Câu Chuyện Xưa Máu Chó Của Một Vụ Tai Nạn Mất Trí Nhớ

Chương 11: Chương 11




Đào Uyên bỗng dưng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến do mình liên lụy bác sĩ, lại run rẩy nói: “Tôi không muốn bên nhau với anh.”

Lục đổng cười lạnh: “Vậy em muốn bên ai? Tên bác sĩ kia?”

Đào Uyên khổ sở nức nở.

Cậu không biết nên làm gì tiếp theo. Trước khi tỉnh lại, cậu chỉ mới thi xong đại học, ba cậu vẫn còn sống, không có điều gì phiền não, mỗi ngày đều vô tư vô lự. Không ai dạy cậu nên thích ứng với tình huống này ra sao.

Làm nũng giống như ba mình được không? Vai Đào Uyên run run, duỗi tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lục đổng: “Tôi giận anh không cho tôi ra khỏi cửa, mới leo tường đi ra ngoài. Tôi không quen biết ai khác nên đi tìm bác sĩ, tôi không cố ý, tôi cũng không thích đàn ông……”

Lục đổng giữ chặt tay Đào Uyên.

Đào Uyên bị nắm chặt như vậy, thân thể hơi hơi run rẩy. Cậu có hơi sợ Lục đổng, người này không hiền như ba cậu. Đào Uyên lấy hết can đảm, nói: “Anh có thể gọi lại cho bệnh viện không? Bác sĩ nói anh ấy có sáu ca phẫu thuật…… Người phải phẫu thuật hẳn là đã chuẩn bị tốt tâm lý lại bị thông báo không thể làm, rất khó chịu đó.”

Lục đổng nhìn Đào Uyên đỏ mắt, lại nghe Đào Uyên mềm nhũn cầu xin, dừng một lát, lấy di động gọi cho trợ lý.

Đào Uyên trông mong nhìn Lục đổng đang phân phó trợ lý.

Chờ Lục đổng cúp điện thoại, mắt Đào Uyên sáng quắc nhìn anh.

Lục đổng sầm mặt.

Đào Uyên khóa ngồi lên người Lục đổng, cao hứng khen ngợi: “Quả nhiên ngài vẫn còn phân rõ trắng đen!”

Lục đổng duỗi tay giữ eo Đào Uyên.

Đào Uyên cứng đờ, bỗng nhiên ý thức được hình như mình tự đưa dê vào miệng cọp! Đào Uyên giãy giụa muốn chạy, lại bị Lục đổng ôm chặt trong ngực. Mắt thấy trốn không thoát, Đào Uyên nhích mông, không rõ vì sao mình lại ngồi ở trên người Lục đổng.

Đôi mắt Lục đổng tối sầm lại, giữ chặt eo Đào Uyên, chuẩn bị xử cậu tại chỗ.

Đào Uyên né tránh nụ hôn của Lục đổng.

Lục đổng giơ tay nhéo cằm Đào Uyên: “Còn muốn quậy?”

“Tôi không nhớ rõ ngài.” Đào Uyên nói, “Ngài coi tôi là gì?”

Mặt Lục đổng trầm xuống.

“Vợ tương lai của ngài ngài lại coi là gì?” Đào Uyên túm bàn tay của Lục đổng, “Nếu ngài không thể một lòng vì cô ấy, vì sao còn muốn kết hôn?”

“Tôi đã ba mươi bốn tuổi rồi chẳng lẽ không nên kết hôn?”

“Cơ sở hôn nhân không phải dựa trên tình yêu sao?”

“Cơ sở hôn nhân dựa trên lợi ích chung.” Lục đổng bình tĩnh sửa lại.

Đào Uyên trợn tròn mắt.

Đào Uyên nói: “Lợi ích lợi ích lợi ích, ngài kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, suốt ngày công tác, so với người ta làm công còn mệt hơn! Bây giờ còn hay hơn, ngay cả kết hôn cũng có thể kiếm lời, lúc đi làm đầu óc đã mệt, về nhà vẫn phải hợp tác với đối tác, ngài sống cũng chẳng dễ dàng gì!” Đào Uyên cảm thấy Lục đổng thật đáng thương, đáy mắt tràn đầy thương hại, “Nếu là tôi, tôi sớm quăng gánh!”

Thương hại? Cậu nhóc này dựa vào cái gì thương hại anh? Lục đổng không muốn cùng Đào Uyên đàm luận loại vấn đề vô nghĩa này, anh đè Đào Uyên lên bàn sách: “Tôi tin tưởng em xác thật có thể quăng gánh, lần trước em nói với tôi em muốn tài nguyên biểu diễn, sau lại giở trò nóng nảy bỏ đi.”

Đào Uyên: “…… Tôi không nhớ rõ.”

“Vậy trước đây tôi muốn giúp em nhớ ra sao em lại từ chối?” Lục đổng lạnh lùng nhìn cậu.

“Tôi không muốn!” Mắt thấy Lục đổng lại muốn nuốt mình vào bụng, Đào Uyên theo bản năng nâng gối đạp vào hạ thân của Lục đổng một cú, vừa chuẩn vừa dùng sức! Chờ đến lúc ý thức được mình làm gì, Đào Uyên biến sắc, hoang mang đẩy Lục đổng ra, bỏ của chạy lấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.