếc cô: “Em không có chuyện gì đặc biệt muốn nói với tôi?”

“Hả?” Hạ Tinh Thần quay đầu, anh đột nhiên hỏi, cô có chút không rõ.

Bạch Dạ Kình gắp sủi cảo chấm tương, chỉ một động tác cũng ưu nhã không nói ra được.

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tối qua nói có chuyện phải cảm ơn tôi, sau đó không nói tiếp, là chuyện gì?”

Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Thật ra không có chuyện gì.”

Anh để đũa xuống: “Nói tiếp.”

“Tôi trở về Bộ ngoại giao làm việc.”

Anh biết rõ hơn ai hết.

“Cho nên?”

“Cho nên, tôi định vài ngày nữa cảm ơn người giúp tôi trở về Bộ ngoại giao làm việc thật tốt.”

Bạch Dạ Kình nhướng mày, cảm ơn bằng hành động, đương nhiên khiến người khác mong đợi hơn cảm ơn bằng lời nói nhiều. Vẻ mặt lập tức sáng hơn: “Cảm ơn là phải. Nhưng, định cảm ơn thế nào? Lúc nào cảm ơn?”

“7 ngày sau đi. Định mời ăn cơm, hoặc là, nếu như điều kiện cho phép, tự tay xuống bếp sẽ tương đối có thành ý.”

Bạch Dạ Kình gật đầu đồng ý: “Ừ, chủ ý tự mình xuống bếp không tệ, vậy định bữa tối 7 ngày sau đi.”

Hạ Tinh Thần nghi ngờ nhìn anh, lúng túng ‘ừ’ một tiếng.

Đáy lòng kỳ quái.

Mấy ngày nay anh đối với cô không lạnh không nhó, sao hôm nay thái độ khác thường, ngược lại có tâm tình trò chuyện với cô, hơn nữa, còn chịu cho ý kiến?

“Được rồi, em lên lầu nghỉ ngơi đi.” Bạch Dạ Kình cho cô đi. Cô cũng không nói gì nữa, mang theo nghi ngờ đi lên lầu.

Dưới lầu, trong phòng ăn, Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy mùi vị sủi cảo trước mặt ngon hơn.

Bảy ngày sau, bữa ăn tối.

Hẳn sẽ không tệ.

… … …

Bảy ngày sau.

Cuối tuần.

Sáu giờ sáng Dư Trạch Nam liền gọi điện đến, muốn cô đến sân golf Ca Mộc Tư.

Cô liền vùi đầu vào phòng bếp từ sớm.

Bạch Dạ Kình thay quần áo xong xuống lầu đến phòng ăn. Hạ Đại Bạch đã thân sĩ ngồi trước hai người lớn.

“Hạ Tinh Thần đâu?”

Anh ngồi xuống, ưu nhã đặt khăn trên đùi, hỏi con trai.

“Bác quản gia nói Đại Bảo ở trong phòng bếp.”

“Phòng bếp?” Bạch Dạ Kình nhìn quản gia bên cạnh: “Sáng sớm cô ấy ở trong phòng bếp bận rộn cái gì?”

“Hạ tiểu thư nói buổi tối phải cảm tạ một vị ân nhân, cho nên bây giờ bắt đầu chuẩn bị. Cô ấy thức dậy sớm, hơn 6 giờ đã dậy.”

“Thật không?” Bạch Dạ Kình nhướng mày: “Kêu cô ấy ra đi, cùng lắm là một bữa cơm tối mà thôi, không cần chăm chỉ như vậy.”

“Được.” Quản gia đi vào phòng bếp.

Hạ Đại Bạch nghiêng đầu nhìn anh: “Ba, hôm nay tâm tình ba không tệ nha.”

“Tạm được.” Anh cắt thịt gà, đặt vào dĩa Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đây là tâm tình tốt bao nhiêu?

“Vui vẻ đến vậy…” Bé chớp chớp đôi mắt to tròn: “Không phải Đại Bảo chuẩn bị bữa ăn tối cho ba đó chứ?”

“Nếu không, còn có thể là ai?” Tâm tình của Đại Tổng thống nào đó vô cùng tốt.

Hai ba con họ đang nói chuyện trời đất, Hạ Tinh Thần vội vả từ phòng bếp đi ra, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.

“Đại Bảo, ăn cơm.” Hạ Đại Bạch nghiêng đầu gọi cô.

“Mẹ hẹn người khác ăn sáng, sắp không kịp rồi.” Hạ Tinh Thần vào phòng ăn, hôn lên đầu con trai mình: “Bye bye, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Dứt lời, cũng không liếc mắt nhìn Tổng thống đại nhân đối diện, xách đồ vội vã đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Hạ Đại Bạch ‘a ô’ một tiếng: “Đại Bảo nhà chúng ta nhất định là đi hẹn hò. Tiểu Bạch, ba có phát hiện không, hôm nay mẹ ăn mặc rất đặc biệt nha!”

Không cần con trai nhắc nhở, Bạch Dạ Kình cũng nhìn ra.

Trời lạnh như vậy, cô lại cố ý mặc váy, không sở bị cảm sao?

Bạch Dạ Kình đột nhiên nghĩ đến cái gì, buông chén dĩa xuống, quay đầu phân phó quản gia: “Gọi Lãnh Phi vào.”

“Dạ, thưa ngài.”

Sau một lúc, Lãnh Phi từ bên ngoài vội vã tiến vào.

“Sáng này vốn là hành trình gì?”

“Vốn là Mayne tiên sinh người Ý đánh banh ở sân golf Ca Mộc Tư, nhưng, thân thể của ngài…”

Nói đến đây, Lãnh Phi đè thấp giọng, nhìn ngực anh.

“Không cần đổi hành trình, thông báo Mayne tiên sinh đến sân golf đúng giờ.”

“Nhưng vết thương của ngài…” Lãnh Phi thấp giọng, che tai anh ta, lại nói: “Hơn nữa bây giờ chưa kịp chọn địa điểm.”

“Không cần chọn địa điểm nữa, ở Ca Mộc Tư đi. Tăng cường phòng vệ là được.”

“Dạ.” Thái độ của Tổng thống đại nhân đã kiên quyết, Lãnh Phi đương nhiên không thể nói gì nữa. Lui xuống thông báo những người khác nhanh chóng chuẩn bị, tiếp đó sắp xếp vệ sĩ ở sân golf Ca Mộc Tư.

… … …

Hạ Tinh Thần đến sân golf Ca Mộc Tư, cô báo tên, lập tức có nhân viên dẫn cô vào.

Cô giao thức ăn trong tay cho đối phương giữ.

“Nhị thiếu gia ở phòng ăn chờ cô, mời cô đi theo tôi.”

Nhị thiếu gia?

Trong lòng Hạ Tinh Thần càng chắc chắn, bà nội thật hồ đồ. Miệng người ta cung cung kính kính gọi ‘Nhị thiếu gia’ không thể nào chỉ là một giáo sư trung học bình thường.

Phòng ăn này lại mắc tiền xa hoa như vậy, yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu người.

Dư Trạch Nam mặc thun cổ chữ V, quần dài màu nâu nhạt. Trang phục rất đơn giản, nhưng lại đặc biệt trẻ tuổi bắt mắt. Ngồi ở giữa phòng ăn.

Mặc dù cô chưa từng đến nơi này, nhưng lúc làm việc ở Bộ ngoại giao, cô từng nghe về sân golf Ca Mộc Tử. Nơi này, cũng không phải có tiền là có thể vào.

Cho dù quan lớn, nhân vật như ba cô, cũng không có tư cách.

Có thể tới chỗ này, chính là thân phận tượng trưng.

“Nơi này!” Dư Trạch Nam nhìn thấy cô, đặt chén dĩa trong tay xuống, nhiệt tình giơ tay với cô.

Hạ Tinh Thần chậm rãi đi đến.

Có người phục vụ trong phòng ăn kéo cái ghế bên cạnh anh ta cho cô, cô thuận theo ngồi xuống.

“Chào.”

“Đã lâu không gặp, hôm nay càng đẹp hơn lần trước.” Dư Trạch Nam tán dương.

Ánh mắt liễm diễm lướt qua người Hạ Tinh Thần, quan sát từ trên xuống dưới. Nếu đổi thành người khác, ánh mắt này khiến người khác cực kỳ chán ghét, nhưng, dáng vẻ anh ta lười biếng bất cần đời, thật sự làm cho người khác không ghét nổi.

“Dư thiếu gia, sáng sớm miệng anh đã ngọt như vậy, vừa ăn đường sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.