Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 2: Chương 2: HỒN XUYÊN




“A……” Tiếng người dưới tháp sắt gào khóc thảm thiết, thê lương quanh quẩn trên bầu trời, làm cho người ta nghe mà thấy xương cốt rụng rời.

Thanh âm như vậy thật lâu không tiêu tan, thẳng đến một thanh âm kêu trụ nàng.

“Tiểu thư, đến phiên ngươi.” Một cái ngoại quốc soái ca tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm đối nàng nói, hắn thoạt nhìn phi thường có lễ phép, hơn nữa phi thường…… Cường tráng.

Lăng Nhược Nhược trong lòng run sợ, nhìn thoáng qua tầng lầu phía dưới không biết cao bao nhiêu, gió lại thổi đến, làm nàng có chút hoảng hốt, sợ tới mức thiếu chút nữa đứng không vững.

“Ta, ta, ta có thể không cần xuống dưới đi?” Nàng nơm nớp lo sợ nói với ngoại quốc soái ca, giọng có chút cầu xin hương vị.

Ngoại quốc soái ca nhìn đến bộ dáng này của nàng, ôn nhu nở nụ cười. “Tiểu thư mỹ lệ, mời ngươi không cần sợ hãi, không có việc gì, chúng ta sẽ cam đoan an toàn của ngươi, yên tâm đi, tình hình thân thể của ngươi rất tốt, nhảy xuống nhìn phong cảnh thực mê người.” Soái ca mỉm cười khuyên bảo nàng, thực ôn hòa tiến hành an ủi.

“Thật sự không có việc gì sao?” Gặp soái ca đối nàng quan tâm như vậy, nàng có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng là vẫn là đối độ cao thế này sinh ra sợ hãi.

“Không có việc gì, hàng năm đều có rất nhiều khách du lịch nước ngoài đến chỗ chúng ta nhảy từ nơi này xuống, bọn họ còn đến thêm vài lần. Ngươi yên tâm, phía dưới có người của chúng ta tiếp ứng.” Ngoại quốc soái ca tiếp tục cấp nàng bơm hơi, ăn thuốc an thần.

Lăng Nhược Nhược cũng không dám nhìn xuống nữa, ánh mắt nhắm chặt, thấy chết không sờn đối soái ca nói: “Được rồi, làm đi.” Bộ dáng này làm cho người chung quanh đều bật cười, soái ca cũng cười ha ha giúp nàng đeo dây lưng.

Đúng vậy, nơi này chính là hòn đảo tổ chức nhảy Bungee nổi tiếng toàn thế giới. Lăng Nhược Nhược lần đầu đi du lịch nước ngoài, đến Australia, giờ phút này đang đứng trên đỉnh ngọc thác cao nhất, kích thích nhất ở phía nam hòn đảo – cách mặt sông 300 thước (~ 100m).

“Nhảy xuống thôi.” Soái ca thắt xong đai an toàn cùng trang bị khác cho nàng, mới cười tủm tỉm cổ vũ nàng, đem nàng túm đến bờ thác, ý bảo nàng hiện tại có thể nhảy xuống.

Gió gào thét, thổi vào mặt nàng đau nhức, nhưng vẫn không so được với độ cao vạn trượng dưới chân. Cân nàng đã muốn nhuyễn, vẫn là soái ca nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nếu không nàng đã đâm đầu đi xuống.

“Được rồi, không cần sợ hãi, ngươi nhất định có thể chiến thắng chính mình.” Soái ca phi thường có kiên nhẫn cổ vũ nàng, liên tục vươn ngón tay cái hướng nàng.

Hảo ngoạn cái rắm, Lăng Nhược Nhược giờ đã muốn hối hận không kịp, thực không nên bởi vì cái ý tưởng chết tiệt của mình, quá mức xúc động trả tiền mua vé đi cấp chính mình chết. Dũng khí hào hung khi nảy ra cái loại ý tưởng này đã đi không trở lại, nàng hiện tại vô cùng hận đến ruột cũng vặn lại.

Quên đi, chết thì chết, nếu không chết, tốt xấu cũng có thể trải nghiệm một phen tâm tình của người nhảy lầu tự sát, nói không chừng tương lai còn có thể thuyết phục người muốn nhảy lầu phí hoài bản thân cũng nên.

Nghĩ như vậy, Lăng Nhược Nhược thật sâu hít mấy hơi, nhắm mắt lại, dũng cảm nhảy xuống. Một cái búng người, tiếng kêu thê lương của nàng liền ở trên bầu trời phiêu đãng.

“A……, cứu mạng a, cứu mạng a. Thật đáng sợ, hảo dọa người a, mau đưa ta kéo trở về, mau cứu ta.” Cảm xuống rơi thẳng tắp xuống làm cho nàng thất kinh, liều mạng la to.

Nhưng không ai tới cứu nàng, nàng ở trên bầu trời hoa chân múa tay thầm mong có thể vớ được cái gì, cuối cùng lại càng thẳng tắp rơi xuống, trái tim thắt lại một cái, còn có giãn ra. Lăng Nhược Nhược rốt cục tươi sống hù chết.

Không biết qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đến từng trận đau đớn, cái loại đau đớn này lại phát từ bụng này, thật mạnh, tưng tức, cùng với kịch liệt đau đớn.

“Đau quá, đau quá.” Nàng ý thức bạc nhược thấp giọng kêu, trên người một chút khí lực cũng không có, muốn nhúc nhích cũng không nổi, đau là duy nhất cảm giác.

“Vương phi, dùng sức, dùng sức a. Vương phi, ngài mau dùng sức a, Vương phi, ngài mau tỉnh lại, mau dùng sức, đứa nhỏ cũng sắp ra.” Tiếng của một phụ nhân thương lão vang lên bên tai nàng.

Dùng sức? Dùng sức ở đâu? Không gặp nàng toàn thân đều đau đến không phải người sao? Còn dùng sức đâu, làm sao còn có a? Đứa nhỏ? Cái gì đứa nhỏ? Làm sao có đứa nhỏ? Lăng Nhược Nhược mơ mơ màng màng nghĩ, nàng có phải hay không Bungee trượt chân ngã xuống?

“Vương phi, mau dùng sức a, đứa nhỏ sinh không được, sẽ chết ngạt ở trong bụng, hơn nữa ngài cũng sẽ không sống nổi.” Tiếng phụ nhân lại xuất hiện, bất quá lần này phi thường cấp bách, phi thường bất an.

Không sống được? Khó nha, ai dám làm cho nàng không sống được a? Lăng Nhược Nhược bị dọa, liều mạng mở to mắt, lại bị trước mắt tình cảnh làm kinh hách.

Bụng nàng khi nào thì thành một tòa núi nhỏ? Nhưng lại nằm trên giường gỗ, mở ra hai chân, một lão phụ nhân mặc quần áo cổ đại đang đứng cạnh hai chân nàng, trong tay còn nắm kéo, đối với nàng nói chuyện.

Đây là nơi nào? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bụng này sao lại sưng lên thành thế này? Nàng không hiểu ngốc lăng.

“Vương phi, mau dùng sức a, đứa nhỏ sắp ra, mau đưa hắn sinh ra a, bằng không ngài cùng đứa nhỏ sẽ mất mạng.” Lão phụ nhân thấy nàng tỉnh lại, vội vàng vui sướng hô.

Mất mạng, không thể, nàng còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra đâu. Nghĩ đến đây, nàng đành phải dựa theo lão phụ nhân đề nghị dùng sức sinh đứa nhỏ.

“A……, tên vương bát đản nào làm lớn bụng ta a, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế. Đau, đau…… Đau chết, a……” Nhược Nhược gào khóc thảm thiết, đau đến oa oa kêu to, đau đến chết đi sống lại, muốn sinh không được, muốn chết cũng không xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.