Cánh Cửa

Chương 1: Chương 1: Chương Một




Nhân gian cô đơn, ái tình rực rỡ

Cuộc tình bất hạnh nào cũng đều giống nhau còn những cuộc tình hành phúc thì muôn màu muôn vẻ.

Type: Taranee

Đã lâu không nhắc tới Tát Nhĩ Hạnh.

Từ lúc câu chuyện diễn ra cho tới tận bây giờ, bầu không khí cứ mãi phảng phất ngột ngạt và u ám, giờ ta hãy kể cho nhau nghe về một mối tình rực rỡ.

Tát Nhĩ Hạnh còn nhớ như in ngày anh và Tiểu Nhụy quen nhau qua chat room trên trang web của trường Đại học Tây Kinh. Ngày hôm ấy, ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, bầu trời xanh trong tựa đôi mắt trẻ thơ.

Tát Nhĩ Hạnh chủ động bắt chuyện:

“Chào em!”

“Chào anh!”

“Biết chơi trò hai mười câu hỏi chứ?”

“Biết!”

“Chúng ta chơi nhé?”

“Được thôi!”

“Em nghĩ đến một người nào đó đi, để anh đoán.”

“Được!”

“Nghĩ xong chưa?”

“Nghĩ xong rồi!”

“Có phải anh không?”

“… Hi hi!”

“Một câu.”

“Anh lợi hại thật đó!”

“Nói thành thế này được không: trong lòng em đang nghĩ về anh…”

“Ghét thế!”

“Chơi lại nhé, anh nghĩ đến một người, còn em đoán.”

“Được!”

“Anh nghĩ xong rồi.”

“Phải em không?”

“… Hi hi! Một câu. Em cũng lợi hại thật đó!”

“Học theo anh mà!”

“Em thấy không, chúng mình thật có duyên với nhau. Vừa mới gặp em đã nghĩ về anh, anh cũng đã nghĩ về em.”

“Đáng ghét!”

Sau lần quen biết ấy, hai người gọi điện thoại cho nhau đôi lần. Anh tỏ ý muốn gặp mặt nhưng cô từ chối.

Hôm ấy, Tát Nhĩ Hạnh đột nhiên gọi điện cho cô bằng một giọng rầu rĩ:

- Em mau tới đây giúp anh với…

Tiểu Nhụy sốt sắng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tát Nhĩ Hạnh đáp:

- Anh có một người bạn quen qua mạng nói rằng mình vừa gặp chuyện, mất hết tiền đi xe buýt. Anh tới giúp nhưng hóa ra bị lừa. Bây giờ trên người anh không còn một xu dính túi… Em hãy tới mang cho anh một ít, không thì anh không về trường được nữa.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

- Vài câu không nói rõ được đâu, cứ gặp mặt rồi nói.

- Anh đang ở đâu?

- Phía nam ngoại ô. Đừng quên mang theo ít tiền nhé, suốt cả ngày trời anh chưa có gì bỏ bụng rồi.

Hồi đó, băng tuyết đang giăng kín đất trời. Tiểu Nhụy lập tức cầm tiền bắt xe buýt đi từ ngôi trường nằm ở phía bắc ngoại ô sang tận phía nam ngoại ô. Cô tìm Tát Nhĩ Hạnh trên con đường anh chỉ một hồi lâu nhưng mãi không trông thấy bóng dáng.

Đúng lúc đó, cô nhận được một tin nhắn: “Anh không bị lừa đâu, em mới là người bị lừa đó. Em quay sang bên phải nhìn xem”.

Tiểu Nhụy ngoái đầu sang, một chiếc ô tô sang trọng đang hạ cửa kính xuống, để lộ ra một khuôn mặt điển trai đang khẽ nở nụ cười với cô. Chiếc xe Tát Nhĩ Hạnh đang lái vốn là của bố anh.

Tiểu Nhụy vừa tức giận lại vừa ấm ức, cô quay mình đi thẳng một mạch về phía bến xe buýt. Chưa đi được vài bước đã thấy Tát Nhĩ Hạnh đuổi theo sau, anh nói:

- Tiểu Nhụy, nếu anh không nói vậy thì em sẽ chẳng chịu gặp anh. Anh xin lỗi mà!

Tiểu Nhụy không thèm nhìn anh.

- Tiểu Nhụy, anh mời em đi ăn nhé, anh đã đặt món trong quán ăn đằng kia rồi.

Tiểu Nhụy vẫn chẳng thèm đếm xỉa gì, cứ cắm mặt đi thẳng một mạch.

- Tiểu Nhụy, anh thề sẽ chẳng bao giờ lừa em nữa!

Đúng lúc đó có một chiếc xe buýt cập bến, cô theo một toán hành khách chen chúc lên xe. Cửa xe đóng “cạch” lại, và bắt đầu lăn bánh.

Tát Nhĩ Hạnh đành lái xe bám theo đằng sau. Xe buýt cập bến, anh cũng dừng lại. Xe buýt lăn bánh, anh lại đi theo. Cứ hết trạm này tới trạm khác, hơn một tiếng đã trôi qua, cuối cùng xe buýt dừng bánh tại bến Đại học Tây Kinh. Tát Nhĩ Hạnh nhìn Tiểu Nhụy không rời mắt từ lúc cô xuống xe cho tới lúc bước qua cánh cổng trường, dáng điệu dịu dàng, thướt tha. Kể từ hôm đó, dù trên mạng anh có chào hỏi thế nào cô cũng không thèm ngó ngàng tới anh nữa.

Độ một tháng trôi qua, Tát Nhĩ Hạnh đột nhiên nhận được điện thoại của cô, trái tim anh run lên như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Tát Nhĩ Hạnh, anh tới đây mau lên…

- Sao thế?

- Em vừa bị lừa, giống hệt như lần trước anh lừa em vậy! Một người bạn em quen qua mạng bảo rằng mình bị lừa, mất hết tiền đi xe buýt. Em mang tiền tới giúp nhưng rồi lại bị ăn trộm hết! Anh mau tới mang cho em một ít tiền với, em không về được trường nữa rồi…

Tát Nhĩ Hạnh âm ỉ mừng rơn, đoán chắc Tiểu Nhụy vẫn còn ấm ức trong lòng nên đang tìm cách trả đũa… Anh nguyện để cho Tiểu Nhụy lừa, như vậy là hòa cả đôi bên.

- Em đang ở đâu?

- Em đang ở cửa tòa nhà Trường An.

Tát Nhĩ Hạnh ra khỏi trường, gọi một chiếc taxi tới tòa nhà Trường An trong nháy mắt. Anh không mong gặp được cô mà chỉ mong khi đến đó, anh sẽ gọi điện cho cô, nói: “Sao anh không thấy em đâu?”, cô sẽ hí hửng đáp: “Ha ha, em cũng cho anh nếm mùi bị lừa”.

Nhưng khi tới tòa nhà Trường An rồi, anh lại trông thấy cô ngay đó, nhớn nhác đứng nhìn trước ngó sau với vẻ mặt hoang mang. Anh xuống xe, chạy đến bên cô và hô lên:

- Tiểu Nhụy!

Cô quay lại nhìn anh, vừa ấm ức vừa ngượng ngùng, hai hàng lệ lập tức trào ra.

- Anh cứ tưởng em chỉ đùa anh thôi. – Tát Nhĩ Hạnh nói.

- Ai mà rảnh rỗi như anh! – Nói rồi cô khóc càng to hơn.

- Thế bạn em là con trai hay con gái?

- Là con gái ở ngoại tỉnh tới. Cô ta kể rằng mình đến Tây Kinh gặp một người bạn quen qua mạng nhưng hóa ra lại bị lừa, trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, vừa đủ để gọi một cuộc điện thoại công cộng. Lúc em tới nơi, cô ta nói suốt một ngày trời chưa ăn uống gì, em liền dẫn cô ta ra quán. Nhưng nhân lúc em vào nhà vệ sinh, cô ta đã biến mất cùng với cái ví của em…

Nghe xong, Tát Nhĩ Hạnh không nhịn nổi cười.

- Em bị lừa như thế mà anh còn cười được?

- Anh cười vì em ngây thơ quá, đáng yêu quá! Anh vừa lừa em xong, thế mà em vẫn bị mắc lừa cô ta!

- Ai mà biết được lừa đảo lại lắm vậy!

- Đi nào, anh mời em đi ăn. Ta lại cái quán em vừa bị lừa ban nãy nhé!

Nếu như trước đây khi ở trên mạng, tình cảm Tát Nhĩ Hạnh dành cho Cố Phán Phán vẫn còn chút gì đó chưa thật chân thành, thì sau lần này, anh thật sự đã yêu người con gái lương thiện ấy.

Cô ấy là người con gái như thế này: Trong cùng một ngày, có thể bị mắc lừa những ba lần bởi một đứa trẻ con. Lúc nào cũng lơ đãng, hay quên. Mất ví tiền chưa chắc đã khóc lóc nhưng nếu mất đi con cún cưng thì chắc chắn sẽ nhỏ nước mắt. Không quan tâm người con trai mình yêu có xe hơi hay không nhưng chắc chắn sẽ để ý trong xe của anh ta có xuất hiện một sợi tóc dài con gái nào không…

Hai người yêu nhau chưa lâu thì số lần gặp mặt giữa Tiểu Nhụy và Tát Nhĩ Hạnh mỗi lúc một ít dần. Mười lần anh gọi điện cho cô thì đến tám lần thấy tắt máy. Một buổi tối nọ, Tát Nhĩ Hạnh lại thấy cô trên mạng, anh liền hỏi: “Tiểu Nhụy, sao dạo này em cứ xa cách anh thế?” Mãi một lúc sau, cô mới đáp: “Tát Nhĩ Hạnh, nếu kiếp sau chúng ta cùng biến thành bươm bướm, anh có chịu không?”

“Anh chỉ quan tâm tới kiếp này thôi.”

“… Hai đứa mình cùng màu trắng, một to, một nhỏ nhé!”

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“… Nhảy múa sẽ là công việc của chúng ta, hạt sương sẽ là thức ăn của chúng ta. Không có tình ái, không có đau thương”.

“Em khóc à?”

“Chúng ta sẽ cùng sát cánh bay mãi, trời lặng yên, đất cũng lặng yên. Em không biết anh chính là tân lang kiếp trước em chưa lấy được, anh cũng không hay em chính là tân nương kiếp trước anh chưa đón về…”

Về sau, Tát Nhĩ Hạnh dần dần đoán ra rằng chắc chắn Tiểu Nhụy đã nghe được một chút thông tin về gia đình nhà anh, thế là cô gái lương thiện này bỗng chốc biến thành một con ốc sên hiền lành, co cụm vào cái vỏ đáng thương của mình từng chút, từng chút một…

Có lần, Tát Nhĩ Hạnh hẹn Tiểu Nhụy đi câu cá cuối tuần nhưng cô từ chối.

“Ngày mai em có việc à?”

“Em ra hiệu sách.”

“Anh lái xe đưa em đi.”

“Em thích đi xe buýt.”

“Xe buýt cũng được nhưng mà đông quá. Về sau, anh sẽ kiếm tiền từ chính đôi bàn tay của mình để mua cho em một chiếc xe buýt, ngày ngày rước đúng mình em đi hiệu sách mà thôi.”

“Nhưng em còn phải đổi chuyến nữa.”

“Đổi thế nào? Nói anh nghe coi.”

“Đi xe số 5, tới tòa nhà Trường An thì đổi sang xe 14.”

Thế thì anh sẽ mua cho em một chiếc xe số 5 và một chiếc xe số 14. Em cứ đi xe số 5, tới tòa nhà Trường An thì đổi sang xe 14, tất cả đều là xe nhà mình.”

“Hi hi!” Cuối cùng Tiểu Nhụy cũng cười, cô bảo: “Anh học hành ẩm ương thế, còn lâu em mới tin là anh kiếm được tiền.”

“Nhưng anh có đầu óc mà.”

“Có mỗi cái miệng ngọt xớt thôi!”

Ngày hôm sau, Tiểu Nhụy vừa bước chân khỏi cổng trường thì đã thấy một chiếc xe buýt số 5 đang đứng đó đợi cô từ lúc nào! Cô nhìn lên chỗ ghế người lái, Tát Nhĩ Hạnh tay nắm vô-lăng nháy mắt với cô! Anh nói:

- Lên đây!

- Không, anh đang giả vờ thì có.

Anh vẫn mỉm cười phong độ:

- Lẽ nào em từ chối bước chân vào cổ tích?

Câu nói ấy khiến Tiểu Nhụy ngẩn người, cô nhìn vào mắt anh một lúc lâu, nở nụ cười rồi bước lên xe.

Cô hỏi anh lấy đâu ra chiếc xe buýt này, anh nói là đi thuê.

Và anh cứ đưa cô đi như thế. Hai người cũng ngồi trên chiếc xe buýt dài dài, đi xuyên qua thành phố, trở về với thiên nhiên và dành trọn một ngày đi câu.

Sự si tình và lãng mạn của Tát Nhĩ Hạnh khiến Tiểu Nhụy động lòng. Nhưng anh cảm nhận thấy Tiểu Nhụy vừa hạnh phúc với hiện tại nhưng đồng thời lại vừa bi quan với tương lai. Những ngày ấy, anh và cô thường gặp nhau trên QQ vào nửa đêm, mỗi người góp một câu cùng viết nên câu chuyện:

Tiểu Nhụy: “Em muốn làm một du khách, xách ba lô đi khắp thiên hạ một mình, vô ưu vô lo.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Có một ngày, em liều lĩnh bước vào một khu rừng rậm, rồi lạc đường. Em đang chìm trong sợ hãi thì trông thấy một chàng trai tuấn tú xuất hiện…”

Tiểu Nhụy: “Em thấy chàng trai ấy trông thật quen nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Chàng trai đó hô lớn: ‘Chuyến số 5 về tòa nhà Trường An, một đồng một người, cô gì ơi, đi không?”

Tiểu Nhụy: “Em nhận ra đó chính là anh tài xế xe buýt. Em bèn thu bình xịt hơi cay lại.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Chàng trai tuấn tú vừa xuất hiện, khu rừng tràn ngập ánh hào quang. Em không muốn đi tiếp nữa mà một lòng một dạ muốn ở bên anh…”

Tiểu Nhụy: “Hi hi, nhưng chúng ta không có nhà ở sao?”

Tát Nhĩ Hạnh: “Chúng ta tìm một ít đá và dựng thành nhà trước khi trời tối.”

Tiểu Nhụy: “Không dựng nhà bằng đá đâu.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Thế thì chúng ta sẽ chặt một ít gỗ để dựng thành nhà gỗ.”

Tiểu Nhụy: “Em cũng không ở nhà gỗ đâu.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Thế thì chúng ta sẽ hái ít cỏ để dựng thành nhà cỏ.”

Tiểu Nhụy: “Em thích ở nhà bằng cỏ!”

Tát Nhĩ Hạnh: “Chúng ta dọn vào ở và bắt đầu cuộc sống mới. Sau đó, có lẽ ta sẽ phải sinh con…”

Tiểu Nhụy: “Đánh cho bây giờ.”

Tát Nhĩ Hạnh: “Anh thẳng tính lắm. Đã xa trường thì tiếp theo không đẻ con thì làm gì nữa?”

Tiểu Nhụy: “Thôi được, chúng mình sẽ sinh con. Hai đứa, một trai một gái được không? Chúng *** vì chẳng mấy mấy chốc đã trưởng thành. Lúc đó chúng mình sẽ nuôi một đàn gà, một đàn vịt, cho con gái trông vịt, cho con trai trông gà. Sau đó chúng ta cùng nuôi một con chó to để trông nom nhà cửa, kẻ xấu sẽ không dám mò tới…”

Tát Nhĩ Hạnh: “Thế chúng ta thì làm gì?”

Tiểu Nhụy: “Chúng mình sẽ lên đỉnh núi và trao nhau những lời yêu thương chứ còn gì!”

Tát Nhĩ Hạnh: “Được, chúng mình sẽ lên đỉnh núi và trao nhau những lời yêu thương. Cơn gió trong lành lồng lộng thổi tới, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện thật to giữa khung trời lộng gió.”

Hôm sau, Tát Nhĩ Hạnh đưa Tiểu Nhụy lên núi y như hai người từng nói với nhau. Cơn gió trong lành lồng lộng thổi tới, họ cùng nhau nói chuyện thật to giữa khung trời lộng gió.

Núi không nghe, núi đang mải tư lự ở phương xa, nước không nghe, nước đang mải miết đi dưới lòng đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.