Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 168: Chương 168




Tiếng đồng hồ nặng nề gõ mười hai tiếng, lúc này đã rạng sáng 0 giờ.

Bầu trời tối như mực tràn ngập yên tĩnh, ánh trăng rải xuống như bao phủ thêm một lớp sa mỏng nhẹ nhàng, mang theo chút thần bí.

Trên bàn làm việc, một thân hình ngồi thẳng, hai tay còn đang không ngừng gõ bàn phím, hàng loạt kí tự di chuyển.

Liệp Ưng nhẹ nhàng bĩu môi.

Sao đôi cha mẹ cực phẩm của nó lại cũng chạy tới Milan hưởng tuần trăng mật vậy.

Ngươi nói, trời đất bao la, nơi nào bọn họ không đi, cố tình lại chạy đến Milan!

Cái tên Sâm Lộ Á biến thái kia còn ở Milan, nếu không trùng hợp mẹ cũng không muốn gặp hắn!

“Cộc...” Một tiếng đập cửa, cửa mở ra, sau đó Ngũ Nhật đi đến.

Liệp Ưng thu hồi cảm xúc của bản thân, nhìn Ngũ Nhật, cười cười, “Sao còn chưa đi nghỉ ngơi?”

Ngũ Nhật nhún vai, “Chính cậu cùng còn chưa nghỉ ngơi đấy!”

Liệp Ưng lắc lắc đầu, “Suy nghĩ một chuyện!”

“Tôi đang suy nghĩ một chuyện!” Ngũ Nhật đặt một ly trên bàn của Liệp Ưng, “Còn nóng đấy!”

Liệp Ưng cầm lấy ly sữa, đôi mắt hơi hơi rủ xuống, một tia cảm động thoáng qua, uống hai hớp sữa.

Nó nên nói, nó đã thật sự gặp được một đám người hiểu nó sao?

Người này che chở nó đến tận đây, nó thật sự cảm động!

Liệp Ưng uống sữa xong, đặt cái ly ở trên bàn, ngẩng đầu, nhìn Ngũ Nhật.

Ngũ Nhật cầm cái ly trong tay, trong ly không ngừng bay ra hương cà phê nồng đậm, tàn khói lượn lờ.

Hơi dựa vào cạnh cửa sổ, Ngũ Nhật để tay trong túi quần, hơi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng giữa không trung.

“Cậu nói, chúng ta như vậy thì khi nào sẽ có điểm cuối cùng?” Ngũ Nhật giống như tùy ý hỏi, lời nói mơ hồ từ trong miệng hắn truyền ra.

Liệp Ưng nhíu mày lại, nhìn Ngũ Nhật.

Không thể không thừa nhận, những người như bọn họ muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người.

Ánh trăng rơi ở trên người Ngũ Nhật. Từ bên mặt sườn nhìn Ngũ Nhật, bộ dáng của hắn cực kỳ tuấn tú, thông minh sắc sảo, trầm ổn.

“Phiền chán rồi hả?” Khóe miệng Liệp Ưng hơi giương lên.

Ai không muốn có một cuộc sống yên ổn? Vô ưu vô lo, không cần trải qua những ngày dưới đao thương, không cần lo lắng sau này bản thân có còn mạng hay không, không cần lo lắng...

Bình thường, không cần phải lo lắng nhiều!

Nhưng bọn hắn khác biệt! Bọn họ này là người của tổ chức đệ nhất, là sống, cũng càng là chết.

Cả đời này bọn họ chỉ có thể nhất định dầm mình trong mưa đạn!

Ngũ Nhật lắc lắc đầu, “Sao có thể, có các cậu đấy!”

Có điều khi nói những lời này, trong lòng mình một nơi mềm yếu nào đó hơi hơi có chút đau đớn, đầu cũng có chút nặng nề.

Hắn luôn cảm thấy, bản thân tựa hồ đã lãng quên người nào đó, lãng quên chuyện gì đó!

Liệp Ưng lắc lắc đầu, mỉm cười, “Hiện tại dường như đã biết tầm quan trọng của tình thân rồi! Ngũ Nhật, thật cao hứng, bên cạnh tôi có các anh!”

Ngũ Nhật thả ly cà phê trong tay chưa từng uống xuống, “Đúng vậy! Một nhóm người chúng ta này không chỉ là bạn, chúng ta càng là anh em. Chúng ta là người một nhà, là người thân!”

Trong mưa gió nâng đỡ cho nhau, cho tới bây giờ không nghĩ tới muốn buông tay một ai. Đây mới là một phần tình thân tồn tại giữa bọn họ!

“Ưng.” Ngũ Nhật cười nhìn Liệp Ưng, “Vốn cho rằng, trong nhóm chúng ta mỗi một người đều là cô nhi, không cha không mẹ! Thật không ngờ, thậm chí cậu có một người cha tổng giám đốc trâu bò như vậy!”

Liệp Ưng hơi nhấc cằm, nụ cười nở trên môi.

Nó cũng thật không ngờ!

Nó vừa sinh ra đã bị ôm đi rời khỏi mẹ. Cho đến khi nó gặp được Thược Thược, phát hiện hai gương mặt gần giống nhau như đúc, nó mới có thể tự mình đi điều tra thân phận của nó!

Nếu không phải Thược Thược xuất hiện, có thể cả đời này nó cũng không cần biết thân phận của mình!

“Có điều, cậu còn chưa tính nhận tổ quy tông sao?” Thả ly cà phê xuống lại được Ngũ Nhật bưng lên, uống một ngụm. Ngũ Nhật khẽ cau mày, vẫn là lúc nóng hương vị mới càng thơm nồng!

“Sắp thôi, tôi cũng phải tìm một cơ hội!” Liệp Ưng nhướng mày, “Cha và mẹ tôi đã chạy tới Milan hưởng tuần trăng mật rồi!”

“Là sao?” Trên mặt Ngũ Nhật chỉ có ánh trăng hắt vào nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc khác, “Ưng, tình địch của cha cậu lại ở Milan đấy!”

Liệp Ưng nhíu mày. Nó đương nhiên biết tình địch của cha nó là ai! Ngoài cái tên biến thái Sâm Lộ Á còn có ai?

“Ừ.” Liệp Ưng trịnh trọng gật gật đầu, “Tình địch này cũng thật không phải là đối thủ của họ. Cho nên, an toàn của đôi cha mẹ cực phẩm này ở Milan sẽ giao cho anh đi chuẩn bị!”

“Chuyện nhỏ!” Ngũ Nhật gảy nhẹ ngón tay, “Cậu đối với cha mẹ thật tốt. Ưng à, cậu quả nhiên là một cục cưng hiếu thuận!”

Ngũ Nhật vỗ vỗ đầu Liệp Ưng, một mặt vừa lòng.

“Đương nhiên, cha mẹ cực phẩm trong nhà quan trọng nhất!” Liệp Ưng gật gật đầu, “Tôi đương nhiên muốn hiếu thuận.”

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng cười.

Ngũ Nhật lắc lắc đầu, “Máy bay trực thăng đi Mĩ đã về rồi. Lão Ốc Khắc đã được thả ra, đương nhiên phần tử khủng bố còn khủng bố hơn chúng ta nên thả cũng đã thả!”

“Điều đó vô cùng tốt!” Khóe miệng Liệp Ưng cong lên một nụ cười, “Máu đủ cho Tiểu Thất dùng không?”

“Đủ!” Ngũ Nhật ha ha cười, “Chúng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có thể không đủ sao?”

Liệp Ưng gật đầu.

Chỉ cần Tiểu Thất có thể tốt lên! Hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa...

“Hiện tại tôi có một nguyện vọng vĩ đại.” Ngũ Nhật cười gian, “Nguyện vọng này chính là xem kỳ quan chó cắn chó!”

“Ha ha...” Hai người lại ăn ý cùng cười.

“Con người của tôi thích nhất làm chuyện thừa dịp người ta không chú ý bắn một phát súng ở sau lưng!” Liệp Ưng nhẹ nhàng gõ bàn.

“Chuyện này, chúng ta thật sự phải cám ơn bảo bối Thược Thược nhà cậu đấy!” Ngũ Nhật gật đầu, “Tiểu nha đầu thực sự rất giống cậu, Ninh Khuynh Thược!”

“Đương nhiên!” Liệp Ưng gật đầu, một chút hàm hồ cũng không có, “Không lợi hại không phải là em gái tôi, càng sẽ không phải là Ninh Khuynh Thược!”

“Ha ha...” Đột nhiên một tiếng cười truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.