Cha Nuôi Biến Thái

Chương 16: Chương 16: Cha Nuôi Biến Thái




-”Uyên nhi!Em có muốn quay lại trường không?”-đột nhiên hắn lên tiếng.

-”Um..tôi chưa nghĩ đến việc đó..”- cô ấp úng.

-”Vậy bây giờ thì sao?”-hắn nâng mặt cô lên.

-”Nếu có thể..tôi cũng muốn.!”-cô nhìn vào mắt hắn.

-”Được, vậy tôi cho người sáng mai đưa em đến trường!”-hắn yêu chiều cười với cô.

-”Cảm..ơn anh”-cô ngượng ngùng.

-”Bé ngốc!Không cần cảm ơn,chỉ cần em ngoan ngoãn.Cái gì tôi cũng có thể cho em.!”-hắn tựa vào trán cô.

-”Bây giờ chúng ta đi ăn cơm!”

-”Ừm..!”-cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Hai người cùng ăn chung,cảm thấy đồ ăn dường như ngon hơn mọi khi.Không khí cũng khác lạ..

----------------------------

Sau khi đã đưa cô đi ngủ,Bạch Tử Ngạn quay lại thư phòng.

-”Thư kí Kỷ,sắp xếp người bảo vệ tiểu thư,báo cáo mọi hoạt động của cô ấy trong ngày cho tôi.!Chụp ảnh càng tốt!Nhớ là không được để cô ấy biết.”-hắn nói qua điện thoại.

-”Được!Xin tổng tài yên tâm.”-Thư kí Kỷ trả lời.

Hắn tắt máy,ngồi dựa vào ghế.

-”Chỉ cần em vui vẻ,tôi có thể làm tất cả.”-hắn nói,đồng thời cười nhẹ.

__________

Sáng hôm sau

Quả thật Bạch Tử Ngạn đã sai người chuẩn bị hết.Cô chỉ làm theo lời hắn,đến trường.

Người mà cô không nghĩ sẽ gặp lại ở đây.Anh ta chính là Hắc Vương Khải.

-”Tố Uyên!Lại gặp cô ở đây!”-hắn nói,tháo chiếc kính đen xuống.

-”Anh làm gì ở đây vậy?”- cô hỏi.

-”Có vẻ cô chưa biết.!Tôi đã mua lại trường này,hiện tại chức danh hiệu trưởng chính là của tôi”-anh ta nhếch môi.

-”Chẳng phải anh đang làm tổng giám đốc ở Hắc thị hay sao?”-cô ngước mắt lên nhìn hắn.

-”Đúng vậy,nhưng tôi thực sự muốn làm quen với cô.Cô thật rất thú vị!”-hắn cười lớn.

-”Tuỳ anh!”-cô không nhìn hắn mà quay đi.

Sau khi tan học

Tố Uyên đang đứng chờ xe lại gặp tên Hắc Vương Khải đó.Cô định quay đi chỗ khác thì hắn lên tiếng.

-”Tố Uyên,cô có muốn đến nơi

này cùng tôi không?Đảm bảo cô sẽ rất vui vẻ!”-hắn vừa nói liền giơ hai tấm vé đến khu vui chơi.

-”Nếu tôi nói không thì sao?”-cô cười nhẹ.

-”Ồ,vậy thì tôi sẽ rất đau lòng!”-hắn xịu mặt xuống.

-”Vậy thì tôi sẽ không đi!”-cô cười lớn,đồng thời quay đi.

-”Này!Đừng vội nói như thế.Tối nay tôi sẽ gọi lại,lúc ấy cô không muốn đi thì tôi sẽ không ép!”-hắn ta dựa vào tường.

-”Được thôi!Anh nói nhớ giữ lời!”-cô nở nụ cười tươi tắn làm Hắc Vương Khải rung động.

Hai người cứ mải mê nói chuyện mà không để ý toàn bộ được chụp lại.

Tại Bạch thị

Cầm mấy bức ảnh lên,Bạch Tử Ngạn thấy trong lòng rất rối bời.Cảm giác này là sao?

-”Uyên nhi,em thà cười với người xa lạ như hắn mà không thể cười với tôi sao?”-hắn vò mái tóc được vuốt cẩn thận.

Hắn giở điện thoại ra,gọi một dãy số.Ngay lập tức đầu dây bên kia nhấn nghe.

-”Ngạn,anh gọi cho em có chuyện gì sao?”-một giọng nữ chua ngoa vang lên.

-”Có chuyện mới được gọi cho em hay sao?”-hắn nói.

-”Em không có ý vậy,anh gọi cho em,em rất vui.Vậy tối nay em tới nhà anh nha!”-bên kia cười nhỏ nhẹ.

-”Được!”-nói xong hắn cúp máy.

Tố Uyên đi lang thang từng dãy phố,sau đó mới về nhà.Bỗng điện thoại đổ chuông.

-”Là tôi đây,cô có còn muốn đi chơi cùng tôi không?Tôi rất hân hạnh.”-Hắc Vương Khải nói.

-”Tôi nói không đi,anh không được ép buộc!”-cô sẽ ở nhà cùng Bạch Tử Ngạn.

-”Haiz,thôi được!Lần sau tôi chắc chắn đưa cô đi.”-nói rồi hắn cúp máy.

Nghe xong điện thoại cũng là lúc cô vào đến cửa.Một màn hiện lên trước mắt cô.Là Bạch Tử Ngạn cùng nữ minh tinh Lệ Ngọc Băng đang trao cho nhau nụ hôn nồng thắm.Điện thoại trong tay rơi xuống đất. Hai người họ quyến luyến buông nhau ra.Cô nhìn họ với đôi mắt khinh thường,đi thẳng về phía cầu thang.

-”Đi đâu?”-hắn ta lên tiếng.

-”Tôi đi đâu không cần cha già quan tâm!”-cô quay đầu lại mỉm cười với hắn.

Bạch Tử Ngạn thấy tức giận đến cực đỉnh.Cô dám nói hắn là cha già?Lại còn mỉm cười với hắn như người lạ?Cô cười với tên Hắc Vương Khải đó thì lại thân mật!

Hắn nắm bàn tay thật chặt,gân xanh nổi lên.

-”Ngạn!Cô bé đó là ai vậy?Thật xinh đẹp!”-Lệ Ngọc Băng nói.

-”Con gái nuôi của tôi!”-hắn nới cavart ra.

-”A!Thật muốn kết bạn với cô bé ấy!Khi nào có dịp anh nhớ giới thiệu em với cô bé đó nhé.!”-cô cười mỉm.

Tố Uyên vào phòng,bật tung đèn lên.Tìm điện thoại liền không thấy,cô mới nhớ vừa đánh rơi nên mở ngăn kéo,đầy những chiếc điện thoại hiện đại ở trong,toàn là mới tinh.Chọn bừa một cái rồi lắp sim,cô mở danh thiếp Hắc Vương Khải ra,nhấn số rồi gọi.

-”Alo?”-hắn ta nói.

-”Là tôi Tố Uyên đây,tôi đổi ý rồi.Ngay lập tức anh đến đây đón tôi,chúng ta cùng đi!”-cô vừa mở tủ lấy quần áo vừa nói.

-”Được,tôi sẽ đến nhanh nhất có thể!”-hắn ta cười lớn rồi dập máy.

Tố Uyên mặc một chiếc áo crop top kết hợp cùng váy bút chì màu đen,cuối cùng khoác thêm chiếc áo da,đi giày cao gót màu đen.

Dù đây là lần đầu tiên ăn mặc như vậy nhưng cô chẳng những không tự ti mà còn thấy hăng hái,dễ chịu hơn.Trang điểm đậm lên chút nên giờ trông cô thật xinh đẹp,không ai có thể sánh bằng.Bước ra khỏi phòng,xuống cầu thang lại thấy hai người họ cười đùa nói chuyện.Cô làm như hai người họ vô hình,đi nhanh qua.

-”Muốn đi đâu?”-hắn hỏi bằng giọng lạnh băng.

-”Tìm người hẹn hò!”-cô quay đầu trả lời hắn rồi cười mỉm bước đi.

-”Không cho phép em đi!”-hắn vắt chân lên nói.

-”Ngạn,anh cũng không thể quản con bé được.Dù sao nó cũng lớn rồi,nên tìm bạn trai đi thôi!”-Lệ Ngọc Băng cười cười,vỗ vai hắn.

-”Cảm ơn!”-cô đưa ánh mắt vô cảm về phía hai người.

Bạch Tử Ngạn thấy trong lòng thật khó chịu.Cô lại dám tìm tên Hắc Khải gì gì đó hẹn hò?Năm đó cậu ta không những thua dưới tay hắn mà lại còn khuynh gia bại sản.Bây giờ quay lại còn ngang nhiên theo đuổi Uyên nhi của hắn?Cứ chờ mà xem cậu ta có thể đạt được ước nguyện hay không.

Cùng lúc chiếc cadillac đen đỗ tại cổng biệt thự,cô chạy nhanh rồi trèo hẳn lên xe.

-”Trông cô thật xinh đẹp đấy!”-Tên Hắc Vương Khải đó lại cười lớn.

-”Có người bỏ thuốc anh sao,cả ngày đều không làm gì ngoài cười!”-cô bĩu môi.

-”Haiz được rồi,bây giờ chúng ta liền tới khu vui chơi.Tôi đã bao cả chỗ đó rồi,tuyệt đối không có ai dám đặt chân vào đó.!”-hắn vuốt cằm.

-”Mau lên đi!”-cô phẩy tay với hắn.

-”Tuân lệnh sếp!”-hắn ta khởi động chiếc xe rồi lao đi nhanh như cắt.

Bạch Tử Ngạn ở trong chứng kiến chiếc xe lao đi,nóng lòng nói với Lệ Ngọc Băng.

-”Băng,anh cho người đưa em về!Hôm nay anh thấy không khoẻ,muốn đi nghỉ sớm!”

-”À,vậy anh đi nghỉ đi.Em cũng về đây,nhớ liên lạc lại cho em!”-cô mỉm cười,đồng thời đứng dậy về phía cửa lớn.

Sau khi cô đã đi,hắn gọi một cuộc điện thoại.

-”Alo,điều tra chiếc xe tiểu thư vừa lên đang đi tới đâu?”

-”Dạ,đến khu vui chơi ở xxx ạ”-thuộc hạ kia trả lời rất nhanh.

-”Được,bám sát chiếc xe đó nếu thấy chuyển biến gì thì gọi tôi.Hiện tại tôi sẽ đến đó.”-hắn cúp máy,cầm áo khoác lên rồi cũng dời đi.

___________

Tại khu vui chơi.

-”A!Thật đẹp!”-Tố Uyên cười lớn,vẫy tay với Hắc Vương Khải.

-”Anh mau qua đây đi.”

-”Cô bình tĩnh nào!Không ai dành với cô đâu!”-hắn ta lắc đầu.

-”Này,tôi muốn thử loại tàu lượn siêu nhanh kia,mau nhanh lên!”-cô nói với hắn.

-”Đành chiều theo cô,thật ra tôi không giỏi chơi mấy thứ này lắm!”-hắn lấy tay che mặt rồi ngồi lên cùng cô.

Cả khu vui chơi có mỗi mình hai người,tiếng thét pha lẫn với tiếng cười.Đây là lần đầu tiên kể từ lúc cô bị Bạch Tử Ngạn giam giữ thì thấy vui đến như vậy.

-”Nè!Anh sợ sao?Thật mất mặt quá đi!”-cô cười,kéo vạt áo hắn.

-”Cô nghĩ xem,một người như tôi sao lại không sợ được.Chẳng qua làm theo lời thuộc hạ,nói là con gái rất thích tới những nơi như vậy.!”-hắn lau mồ hôi,nói.

-”Kém quá,anh mau sôi động lên,có vậy mới vui hahahaa!”-cô ngẩng mặt lên trời.

Bạch Tử Ngạn ngồi trong xe thấy hết những gì đang xảy ra.Hắn biết thất bại là gì.Hắn không thể đem lại nụ cười cho cô nhưng tên này thì có thể.Cô yêu cậu ta sao.?Không!Cho dù cô yêu người khác hắn cũng sẽ không để yên.Cô chính là của hắn.Người khác không thể động vào.Bàn tay đấm mạnh lên tay lái.

Tố Uyên cùng Hắc Vương Khải chơi xong trò tàu lượn thì cười đùa,nói chuyện rôm rả.Không để ý đằng sau có thân hình lạnh lùng,khí thế bừng bừng tiến đến.

-”Hắc tiên sinh có vẻ hứng thú với con gái của tôi nhỉ?”-Bạch Tử Ngạn nói,ngữ điệu không che giấu được sự tức giận.

Cả hai người quay đầu lại.Cô thấy rất ngạc nhiên.Sao hắn lại ở đây?Chẳng phải đang ở cùng với cô minh tinh kia sao?Nghĩ đến đây cô lại bực tức.

-”Không ngờ anh lại đến đây!”-cô đưa ánh mắt hờn dỗi về phía hắn.

-”Vui chơi như vậy đủ rồi,hiện tại cũng nên về nhà!”-hắn giơ tay định kéo cô lại.

-”Bạch tiên sinh!Tố Uyên đã lớn,anh không thể cưỡng ép cô ấy.Chẳng lẽ anh định cả đời giữ cô ấy bên mình.?”-Hắc Vương Khải nhếch môi.

-”Chuyện của tôi thật không phiền anh bận tâm!Người đâu,đưa tiểu thư về!”-hắn quay đầu nói với những người vệ sĩ.

-”Không!Tôi không về!”-cô quật cường nói,nhưng những người vệ sĩ cứ kéo cô vào trong chiếc xe đen bóng loáng.

Cô đành ngậm ngùi ngồi vào,mở cửa kính ra nói với Hắc Vương Khải.

-”Cảm ơn anh đã cho tôi một ngày vui như vậy!Lần sau chắc chắn sẽ cùng đi lâu hơn!”-cô nói,liếc xéo Bạch Tử Ngạn.

Hắn thấy cô vẫn một mực như vậy,ra lệnh những người vệ sĩ đóng cửa xe lại.

-”Bạch tiên sinh,năm đó Tuyết nhi có thể rơi vào tay anh.Nhưng lần này Tố Uyên tôi sẽ không buông tay.Từ nay tôi chính thức theo đuổi cô ấy!”-Hắc Vương Khải nói.

-”Được,nếu anh đủ bản lĩnh!”-nói xong Bạch Tử Ngạn đeo chiếc kính đen lên,mở cửa xe ngồi vào.

Chiếc xe lao vút đi rất nhanh.

Bạch Tử Ngạn kéo người cô về bên mình,tức giận hôn lên đôi môi anh đào của cô.Đúng hơn là gặm cắn.

-”Um..bỏ ra”-cô giãy dụa.

-”Sao?Nhanh như vậy liền chán ghét tôi?Chẵng lẽ em muốn cùng tên Hắc Vương Khải đó hôn môi?”-hắn nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.

-”Hừm!Tôi mới không cần!”-cô mặc kệ sự khiêu khích của hắn,quay ngoắc mặt đi.

-”Ai cho phép em quay mặt đi?”-hắn nhíu mày,xoay mặt cô lại.

-”Vậy phải được anh cho phép mới được cử động hay sao?”-cô nhăn mặt nói.

-”Hừ!Em mới làm quen tên đó mà đã chống đối lại tôi?Tên đó dạy hư em rồi.Xem ra tôi lại phải cảnh cáo em.”

Nói rồi hắn thô bạo cắn cánh môi cô,dày xéo chúng.Bàn tay không an phận cởi áo khoác của cô ra.

-”Không.!”-cô nói.

Hắn mặc kệ cô nói gì,cứ thế mà khơi lên lửa nóng trong cô.Chiếc xe dừng tại cổng biệt thự.Hắn bế cô xuống khỏi xe.Hướng tới phía phòng ngủ đi tới.

-”Uyên nhi,xem ra lâu không dạy bảo,em đã quên mất thế nào là ngoan ngoãn.Yên tâm,tôi sẽ từ từ mà “yêu” em”-hắn ma mị nói,đồng thời trút đi từng món đồ trên người cô.

-”Anh thật xấu xa!”-cô rúc vào ngực hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.