Cầu Ma

Chương 4: Chương 4: Dị biến






Ô Sơn.

Trong bộ lạc Ô Sơn, hầu như tất cả tộc nhân đều tập trung ở trung tâm bộ lạc quan sát đám Lạp Tô Man Khải.

Nhưng vào lúc này, Man tượng khổng lồ đang trôi lơ lửng giữa không trung kia bỗng chấn động như đang run rẩy, còn có tiếng nổ vang vang lên. Âm thanh kia vang lên quá đột ngột khiến tất cả tộc nhân đứng xung quanh đều sửng sốt.

Đôi mắt A Công lóe lên, mạnh mẽ tiến lên mấy bước. Lão không quan sát Man tượng mà ngẩng lên nhìn trời. Nhìn một lát, trong mắt lão lộ ra vẻ chăm chú.

Lúc này, rất nhiều tộc nhân cũng phát hiện sự khác thường, rối rít ngẩng lên nhìn bầu trời.

Chỉ thấy trên trời cao, một luồng khí màu đen đột nhiên xuất hiện, từ bốn phương tám hướng điên cuồng tụ lại thành một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy kia to lớn, tựa như chiếm cứ cả nửa bầu trời nơi đây, bao phủ cả những vùng xung quanh Ô Sơn, cho dù đứng ở rất xa cũng có thể thấy được dị biến ở nơi này.

Sau khi vòng xoáy kia được tạo thành, nó chậm rãi chuyển động, phát ra những tiếng nổ vang như sấm truyền ra khắp bốn phương. Hơn nữa bên trong vòng xoáy này còn có vô số tia điện cong cong xẹt qua. Tia điện và tiếng sấm đan xen vào nhau.

- Man tổ hiển linh!? - Không biết ai hô lên đầu tiên. Những tộc nhân của bộ lạc Ô Sơn lập tức rối rít quỳ xuống, vẻ mặt thành kính và sợ hãi hướng lên bầu trời bái lạy.

Chỉ có A Công và mấy vị thủ lĩnh của bộ lạc bên cạnh lão vẫn còn đứng được. Trừ A Công, các thủ lĩnh này đều tỏ ra kinh hoảng.

Vòng xoáy trên bầu trời chuyển động các lúc càng nhanh. Sau một lát, dường như có cuồng phong quét qua cả vùng đất, ngay cả những khu vực xung quanh Ô Sơn cũng bị bao phủ.

Man tượng đang lơ lửng trên không trung kia run rẩy kịch liệt hơn, dường như không thể chống chọi lại vòng xoáy vậy.

Cùng lúc này, ở phía bên kia Ô Sơn có một bộ lạc quy mô tương đương với bộ lạc Ô Sơn, bộ lạc này có tên Hắc Sơn. Lúc này trong bộ lạc Hắc Sơn, tất cả tộc nhân đều vô cùng sợ hãi. Trên không trung giữa bộ lạc của bọn họ bất ngờ có một Man tượng cao khoảng mười trượng đang lơ lửng.

Man tượng này toàn thân đen nhánh, không phải hình người mà có vẻ giống một con thằn lằn. Lúc này Man tượng đang không ngừng run rẩy tựa như sắp sụp đổ. Phía dưới Man tượng này có một ông lão gầy trơ xương, mặc trường sam bằng vải thô màu đen đang đứng. Vẻ mặt lão âm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cảnh tượng đồng dạng thế này cũngđồng thời xuất hiện tại tất cả các bộ lạc xung quanh Ô Sơn. Thậm chí trong một vài bộ lạc ở cách xa hơn cũng xuất hiện tình huống như vậy.

Không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao vòng xoáy đó lại đột nhiên xuất hiện.

Mà các tộc nhân của bộ lạc Ô Sơn, bao gồm cả A Công, tất cả đều quên mất rằng Tô Minh vừa đi vào bên trong Man tượng tham bái.

--------o0o--------

Bên trong Man tượng của bộ lạc Ô Sơn, ánh sáng mờ nhạt lóe lên, thình lình chiếm cứ cả không gian, khiến nơi này tràn ngập một loại ánh sáng quỷ dị. Tô Minh trợn mắt há hốc mồm. Hắn thấy Man tượng phải tham bái ở cách đó không xa đang chấn động giống như tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, thậm chí khiến hắn có cảm giác khác thường như thứ này có được máu thịt vậy.

Hắn thậm chí có thể thấy, Man tượng kia vốn rất dữ tợn nhưng lúc này lại đang run rẩy kịch liệt, dường như không thể chịu được khi bị thứ ánh sáng kia bao phủ.

Man tượng này nửa người nửa thú, tay trái nắm cự long, tay phải cầm trường thương, nhưng hôm nay, dưới sự run rẩy này, vẻ nguyên thủy, bạo ngược của nó lại đột ngột thay đổi. Sự thay đổi đó chỉ lộ ra một chút khiến đã Tô Minh hoảng sợ, không biết đây là ảo giác hay sự thật.

Đầu óc Tô Minh trống rỗng. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, không biết tại sao lại như vậy, chỉ biết ngơ ngẩn đứng tại chỗ.

Thân thể hắn cũng bị ánh sáng mờ nhạt bao phủ, tựa như dung hợp lại với không gian tại đây. Khi ánh sáng mờ nhạt càng ngày càng sáng hơn, chỉ trong chốc lát, thế giới trong Man tượng hoàn toàn trở nên âm u.

Tô Minh chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang giống như một bức tường cản trở bị một lực lượng vô hình phá vỡ. Hắn run rẩy, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng lạ lẫm.

Đó là một vùng đất bao la, hắn như đang đứng giữa không trung nhìn xuống nơi này. Trong tầm mắt hắn, trên mặt đất xuất hiện một đám người lên tới gần trăm vạn, dõi mắt nhìn không thấy cuối, dường như không có giới hạn.

- Đây là... nơi nào... - Tô Minh lẩm bẩm. Cảnh tượng này khiến tâm thần hắn rung động, đầu óc trống rỗng.

Những người kia chia làm hai phe, toàn bộ quỳ rạp trên đất, hướng lên bầu trời tế bái. Ngoài ra còn có từng đợt tiếng trống thê lương vang vọng trong trời đất. Tất cả tạo thành một luồng sóng âm rất khó tả, dường như có thể chạm đến linh hồn, khiến ai nghe thấy đều chấn động tâm thần.

Giữa không trung, quanh Tô Minh, hắn thấy gần trăm Man tượng khổng lồ. Mỗi Man tượng đều có điểm khác nhau, tản ra vẻ nguyên thủy và bạo ngược, thân thể dường như có máu thịt, như có sinh mạng của mình vậy.

Lúc này bọn họ cũng đang quỳ gối, hướng lên tế bái bầu trời!

Tô Minh theo bản năng ngẩng đầu lên. Hắn thấy...

Tại nơi cao nhất của bầu trời có hai người đội trời đạp đất. Tô Minh không thấy rõ bộ dạng hai người kia, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã khiến hắn có cảm giác như thấy được thiên uy, còn mình chỉ là một con kiến hôi.

Bọn họ, giống như thần linh chân chính!

Trong đó có một người, Tô Minh chỉ có thể thấy được mái tóc tím. Người này bỗng vung tay về phía bầu trời khiến thiên địa chợt biến sắc, bầu trời đang trong xanh lập tức trở thành bóng tối, vô số ngôi sao sáng lên. Dưới một cái phất tay của người này, những ngôi sao kia dường như bị dẫn dắt, thậm chí lại từ trên cao hạ xuống tụ tập lại xung quanh người tóc tím này, thình lình tạo thành một tinh thần ngân hà.

Ngân hà đó phát ra tiếng nổ ngập trời dưới một ngón tay phải của người này, lao thẳng tới kẻ địch ở phía đối diện. Xa xa nhìn lại, cảnh tượng này giống như trời đất sụp đổ, dường như lực lượng của cả trời đất đè thẳng xuống một người.

Trong tiếng nổ vang, người tóc tím kia chợt cúi đầu. Ánh mắt hắn quét ngang, bỗng nhiên nhìn thẳng vào Tô Minh!

Trong đầu Tô Minh nổ "ầm" một tiếng. Hắn như bị một lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, bị mạnh mẽ đẩy ra khỏi thế giới dường như hư ảo này.

Tô Minh run lên, trước mắt tối đen. Rất lâu, rất lâu sau, khi hắn khôi phục lại thần trí mới phát hiện mình vẫn đang đứng tại không gian trong Man tượng, xung quanh không còn thứ ánh sáng mờ nhạt nữa, tất cả dường như chỉ là ảo giác.

Tô Minh thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn cố gắng cúi xuống nhìn tảng đá đen nhánh mình đang đeo trên cổ. Tảng đá này đen nhánh, trừ cảm giác hơi ấm áp thì không có điểm gì khác thường cả.

- Là ảo giác ư... Hay đây là trí nhớ của Man tượng... Vừa rồi... là bắt trăng hái sao như trong cuốn sách da thú miêu tả ư... - Rất lâu Tô Minh mới thoát khỏi suy nghĩ về những hình ảnh mới vừa rồi, ánh mắt hắn mê mang, đầu óc rất loạn. Im lặng một lát, hắn đứng dậy khom người vái bức Man tượng kia một lần nữa, rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Chỉ là, hắn vừa khom người xuống thì lập tức đã nghe thấy những tiếng răng rắc vang lên. Chỉ thấy trên khuôn mặt Man tượng xuất hiện những khe rất nhỏ, những khe này thậm chí có khuynh hướng mở rộng theo một vái của Tô Minh.

Dường như Man tượng không thể thừa nhận một vái của Tô Minh, dường như chỉ cần hắn vái xong thì nó sẽ lập tức sụp đổ vậy. Cảnh tượng quỷ dị này khiến Tô Minh phải hít sâu một hơi. Lúc này hắn không còn chút nghi ngờ nào, tất cả những cảnh tượng lúc trước đều không phải ảo giác!

Hơn nữa trong chớp mắt khi những khe nứt xuất hiện, đột nhiên có từng tiếng thì thầm quanh quẩn đầu óc Tô Man. Tiếng thì thầm này khiến Tô Minh mừng rỡ, đây chính là phương pháp tu hành Ngưng Huyết cảnh của người tu Man mà hắn luôn tha thiết muốn có được!

Thuật tu Man không cách nào truyền miệng, phương pháp duy nhất chính là truyền thừa từ Man tượng. Man tượng tồn tại có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với một bộ lạc, nó liên quan trực tiếp đến sự tồn vong, kéo dài của bộ lạc đó.

Sau khi tiếng thì thầm biến mất, Tô Minh cũng biết mất trong thế giới bên trong Man tượng, xuất hiện ở bộ lạc Ô Sơn. Hắn vừa xuất hiện liền thấy tất cả các tộc nhân, bao gồm cả A Công, đang ngẩng đầu nhìn trời, vì vậy hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Vòng xoáy khổng lồ vẫn đang xoay tròn, tiếng ầm ầm rầu rĩ vẫn vang vọng.

- Tô Minh, đến bên cạnh ta. - Tiếng A Công vang lên.

Tô Minh thấy thấp thỏm, hắn mơ hồ cảm thấy dị tượng trên bầu trời này hẳn có liên quan tới hòn đá trên cổ mình. Nhưng hắn không dám nói ra mà chỉ lo lắng đến đứng phía sau A Công.

Không lâu sau, dị tượng trên bầu trời dần tản đi, bầu trời dần trở lại bình thường. Không ai hỏi Tô Minh có tham bái thành công không, dù sao thì không có ánh sáng tỏa ra đã đại biểu hắn thất bại rồi.

Đến khi bầu trời trở lại bình thường, đám Lạp Tô còn lại lại tiến hành tham bái. Đến khi toàn bộ nghi thức kết thúc, lần Man Khải này có tất cả hai đứa trẻ mười sáu tuổi được xác nhận có được Man thể.

Hai đứa trẻ này được A Công dẫn đi. Bọn họ sẽ trở thành tộc nhân trọng yếu của bộ lạc, được truyền thụ một số kinh nghiệm tu Man.

Về phần những Lạp Tô khác, ai nấy đều tỏ ra thất lạc, tự mình rời đi. Tô Minh im lặng suốt dọc đường, nhưng trái tim hắn càng lúc càng đập nhanh hơn. Hắn muốn nói tất cả cho A Công, nhưng lại mơ hồ cảm thấy chuyện này quá lớn, nhất là Man tượng dĩ nhiên lại xuất hiện khe nứt.

Trong sự do dự, Tô Minh trở về căn nhà gỗ của mình.

Mà A Công với bộ trường sam bằng vải gai thì đứng ở đằng xa nhìn theo bóng lưng Tô Minh, có vẻ nghi ngờ.

Vội vã trở về nhà, Tô Minh ngồi trên giường gỗ, cúi đầu nhìn hòn đá bất quy tắc trên ngực, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Một lúc sau, hắn định gỡ vòng cổ xuống, nhưng do dự một lát rồi lại đứng dậy dùng thanh gỗ chắn cửa phòng lại. Như vậy, nếu có người ngoài đi vào thì hắn vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Làm xong việc này, hắn lại ngồi xuống, cầm hòn đá kia lên xem xét cẩn thận.

- Rốt cuộc hòn đá này là thứ gì... Nó do Tiểu Hồng tìm được. Đoán chừng lần đó gió quá lớn khiến đám lá khô bị thổi lên mới làm thứ này lộ ra, rồi bị Tiểu Hồng nhặt được... - Trái tim Tô Minh đập càng lúc càng nhanh hơn, hắn cảm thấy hình như mình đạt được một bảo vật nào đó.

- Man tượng đối mặt với nó cũng bị nứt ra... Không biết Tiểu Hồng nhặt được nó ở đâu, liệu có còn không... - Tô Minh liếm môi, trong mắt toát ra vẻ kích động.

- Ta vốn không có Man thể, không thể đạt được truyền thừa để tu Man, nhưng hôm nay thứ này lại khiến ta có được phương pháp tu hành! - Tô Minh hít sâu, đè nén sự kích động xuống. Hắn nắm chặt hòn đá rồi nằm vật xuống giường, ngủ thiếp đi.

Mà lúc này hòn đá nhỏ lại chợt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, rất yếu ớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.