Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 31: Chương 31: Một nửa tình yêu ( tiếp)




[Khi yêu thì lời ngon tiếng ngọt nhưng vẫn tốt hơn so với kim cương trân quý, chỉ có người sau khi kết hôn mới hiểu, sự xa xỉ duy nhất chỉ là sự tin tưởng giữa hai vợ chồng.]

Màu trắng là màu mãi không thay đổi của bệnh viện, giống như mùi thuốc khử trùng cũng là đặc trưng của bệnh viện.

Nhan Giác nắm chặt tay ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, nhìn lên đèn đỏ trước cửa phòng. Từ lúc cô cùng Lệ Tranh đến đây, nó đã sáng suốt ba tiếng đồng hồ, nghe mọi người nói ông ngoại được đẩy vào đó cũng đã bốn tiếng rồi.

Cô không biết làm thế nào Lệ Tranh biết được ông ngoại bị tụ máu não phải nằm viện, lúc này đây cô cảm thấy thực biết ơn Lệ Tranh.

Luôn nói, khi mất đi một thứ gì đó, con người mới biết quý trọng. Bây giờ, giữa ranh giới sống chết, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, nếu như ông ngoại ra đi. Trước đó cô chưa bao giờ biết rằng khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy, đôi lông mày lúc nào cũng nhướn lên khi nói chuyện của ông lại khắc sâu như vậy trong lòng mình.

Cũng là....

Ông ngoại đã từng giành lấy việc của ba, kiệu cô trên vai, sau đó thở hổn hển nói, “Công chúa nhà chúng ta đã lớn rồi, ông ngoại kiệu không nổi nữa rồi.”

Ông ngoại đã từng lạnh lùng lớn tiếng nói với mẹ “Hoặc là rời xa người đàn ông đó rồi quay về nhà, cô vẫn là con gái tôi, hoặc là cô đi theo người đàn ông đó từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì.”

Ông ngoại đã từng lôi kéo tay cô, rơi nước mắt “Niếp Niếp, ông muốn tốt cho mọi người, tại sao mẹ con lại không hiểu được tấm lòng của ông chứ?”

Nhưng khi tất cả mọi chuyện được trải trên chiếc ga giường màu xanh lam*, đẩy vào trong phòng phẫu thuật, thì lúc đó Nhan Giác mới biết, những điều đó đáng quý dường nào, cô suýt nữa đã mất đi ông.

*Ý nói khi ông ngoại của Nhan Giác bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Nửa tiếng sau, cậu hai cùng cậu út lần lượt chạy tới. Cậu hai thì đang gọi điện thoại nói về việc kinh doanh, cậu út cũng gọi điện thoại nhưng lại cùng đám oanh oanh yến yến của cậu nói chuyện tình cảm. Còn mợ cô và mấy đứa em họ không hiểu chuyện cũng không biết nói gì.

Nhan Giác rên một tiếng, cúi đầu, đây chính là tình thân, còn không bằng việc kinh doanh, cũng không bằng phụ nữ.

Lệ Tranh không biết trở lại từ nơi nào, ngồi bên cạnh, nắm tay cô, “Anh đã hỏi Bác sĩ, mức độ tụ máu não nhẹ nên có thể hồi phục, yên tâm đi.”

Nhan Giác cười khổ một tiếng, bị nhẹ sao? Ông ngoại từng tuổi này rồi, như vậy vẫn coi là nhẹ sao? Cô cúi đầu, không dám nghĩ tiếp.

Hai tiếng sau, bầu không khí trầm lắng rốt cuộc cũng kết thúc, đèn đỏ rốt cuộc cũng tắt, thiếu đi ánh sáng màu đỏ từ đèn, hành lang trở nên ảm đạm, thiếu sức sống, giống như sắc mặt của Bộc Giá Tường.

“Ông ngoại.....” Nhan Giác là người đầu tiên chạy đến bên giường của Bộc Giá Tường, ngăn bác sĩ lại, “Bác sĩ, ông ngoại tôi như thế nào rồi?”

“Phẫu thuật căn bản là thành công, chỉ là, lần này bệnh nhân xuất huyết rất nhiều, sau phẫu thuật còn cầm phải quan sát một khoảng thời gian, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, khuôn mặt bác sĩ còn trẻ, không biết có phải do thói quen hay không chân mày hơi nhíu lại, “Thay đổi khí hậu, hay nổi giận, làm việc nặng, những điều đó đều là nguyên nhân dẫn đến tụ máu não, lần này, ông cụ cũng rất nguy hiểm. Sau khi hồi phục, vấn đề bảo vệ sức khỏe, gia đình nên chú ý nhiều hơn!”

Ông ngoại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài cửa, Nhan Giác nhìn cậu hai cùng cậu út đang tranh chấp, cậu hai thì chỉ trích cậu út suốt ngày chơi đùa phụ nữ khiến cho ông ngoại tức giận, cậu út lại nói cậu hai không làm tốt việc kinh doanh khiến ông ngoại lo lắng. Nét mặt Nhan Giác không chút thay đổi nhìn hai người con trai của ông ngoại, ngoại trừ cười lạnh thì không còn biểu cảm nào khác.

“Tối nay cháu ở lại chăm sóc ông ngoại, cậu hai và cậu út nếu hai người có chuyện thì nhanh về đi.” Ngay cả thời gian cho bọn họ nói cũng không có, Nhan Giác trực tiếp xoay người đi vào phòng bệnh. Có thể thấy, sau khi qua khỏi cơn nguy hiểm, hai người cũng không đi vào nhìn ông ngoại một cái. Ánh trăng sáng khiến cho mắt cô sáng hơn, mắt cô sáng hơn càng cho cô thấy rõ lòng người ra sao.

Cả buổi tối Lệ Tranh đều tỏ vẻ thần bí, trước sau ra ra vào vào, cuối cùng Nhan Giác mới biết anh mang laptop đến bệnh viện.

“Lệ Tranh, anh về nhà ngủ đi, điều kiện ở bệnh viện không tốt để anh nghỉ ngơi.” Nói đến cơ thể, gần một tuần qua, Lệ Tranh suốt ngày ho khan, giống như lúc này đây. Lệ Tranh ngồi trên ghế salon ở phòng chăm sóc đặc biệt, chiếc laptop ASUS được để trên đầu gối, tay che miệng ho khan. “Không có việc gì, buổi tối khi ngủ em thường xuyên đạp chăn ra, mấy ngày hôm nay trời trở lạnh rồi.”

Người đàn ông này thật là, rõ ràng anh ấy mới là người có sức khỏe không tốt, nhưng lúc nào cũng muốn sắp xếp cho cô những điều tốt nhất. Nhan Giác nhìn người đàn ông của mình, một lúc sau hít hít mũi, quay đầu lại lấy khăn lông lau tay cho ông ngoại, “Vậy thuốc em đưa cho anh buổi sáng anh có mang tới không?”

Lệ Tranh không trả lời, trực tiếp thấy thuốc từ trong túi áo, lắc lư, sau đó mỉm cười với cô, “Em xem, anh nào dám quên.”

Giữa hai người yêu nhau chính là như vậy, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể khiến cho đối phương cảm động, không cần nói thêm, chỉ bởi vì bạn ở trong tim người kia. Đương nhiên trong lòng Nhan Giác không chỉ có một mình Lệ Tranh (mà còn có ông ngoại, Nhan Lương ...^.^). Chris mang cơm tói đến cho Lệ Tranh và Nhan Giác, thấy cô ấy, sắc mặt Nhan Giác thay đổi, cô lại nghĩ tới sự việc kia của cô ấy cùng Trình Bắc Vọng. Một bữa cơm đang vui vẻ vĩ vậy trở nên không yên. Mấy miếng thức ăn mà Lệ Tranh gắp cho cô cũng bị cô bỏ quên, chỉ ăn mỗi cơm không.

“Sao thế? Có tâm sự sao?” Lệ Tranh cầm bát cơm nhưng không ăn, nhìn Nhan Giác. Nhan Giác thất thần một lát, rốt cuộc mở miệng, “Lệ Tranh, anh có thể sa thải Chris được hay không?”

Nhan Giác chưa bao giờ cố tình gây sự, có thể do giác quan thứ sáu của phụ nữ mà cô nhận thấy rằng Chris giống như một quả bom hẹn giờ, tùy lúc có thể làm nổ tung quan hệ của Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng. Thay vì cố găng thuyết phục Văn Cảnh tin tưởng vào phán đoán của cô, không bằng cô tiêu diệt mối nguy hiểm này trước tiên.

“Sa thải Chris được hay không?” Cho rằng Lệ Tranh không nghe rõ, Nhan Giác lặp lại một lần nữa. Lệ Tranh bỏ bát đũa xuống, “Sao đột nhiên em lại nói như vậy?”

Đúng vậy, lí do vì sao? Bởi vì cô thấy Chris cùng chồng của bạn tốt của mình ôm nhau sao, cô cảm thấy Chris quyến rũ Lệ Tranh không được nên rời mục tiêu sang Trình Bắc vọng sao, không vì cái gì khác, cũng bởi vì cô không muốn cuộc hôn nhân của bạn tốt xảy ra đổ vỡ.

“Nhan Giác, yêu cầu của em anh không thể đồng ý.” Nhưng ngoài ý muốn cảu Nhan Giác, Lệ Tranh lại cự tuyệt. Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Nhan Giác đã bắt đầu không vui qua ngồi cạnh anh, “Em phải biết rằng, anh là đàn ông, so với em thì anh hiểu rõ đàn ông hơn. Người đàn ông biết lắng nghe thì không cần phải nói, còn người đàn ông cứng đầu cứng cổ không nghe lời khuyên thì em cũng không thể quản được. Đối với người đàn ông đối tốt thì không cần nói đến, còn đối với người đàn ông không tốt sẽ không để cho em quản chuyện của họ. Người đàn ông yêu em không cần nói đến, còn người đàn ông không yêu em không tới phiên em quản. Em cảm thấy Trình Bắc Vọng là kiểu đàn ông nào chứ?”

Những lời nói triết lí của Lệ Tranh khiến Nhan Giác suy nghĩ, cô cúi đầu trầm ngâm một lát, “Em vẫn hi vọng anh sa thải Chris, để lại chính là tai họa ngầm, anh biết không?”

Lệ Tranh lắc đầu, “Trong công tác, cô ấy không làm sai chuyện gì, ở công ty biểu hiện của cô ấy rất tốt, nếu như anh vì chuyện em nói hôm nay mà sa thải cô ấy thì chính là không phân biệt được công tư.”

“Vì em và bạn tốt của em, một lần không phân biệt công tư không được sao?” Trong phòng bệnh, Nhan Giác nhỏ tiếng nói.

“Không được.” Lệ Tranh hiếm thấy được kiên trì như vậy.

... ...... .....

Nhan Giác trợn tròn mắt nhìn Lệ Tranh vài giây, xoay người đi trải chăn. Trước kia có lần Văn Cảnh tò mò hỏi Nhan Giác, nếu như có một ngày cô và Lệ Tranh cãi nhau, nếu không ầm ỹ thì thôi, còn nếu ầm ỹ đến long trời lở đất thì làm sao để giải quyết.

Hiện tại có bằng chứng cho câu trả lời của cô, khi cô và Lệ Tranh gây gổ, thuộc loại chiến tranh lạnh: không tranh cãi ầm ỹ, chỉ là không nói lời nào, cô trực tiếp biến Lệ tiên sinh thành không khí.

Buổi tối, Nhan Giác nằm trên giường dành cho người nhà của bệnh nhân, Dung Bắc trở về đêm, rèm cửa khép lại che đi ánh trăng lạnh lẽo. Cô kéo kéo góc chăn, trong lòng uất ức. Lệ Tranh ngủ trên chiếc giường khác cho người nhà bệnh nhân, ga giường do cô trải ra trước khi đi ngủ. Nhan Giác không phải người ngu, chỉ là tạm thời chiến tranh lạnh, người đàn ông của mình, cô sẽ không mặc kệ anh.

Trong lòng phiền não, Nhan Giác lật người, chân lộ ra bên ngoài chăn, rất nhanh có cái tay đưa tới kéo chăn cho cô, “Bệnh viện không ấm áp như ở nhà, em nên đắp kín chăn.”

Lệ Tranh nói câu đầu tiên sau bốn tiếng chiến tranh lạnh, Nhan Giác hít hít mũi, “Lệ Tranh anh sa thải Chris đi.”

“Không được.” Lệ Tranh vẫn cự tuyệt như cũ, chèn chăn cho Nhan Giác thật cẩn thận, không bỏ sót chỗ nào.

Cô lại xoay người, giận dỗi đem chăn Lệ Tranh vừa đắp lại kéo ra. Lệ Tranh cảm thấy con gái khi giận dỗi thật đáng yêu, cười khẽ hai tiếng, anh lại kéo chăn đắp lại cho cô. Nhan Giác một lần nữa đạp ra, Lệ Tranh một lần nữa đắp lại.

Lặp lại như vậy ba lần, hai mí mắt Nhan Giác nhắm nghiền, không phải cô ngủ thiếp đi, mà là cho dù có tức giận cô cũng không đành lòng giày vò Lệ Tranh.

Buổi sáng mùa đông, ánh nắng ban mai chiếu lên khung cửa sổ, rèm cửa được kéo lên, cho đến khi cả phòng tràn ngập ánh nắng thì cũng là lúc Bộc Giá Tường tỉnh lại. Thời gian ông tỉnh lại so với thời gian mà bác sĩ nói thì sớm hơn một chút. Đúng lúc bác sĩ tới kiểm tra, bác sĩ phẫu thuật chính cho ông cụ là một bác sĩ trung niên, đang cầm đèn pin chuyên dụng kiểm tra mắt cho ông, hơi đề cao giọng nói hỏi, “Ông cụ, ông có thể nói chuyện không? Ông tên gì?”

“Bộc....Bộc Giá Tường.....”

Tảng đá trong lòng Nhan Giác cuối cùng cũng có thể để xuống, mặc dù tốc độ nói chuyện của ông ngoại rất chậm, nhưng vẫn có thể nghe được ông nói gì, cô hỏi bác sĩ, “Ông ngoại tôi có phải không có việc gì phải không?”

Bác sĩ có chút kiêu ngạo, không để ý đến cô, vẫn chỉ chỉ Lệ Tranh, “Còn đây là ai, ông có nhận ra không?”

“Lệ... Lệ tiểu tử.” Bộc Giá Tường mệt mỏi, bắt đầu cố hết sức để nói chuyện, bác sĩ cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ lầm bầm, “Ừm, người đưa ông tới bệnh viện hôm qua chắc hẳn là cháu rể của ông đi!”

Bác sĩ cười cười, Nhan Giác đã nhận ra, bác sĩ và Lệ Tranh chắc hẳn là có quen biết.

Bác sĩ rời khỏi, Nhan Giác chỉnh lại chăn cho ông cụ, “Ông ngoại, tại sao lại là anh ấy đưa ông đến bệnh viện?”

Chiến tranh lạnh vẫn đang diễn ra, Nhan Giác không hỏi Lệ Tranh. Lệ tiên sinh cười cười, “Đúng lúc đó anh đang ở cùng ông ngoại.”

“Anh gọi ai là ông ngoại vậy?” Trong lòng không được tự nhiên, Nhan Giác lên tiếng kháng nghị. Ngoài cửa xuất hiện một người phá vỡ cuộc chiến tranh lạnh của hai người.

Bộc Vân Tụ vừa xuống máy bay liền bị Nhan Lương đưa tới bệnh viện, vẫn còn vẻ mệt mỏi. Vừa vào cửa, bà nghe thấy một câu nói như vậy của con gái. Đối với cậu con rể Lệ Tranh này, bà vô cùng hài lòng, giống như hôm qua khi ông cụ vào viện, Lệ Tranh cho người mua vé máy bay chuyến sáng sớm, rồi lại cho người đi đón bà ở sân bay. Đổi lại trong trường hợp khác, nếu như tối hôm qua bà mới biết tin, Lệ Tranh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà không cho người đi đón bà thì bà cũng không biết bà có thuận lợi tới đây không.

“Tiểu Giác, sao lại nói chuyện như vậy với Lệ Tranh.” Đặt túi xuống, bà trách cứ con gái một cái, rồi ngồi bên cạnh giường của ông cụ. Sự ngạc nhiên của Nhan Giác đều thể hiện hết lên mặt, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Ba đâu? Không phải mẹ để ba ở nhà một mình chứ?”

“Chị, có anh rể ở đây sao có thể xuất hiện chuyện đó cơ chứ.” Nhan Lương ngồi trên ghế salon ở bên cạnh nói. Tình cảm của cậu đối với ông ngoại, nói thật là không sâu sắc, số lần cậu gặp ông ngoại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, “Anh rể để ba đi tìm trung tâm phục hồi chức năng tư nhân, bởi vì không biết mẹ muốn ở Dung Bắc bao lâu để chăm sóc ông cụ, cho nên anh rể nói thời gian này ba tạm thời ở lại đó. Em và mẹ vừa mới xem qua, điều kiện không tồi.”

Nhan Giác đi tới gõ đầu Nhan Lương, “Đó là ông ngoại, cái gì mà ông cụ. Đi, xem ông ngoại một chút.”

Huyết thống khác xa so với tình yêu, thời gian có thể chặt đứt một đoạn tình yêu, nhưng chỉ cần một chút ta có thể nhớ đến huyết thống gia đình.

Nhan Lương bị chị gái kéo tới bên giường bệnh, cậu mở to mắt nhìn ông cụ một lát “A” một tiếng, “Làm sao ông lại có thể giống người trong ảnh kia như vậy, sao lại không già đi chút vậy?”

Lời nói của Nhan Lương khiến cho người vừa trở về từ ranh giới sống chết, Bộc Giá Tường, cười không ra tiếng, ông cụ dơ ngón tay lên như muốn kéo Nhan Lương, nhưng vì không còn sức nên đành thôi. Nhan Lương gãi gãi đầu, “Có phải ông muốn nắm tay cháu không, vậy thì để cháu nắm tay ông, cũng không khác gì cả.”

Nhìn một già một trẻ đang cầm tay nhau, Nhan Giác ướt khóe mắt, “Cảm ơn anh, Lệ Tranh.”

Cảm ơn anh đã vì em mà làm tất cả, cảm ơn anh lúc nào cũng đứng từ góc độ của em mà suy nghĩ, cảm ơn anh đã suy nghĩ đến chuyện em chưa kịp nghĩ tới.

Lệ Tranh ôm vai Nhan Giác, “Không tức giận nữa?”

Nhan Giác lắc đầu, một buổi tối cũng đủ để cô nghĩ ra mọi chuyện, coi như có thể sa thải Chris thì sao, nếu cô ta thật sự muốn qua lại cùng Trình Bắc Vọng thì ai cũng không thể ngăn được. Cho nên Nhan Giác cảm thấy nên cùng nói chuyện với Văn Cảnh một cách thỏa đáng.

“Chỉ là....” Cô ngẩng đầu, nhìn Lệ Tranh, “Vì em mà phá vỡ nguyên tắc một lần cũng khó như vậy sao?”

“Nguyên tắc của đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đều không dễ dàng từ bỏ.” Lệ Trang cười híp mắt, xoa đầu Nhan Giác.

Lần đầu tiên Nhan Giác và Lệ Tranh chiến tranh lạnh, Lệ tiên sinh chỉ dùng một câu nói mà toàn thắng.

Nếu như mẹ của Nhan Giác đến khiến cô ngạc nhiên thì khi Bộc Ngọc xuất hiện khiến cô cảm thấy không đơn giản là ngoài ý muốn.

Người mang kính đen trong ngày mùa đông chỉ có hai kiểu người, một là người có vấn đề, hai là mặt có vấn đề. Cô nghĩ Bộc Ngọc là kiểu người thứ hai.

Nhan Giác cầm trong tay chiếc kính từ chỗ Bộc Ngọc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm tím, trợn mắt há mồm, “Người nào, là do ai làm?”

Bộc Ngọc lắc đầu, lấy lại chiếc kính từ trong tay Nhan Giác, lại đeo lên lần nữa, “Ông cụ thế nào, chị nghe được tin liền chạy tới. Mấy người chú hai đâu rồi? Không tới sao?”

“Ông ngoại không sao, hai vị công tử của nhà hôm qua có đến chất vấn nhau, thấy ông ngoại không sao liền trở về rồi. Cậu hai nói công ty có việc gấp, còn cậu út thì vội việc phụ nữ, đoán chừng hậu viện của cậu ấy... lại cháy rồi.” Nhan Giác híp mắt nhìn Bộc Ngọc, “Vết thương này... không phải là Lâm Uyên làm đi, chị, khẩu vị của anh ta nặng như vậy? S...”

“M cái đầu em.” Bộc Ngọc liếc mắt nhìn Nhan Giác một cái, cắt đứt câu nói của cô, “Nếu thực sự như vậy thì cũng là chị S anh ta, hơn nữa hiện tại bọn chị đường ai nấy đi, vết thương này không phải do anh ta gây ra, về phần do ai gây ra, em đừng hỏi, chị sẽ không nói.”

SM: ta không cần giải thích thêm gì phải hem (vẻ mặt bỉ ổi ^.^)

Bộc Ngọc toát lên vẻ tự do phóng khoáng với mái tóc ngắn của mình, bản thân cô ấy vừa vặn chứng minh câu nói kia: phụ nữ có thể dáng dấp không đẹp, nhưng họ muốn mình trở nên xinh đẹp hơn. Bộc Ngọc là người phụ nữ sống không theo nguyên tắc, sống tự do theo ý mình.

Trong khi ông cụ Bộc ngủ say, Bộc Vân Tụ đi ra ngoài mua cơm, Nhan Giác dẫn Bộc Ngọc vào xem ông ngoại. Dù sao cũng là làm phẫu thuật mở hộp sọ, sắc mặt của ông cụ tái nhợt hơn so với Lệ Tranh. Bộc Ngọc than thở, Nhan Giác hỏi, “Phiên tòa mà bị cáo là Lâm Uyên kia khi nào mở, lần này chị chắc chắn có thể đánh bại anh ta chứ?”

Nhan Giác nhớ đến một câu nói, phụ nữ khi đã yêu một người đàn ông bao nhiêu thì sẽ hận người đàn ông đó bấy nhiêu, những lời này dùng trên người Bộc Ngọc và Lâm Uyên là vừa đúng. Bọ họ từng là một đôi yêu nhau, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù. Nhan Giác biết Bộc Ngọc rất muốn đưa Lâm Uyên vào tù.

“Lần này thật sự chị không nắm chắc.” Bộc Ngọc thở dài nói một câu.

Phải biết rằng để cho người đã từng học luật ở những trường nổi tiếng nhất bên Mĩ và Pháp nói ra những lời này thật khiến cho Nhan Giác ngạc nhiên. Bộc Ngọc trở về Dung Bắc làm luật sư hơn một năm nay, làm mười mấy phiên tòa, tất cả đều thắng kiện. Người luôn thắng kiện lại có thể nói “Không nắm chắc” Nhan Giác sao có thể không ngạc nhiên chứ, huống chi đối phương lại là Lâm Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.