Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 2: Chương 2: Trùng sinh




<tbody>Edit:Tiểu HânBeta:Tiểu Hân</tbody>

“Tiểu Phi! Tiểu Phi! Con đừng ngủ nữa! Lập tức dậy đến trường cho mẹ!” Chăn bị xốc lên, mông bị ba đánh mấy cái, Lâm Dật Phi mở to hai mắt đờ đẫn, trông thấy bức mành quen thuộc, bên tai là tiếng rống giận của mẹ.

“Hả?” Lâm Dật Phi chầm chậm ngồi dậy, đây là đâu?

“Lập tức thức dậy đến trường đăng kí cho mẹ! Mẹ mặc kệ con có thích cái trường học đó hay không, nhưng trường đó rất dễ xin vào nên con hãy thông cảm cho ba mẹ!”

Lâm Dật Phi nhìn ra cửa sổ, bấy giờ mới phát hiện bên ngoài là quán cà phê cũ, ngoài cửa là tấm biển ghi chữ Lưu Lãng Quán bị ngược… Còn bức mành cũ đến nát này nữa, căn phòng thì như cái chuồng bồ câu… Đây không phải là căn phòng cũ mà Lâm gia bọn họ thuê khi vừa di dân đến Mỹ đó sao?

Nhìn lại tay của mình, nhỏ như vậy?

Lâm Dật Phi xuống giường, vọt vào nhà vệ sinh, khi nhìn thấy mình trong gương thì sững sờ. Trong gương là một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi, đôi mắt rất to, khuôn mặt non nớt, đầu tóc như cái tổ chim.

“Mau đánh răng rửa mặt! Mau!” Ngay cả kem đánh răng cũng được mẹ đưa qua.

Đây là chuyện gì?

Lâm Dật Phi nhìn về phía mẹ, mặt không có nhiều nếp nhăn, tóc không bạc, ngực chưa xệ, “Mẹ — hôm nay là tháng mấy năm mấy?”

“Nhóc con lú lẫn rồi à? Hôm này là ngày 2 tháng 7 năm 1998! Mẹ biết con không muốn đến đó học, môi trường không tốt, lại có nhiều người da đen, nhưng thật ra cũng có không ít trẻ con Trung Quốc đến đó học nha, cho dù tiếng Anh của con không tốt cũng không sao, sẽ có người cùng con nói tiếng Trung!”

Lời thoại này mười hai năm trước mẹ cũng từng nói qua, cậu còn nhớ rõ sau đó mình không chịu đi, sợ bị mấy tên quỷ da đen khi dễ, trong ti vi đều nói như vậy mà. Bởi vì cậu phản đối quá quyết liệt, mẹ không còn cách nào đành đưa cậu đến một trường học khác khá hơn, nhưng cũng bởi vì thế, ba cậu là người Trung Quốc làm việc trong xí nghiệp chịu áp lực rất lớn, khi Lâm Dật Phi tốt nghiệp tiểu học thì lưng của ba cũng đã gù. Bây giờ nếu để cậu chọn thêm một lần, cậu thà ở đó học rồi bị bắt nạt chứ không muốn tạo thêm áp lực cho ba nữa.

“Con sẽ đến trường! Mẹ yên tâm đi!” Lâm Dật Phi đánh răng, chuyện này rốt cuộc là sao? Mình rõ ràng đã hai mươi ba tuổi rồi mà, sao lại trở về hồi mười một tuổi chứ.

Chẳng lẽ chuyện mình đến đại học ở Washington, gặp gỡ Chris, hai người cùng hướng đến chức nghiệp làm vận động viên, tất cả đều là mơ sao? Chuyện Chris bị tai nạn xe cũng là mơ? Chuyện mình bị trúng đạn ở nhà Ozbourn cũng là mơ?

Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, mặc áo khoác, bấy giờ mẹ lập tức kéo cậu đến trường học.

Hiệu trưởng là một người đàn bà có tính cách hơi khắc nghiệt, mẹ vẫn luôn trò chuyện với bà hy vọng bà chú ý Lâm Dật Phi nhiều hơn, nhưng khổ nỗi chỉ có thể nói ra mấy từ tiếng Anh đơn điệu, một ngôi trường tiểu học đương nhiên sẽ không có phiên dịch viên gì đó, sắc mặt hiệu trưởng thoáng biến đổi có hơi khó coi. Hơn nữa những đứa trẻ trong ngôi trường này đều thuộc tầng lớp dưới cùng của xã hội, người đàn bà trung niên này thấy nhiều nên càng thêm thiếu kiên nhẫn.

Vả lại mẹ mang khẩu âm nông thôn, hiệu trưởng nghe thấy vẻ mặt có hơi khinh bỉ.

Điều này khiến Lâm Dật Phi cảm thấy khó chịu. Là một vận động viên người Hoa, khi vừa ra đời cũng từng gặp qua nhiều trường hợp kỳ thị chủng tộc, chẳng qua là thực lực quyết định tất cả, và sau khi cậu được liệt vào danh sách những tuyển thủ thi quốc tế, không còn ai dám nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy nữa.

Khoan đã, việc này không biết là thật hay là mơ, nghĩ như vậy làm gì?

Lâm Dật Phi ngẩng đầu, mở miệng nói ra mấy câu tiếng Anh lưu loát tự giới thiệu về mình với hiệu trưởng, đương nhiên cũng biểu đạt ý muốn của mẹ, “Thưa hiệu trưởng đáng kính, con tự thấy mình là một học sinh luôn cố gắng tiến tới, tuy rằng nhà có hơi nghèo nhưng vẫn hy vọng hiệu trưởng có thể đối xử với con bình đẳng như các bạn học sinh khác, để con có một môi trường học tập tốt đẹp.”

Chuỗi tiếng Anh này không chỉ làm hiệu trưởng chấn động, dù sao thì ai mà ngờ một đứa trẻ lại có thể nói được đến như thế, mà mẹ của Lâm Dật Phi cũng mở to hai mắt không thể tin được người nói tiếng Anh lưu loát lúc nãy là con mình.

“Con có vốn tiếng Anh tốt như thế thì cô không cần lo lắng nữa, cô sẽ sắp xếp con đến một lớp học tốt.” Hiệu trưởng mỉm cười, lần này vừa có thể cho tụi nhỏ giao lưu với nhau vừa có thể giảm bớt chuyện kỳ thị.

Cứ như thế, Lâm Dật Phi được đưa đến một lớp tốt, mà giáo viên dạy cũng rất hay, tuy cơ sở vật chất của trường học hơi kém nhưng Lâm Dật Phi vẫn rất vừa lòng.

Đặc biệt là khi cậu mở quyển sách giáo khoa tiếng Anh ra, mỗi một từ cậu đều nhận ra được, quan trọng nhất là cậu nhìn gì cũng hiểu. Cậu sẽ không ngốc nghếch cho rằng mình là thiên tài, vậy nói cách khác…

Đây rốt cuộc là trùng sinh ư? Giả thiết này khiến Lâm Dật Phi hưng phấn không thôi, nếu trùng sinh thì mình có thể đền bù những tiếc nuối rồi!

Khoan đã, Lâm Dật Phi nhớ rằng Chris từng nói với mình, lúc tiểu học anh học ở đây? Sau đó mình cười nói suýt tí nữa mình cũng đến trường đó học…

Nói cách khác… Chris cũng học ở trường này?

Nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi hoảng hốt, theo bản năng nhìn quanh lớp học, khi cậu nhìn đến chỗ ngồi ở cửa sổ, thấy bóng người đang gục đầu xuống bàn ngủ kia thì cả người liền cứng lại.

Đó là Chris… đó chắc chắn là Chris…

Lúc này Lâm Dật Phi mới nhận ra mình đã quen thuộc biết chừng nào với bóng dáng, với tư thế của người kia.

“Được rồi, Lâm, tuy rằng hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, nhưng cô không hy vọng con mất tập trung.” Tiết này học về lịch sử Hoa Kỳ, cô Ann bước đến trước mặt Lâm Dật Phi, hỏi một câu hỏi về lịch sử. Cũng may Lâm Dật Phi nhớ câu trả lời, mở miệng nói ra, cô Ann mới tha cho cậu.

Hết tiết, bọn trẻ xung quanh đều vây lại. Hỏi cậu tên gì, đang ở đâu, Lâm Dật Phi rất kiên nhẫn trả lời tất cả, còn hơn sinh viên hai mươi tuổi, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau. Lâm Dật Phi thường hay liếc mắt nhìn bên cửa sổ, Chris vẫn giữ tư thế nằm sấp lên bàn như cũ.

“Cậu ấy tên gì thế? Sao cậu ấy ngủ mà cô giáo không nhắc nhở cậu ấy?”

“Cậu ta? Cậu ta tên là Christopher…” Một bé gái da đen, tên KK, tóc để xõa ra sau rồi thắt lại thành nhiều bím nhỏ nghiêng người nói khẽ vào tai Lâm Dật Phi, “Cậu đừng thân với cậu ta quá, cậu ta là con của kỹ nữ, coi chừng bị lây bệnh truyền nhiễm!”

Lâm Dật Phi sửng sốt, nhớ lại khi Chris dùng giọng điệu bình thường nói với cậu rằng trước khi anh được đón về nhà Ozbourn thì hầu như không có bạn, anh thậm chí còn không nói chuyện nhiều, như có khuynh hướng tự kỷ, khuynh hướng này còn rõ hơn sau khi mẹ anh qua đời, vì vậy ngài Ozbourn đã bỏ ra một số tiền lớn để tìm bác sĩ tâm lý. Nhớ có một lần, Lâm Dật Phi đến nhà Ozbourn chơi, gặp ngài Ozbourn trên hành lang, chú ấy cười nói, “Lâm, con giỏi hơn bác sĩ tâm lý nhiều, bốn năm đại học này Chris trông rất vui vẻ.”

“Vì sao lại bị lây bệnh truyền nhiễm chứ?” Lâm Dật Phi cũng hỏi nhỏ bên tai KK.

“Ngốc, cậu không biết bệnh giang mai và AIDS sẽ lây sao?”

“Không mà, những bệnh này không lây qua đường giao tiếp thông thường.” Lâm Dật Phi vốn định truyền bá thêm cho họ, nhưng nghĩ lại họ đều là những đứa trẻ nên cũng ngại ngùng không nói thêm gì nữa.

Chris cách đó không xa xoay người lại, nhếch môi nhìn bọn nhỏ đang vây quanh Lâm Dật Phi. Đó là vẻ mặt khinh thường của anh, Lâm Dật Phi rất quen thuộc với nó.

Có thể nhìn thấy một Chris mười một tuổi, ngũ quan tuy chưa phát triển nhưng vẫn đẹp như ngày nào, mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể làm người khác bị thương.

Cho dù như vậy nhưng vẫn khiến tim Lâm Dật Phi lỗi nhịp.

Có lẽ cậu ấy cho rằng mình không khác gì những đứa trẻ này…

Tiết tiếp theo cũng trôi qua rất nhanh, lấy hiểu biết của Lâm Dật Phi với Chris, cậu biết mình không thể cứ khơi khơi như vậy mà chạy đến, Chris sẽ đề phòng, còn mình cũng sẽ rất khó xử.

Đến trưa, Lâm Dật Phi hết sức buồn bực vì bà mẹ hay vứt con mình bừa bãi, mẹ thế mà lại không có chuẩn bị cơm trưa cho cậu.

Trông thấy bộ dáng buồn bực của cậu, KK bọn họ liền tốt bụng cho cậu một hộp cơm nhỏ, ít mì trứng, để cậu giải quyết bữa trưa. Nhìn lại Chris, anh chỉ lấy một cái sandwich, hai ba miếng đã ăn hết, sau đó mở sách giáo khoa ra xem. Lâm Dật Phi biết năng lực tiếp thu của Chris rất mạnh, cho dù giáo viên không dạy thì chính anh cũng có thể học tốt, có lẽ đây cũng là lí do mà dù anh có ngủ trong giờ học thì thầy cô cũng lười gọi anh dậy.

Một ngày rất nhanh đã qua, Lâm Dật Phi xách cặp về nhà. Về đến nhà, phòng bếp tỏa ra mùi sủi cảo thơm nồng, cậu nhanh nhẹn chạy đến mở nắp đậy ra, mẹ lập tức đánh lên lưng cậu.

“Bỏng chết con đó thằng quỷ nhỏ!”

“Hì hì!” Lâm Dật Phi nhanh chóng nâng tay vuốt vuốt tai mình, vờ như thật sự bị bỏng.

“Nhưng mẹ cũng thắc mắc, tiếng Anh của con khi nào thì lưu loát như vậy? Nhớ lúc con vừa đến, ngay cả lời chào hỏi cũng không biết!”

“Ài, mẹ à, đó là con tìm riêng người ta dạy con, chỉ có hai câu học thuộc làu làu, lấy để dọa người thôi! Nếu hiệu trưởng hỏi con nhiều thêm thì con cũng tiêu đời! Nhưng dù sao thì chẳng phải con đã được xếp đến lớp học tốt nhất rồi sao!” Lâm Dật Phi nói với vẻ mặt đắc ý.

“Thật không hổ là con của mẹ, thông minh!”

“Mẹ, hôm nay mẹ quên chuẩn bị cơm trưa cho con.”

“A đúng thế! Vậy hồi trưa tiểu Phi có đói bụng không!”

“Không sao, các bạn mỗi người cho con ăn một ít nên vẫn còn sống. Ngày mai mẹ làm món nào ngon ngon cho con mang đi đi, để con cho họ nếm thử!”

“Được! Được! Không thành vấn đề!”

Quả nhiên, sáng hôm sau khi Lâm Dật Phi mở hộp cơm ra, thấy bên trong là hai viên thịt sốt cay rồi cònđậu hũ dồn thịt, mang đầy phong vị của Trung Quốc. Lâm Dật Phi cười xấu xa, nhón chân lấy một hũ sa tế từ trong tủ ra, nhỏ vài giọt lên đó.

Thật vất vả mới qua được buổi sáng nhàm chán, đến giờ ăn trưa. Lâm Dật Phi vui vẻ lấy món ăn của mình ra chiêu đãi mọi người.

KK là người hiếu kỳ nhất, dùng nĩa xiên một chút thịt viên bỏ vào miệng, lập tức, phản ứng nằm trong dự đoán của Lâm Dật Phi, KK há to mồm liên tục hít khí, không nói nên lời, phải một hơi uống cạn cả hộp sữa mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.