Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12

Lý Hướng Nam là uy hiếp lớn nhất đời này của Tiêu Sân.

Bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, ở cùng một chỗ trong một đoạn thời gian, sau đó tách ra thật lâu. Tiêu Sân vì bảo vệ y mà đem y chôn tại đáy lòng, hơn nữa tình nguyện lấy em gái cùng cha khác mẹ của y là Lý Uyển Nam làm người thế thân, cũng như nhắc nhở hắn cả đời không đụng tới y.

Nhưng Trịnh Phỉ ngoài ý muốn phản lại Tiêu gia, Tiêu gia bị tổn thất nặng, thủ hạ kiêm vợ sắp cưới Lý Uyển Nam tại hỗn chiến bỏ mình, Tiêu Sân cùng Lý Hướng Nam rốt cuộc gặp lại. Nhưng giữa bọn họ không có buông được khúc mắc, mãi đến khi Lý Hướng Nam bị bắt cóc, Trịnh Phỉ thật vất vả dùng hết toàn lực mới cứu được, Tiêu Sân mới chịu nhìn thẳng vào phần tình cảm này. Thế nhưng còn chưa kịp thổ lộ thì Lý Hướng Nam đột nhiên bị cường bạo, hoàn toàn mất đi ý chí sống, thừa dịp mọi người không có để ý mà cắt mạch tự sát, lưu lại một Tiêu Sân hối hận vô cùng, không còn lộ ra khuôn tươi cười lần nữa.

Tiêu Sân vẫn đem Lý Hướng Nam bảo hộ vô cùng nghiêm ngặt, đến cả đứa em Trịnh Liệt cũng không biết có người này tồn tại. Mãi đến khi Trịnh Phỉ từ bọn cướp cứu được Lý Hướng Nam, Trịnh Liệt mới biết được gian tình giữa Tiêu Sân cùng Lý Hướng Nam, hơn nữa còn có ấn tượng sâu đậm với Lý Hướng Nam. Sau này Lý Hướng Nam bị cường bạo, Trịnh Liệt tận mắt nhìn thấy Tiêu Sân hoàn toàn sụp đổ, liền đối với người yêu này của anh trai ấn tượng càng sâu.

Cho nên vừa rồi nhìn đến mấy tên kia động thủ với một nam nhân hư nhuyễn yếu đuối, Trịnh Liệt đột nhiên phúc chí tâm linh, nhớ tới sự kiện tạo nên bi kịch của Tiêu Sân và Lý Hướng Nam.

(phúc chí tâm linh: vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn)

Trịnh Liệt vọt chạy tới! Bất luận nam nhân kia có phải Lý Hướng Nam hay không, hắn cũng không thể chấp nhận hành vi cường bạo này!

Lấy một chọi bốn, Trịnh Liệt dũng mãnh phi thường đem nghẹn khuất mấy ngày nay triệt để phát tiết, tuy rằng cũng bị đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng cuối cùng vẫn thắng!

Chưa hết giận đạp thêm vài đạp vào bộ vị của mấy tên cặn bã, Trịnh Liệt ấn ấn cái trán đổ máu nhìn nam nhân bị nhét vào xe tải.

Vừa nhìn thấy Trịnh Liệt liền ra một thân mồ hôi lạnh!

Thế nhưng thật là Lý Hướng Nam!

Hắn cư nhiên trong lúc vô ý cứu được Lý Hướng Nam, khiến y tránh được một kiếp bị cường bạo?

Như vậy Sân ca có phải hay không sẽ không giống như trong mộng cả đời đau khổ thương tiếc?

Trịnh Liệt kéo Lý Hướng Nam mềm oặt vẫn còn phí công giãy dụa, đem y nửa dìu nửa ôm ra khỏi xe tải. Đột nhiên Lý Hướng Nam giãy dụa kịch liệt.

Trịnh Liệt đầu có chút choáng, thiếu chút nữa làm rơi y.

Trịnh Liệt vội vàng đem người nâng trở về, nói nhanh “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, tôi là em trai Tiêu Sân, tới cứu anh …”

Nghe được danh tự Tiêu Sân, Lý Hướng Nam nhất thời ngừng giãy dụa, máy móc lặp lại “Sân… Sân…” trong giọng nói mang theo nồng đậm tín nhiệm và ỷ lại khiến Trịnh Liệt có chút ngoài ý muốn.

Lý Hướng Nam là giáo sư, mi mục thanh tú khiến người ta nhìn đều cảm giác được ôn hòa nhã nhặn, thản nhiên ấm áp, tựa hồ sẽ không bao giờ thể hiện cảm tình kịch liệt, khi cự tuyệt Tiêu Sân cũng là bình tĩnh vô ba, không hề có bộ dáng động tâm vì Tiêu Sân.

Không thể tượng tượng được kỳ thực y đối với Tiêu Sân có cảm tình như vậy…

“Anh nhất định hãy làm Sân ca hạnh phúc nha…” không thì liền uổng công tôi cứu anh một lần! Trịnh Liệt chưa bao giờ là một kẻ chấp nhận chịu thiệt, không quản Lý Hướng Nam thần trí không rõ ràng có nghe được hay không, nghiêm mặt cảnh cáo y.

Hữu khí vô lực kéo Lý Hướng Nam đến được cửa câu lạc bộ Thiên Vương Tinh, Trịnh Liệt quát bảo an một tiếng “Tìm Tiêu Sân” sau đó liền ngất đi.

Cách chưa được một tuần, Trịnh Liệt trên đầu lại là một vòng vải thưa trắng.

Hắn cúi đầu ra vẻ sám hối, bất quá vẫn tự cho là thần không biết quỷ không hay nhấc lên mí mắt, len lén liếc nhìn nam nhân bình tĩnh đang ngồi tại sô pha của bệnh viện.

Nam nhân này là người rốt cuộc chịu gặp Trịnh Liệt, Tiêu Sân.

Tuy rằng sắc mặt Tiêu Sân hiện tại vô tình có thể dọa khóc con nít, Trịnh Liệt vẫn là từ đáy lòng cảm thấy cao hứng.

Phảng phất như qua một thế kỷ, Tiêu Sân rốt cuộc chịu mở miệng vàng “Năng lực, ân? Một đánh bốn, não chấn động, gãy hai xương sườn, mặt thì sưng như đầu heo… Đầu óc của mày bị đụng xe đến choáng váng, đến cả điện thoại cũng không biết gọi?” Hắn một tay đập lên bàn, ngữ khí không tốt.

“Ách, Sân ca, anh biết rõ em bị tai nạn xe cộ!” Trịnh Liệt có chút kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Tiêu Sân.

Nghe được Trịnh Liệt hoàn toàn không có chú ý lấy trọng điểm, trán Tiêu Sân nhất thời nổi đầy gân xanh, cái cảm giác bất đắc dĩ quen thuộc mỗi khi đối mặt với Trịnh Liệt lại nảy lên trong ngực.

“Trịnh, Liệt!” Tiêu Sân nghiến răng.

“Lúc ấy tình huống nguy cấp!” Trịnh Liệt đĩnh đạc nói “Hơn nữa em đánh thắng!” Tiêu Sân vì bảo hộ Lý Hướng Nam vẫn có ý đồ che giấu sự tồn tại của y, nhưng từ sau sự kiện bắt cóc kia, Lý Hướng Nam đã không còn giấu được nữa.

Tiêu Sân nghiến răng nói “Đó là do mày đụng phải vận cứt chó! Bọn nó mang theo súng lại ngu ngốc không có rút ra!” Tức giận đến văng tục!

Trịnh Liệt nghe vậy sửng sốt. Hắn thật không có chú ý chuyện này! Tiếp đó liền thấy sợ hãi! Bất quá trong mộng đã chết một lần, Trịnh Liệt rất nhanh lại bình tĩnh.

“Không phải bình an vô sự sao?” Trịnh Liệt không quá để ý nói “Tốt xấu gì cũng cứu được Nam ca.”

Tiêu Sân ngừng một chút, tức giận thoáng liễm đi ít nhiều, lạnh lùng hỏi “Mày đột nhiên đến Thiên Vương Tinh làm gì?”

Trịnh Liệt nói thẳng “Tìm anh.”

“Tìm tao làm gì? Không phải đã nói mày không cần tái xuất hiện trước mặt tao hay sao?” Tiêu Sân không lưu tình nói.

“… trừ phi anh một phát đem em bắn chết.” Trịnh Liệt hàm hồ nói.

Tiêu Sân lỗ tai thính, nghe được nhất thanh nhị sở, hơi hơi nheo mắt lại “Mày không phải chỉ cần con trai không cần người anh này hay sao?”

“Nào có?” Trịnh Liệt bật lên phản bác, nhất thời động tới miệng vết thương, tê hừ một tiếng.

“Không có?” Tiêu Sân cười nhạo, lại nghiêm mặt lạnh lùng nói “Vậy mày đem Trịnh tứ thiếu nhà mày bắn chết, tao liền nhận lại mày làm em trai!”

“Sân ca…” Trịnh Liệt khóc.

Tiêu Sân chỉ tiếc hắn rèn sắt không thành thép “Không có tiền đồ! Muốn kẻ nào chả được, cố tình tìm về một đống phiền toái!”

Có hy vọng! Trịnh Liệt nhìn thấy Tiêu Sân bắt đầu có điểm mềm lòng, hai mắt sáng rực, lập tức đả xà tùy côn thượng, chỉ lên trời thề “Về sau cam đoan đem bọn chúng đặt sau Sân ca một bậc.”

(đả xà tùy côn thượng: đánh rắn tùy gậy, con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn)

“Không tin.” Tiêu Sân rõ ràng đáp trả. Trịnh Liệt đem mấy đứa con nuôi kia sủng tận trời, còn hô hào lên cho mọi người đều biết.

“Thật mà…” Trịnh Liệt há miệng thở dốc, như bong bóng xì hơi nhanh chóng xẹp xuống, lắp bắp nhìn Tiêu Sân.

Tiêu Sân không lên tiếng, im lặng thưởng thức gương mặt ngốc nghếch của thằng em nhà mình, mới chậm rãi nói “Trước nhìn biểu hiện của mày.”

Trịnh Liệt nằm mơ cũng không tưởng Tiêu Sân có thể nguyện ý tiếp nhận hắn lần nữa dễ dàng như vậy. Nghĩ đến trong mộng đoạn thời gian hai người không còn qua lại, hắn mỗi lần đều muốn đến hàn gắn cùng Tiêu Sân, nhưng nghĩ đến bộ mặt lạnh lùng của Tiêu Sân liền không dám… Trịnh Liệt đột nhiên cảm giác Tiêu Sân nói đúng, hắn chính là không có cố gắng!

“Cám ơn Sân ca.” Trịnh Liệt hơi hơi đỏ mắt, tay không tự giác nắm thành quyền.

Tiêu Sân nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Liệt, im lặng, thật lâu sau thở dài, thân thủ chụp lên vai hắn “Chuyện của Hướng Nam, đa tạ…”

Trịnh Liệt ngũ quan tuấn tú lập tức vặn vẹo.

Tiêu Sân liền trở mặt “Tao tự mình cảm ơn mày còn không vừa lòng?”

“Không phải a Sân ca… Anh vỗ lên miệng vết thương a…”

“…..”

Tiêu Sân vừa rời khỏi, Phùng Đức liền gõ cửa vào.

“Thiếu gia, ngài vẫn ổn chứ?” Phùng Đức nhìn đến trên đầu Trịnh Liệt lại lần nữa quấn băng, thật sự vừa tức vừa tội.

Trịnh Liệt cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy ông, người quản sự này đối với hắn quan tâm không phải giả.

“Cứu người, không có gì đáng ngại.” Hắn khó có được giải thích. Được Tiêu Sân tiếp nhận lần nữa khiến hắn tâm tình vô cùng tốt.

Phùng Đức không hề nghĩ Trịnh Liệt xưa nay thích gây chuyện sẽ có một ngày thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, ngẩn người một lúc, sau đó nói “Cứu người là tốt, nhưng an nguy của thiếu gia ngài vẫn là quan trọng nhất. Lão gia phu nhân chỉ có mình ngài là độc đinh, không thể nhìn ngài kết hôn sinh con, bọn họ dưới suối vàng biết được…” Ông không tự giác lải nhải lẩm bẩm vài câu.

Trịnh Liệt chân mày giật giật, nhẫn một trận vẫn là không nhịn được “Được rồi Phùng thúc! Đầu năm ai không có gặp chút chuyện. Thiếu gia ta cũng chưa có chết, sao phải khẩn trương…”

Phùng Đức ngập ngừng “Không thể nói như vậy…”

“Gần đây công ty có chuyện gì không?”

Phùng Đức quả nhiên bị dời đi sự chú ý, chần chờ nhìn Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt nào không rõ ràng ý tứ “Không có gì, Phùng thúc ngài cứ nói thẳng.”

“Thiếu gia ngài cho tôi ký lệnh điều động nhân sự, Đại thiếu tựa hồ không quá đồng ý…” Phùng Đức uyển chuyển nói. Trịnh Liệt lấy thân phận tập đoàn ký hạ một lệnh điều động nhân sự, đem Phùng Đức trực tiếp triệu hồi vào ban điều hành tập đoàn, nhậm chức Phó tổng giám đốc. Điều này khiến cho Giám đốc tài chính Ân Triệu Lan nghi ngờ.

Trịnh Liệt mi mục lạnh lùng “Không hiểu không đồng ý, chỉ cần lập tức chấp hành.”

“Nhưng những vị chủ quản khác cũng đồng ý với ý kiến Đại thiếu…” Phùng Đức không khỏi lo lắng. Ông cũng không tưởng được chỉ mới có một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Ân Triệu Lan đã thu phục được nhân tâm.

Trịnh Liệt trên mặt chợt lóe hắc khí, cười lạnh nói “Thật sự là sơ ý lớn nha…” Trách không được tập đoàn Trung Thiên cuối cùng theo họ Ân, không hề theo họ Trịnh.

“Thiếu gia…”

“Gọi Ân Triệu Lan tới gặp tôi.” Trịnh Liệt đột nhiên nói.

“Đại thiếu đã đứng ngoài phòng chờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.